Trọng Sinh Ngự Linh Sư
Chương 41
Trong ký ức của thân thể này, có hình dáng của Thời Liên, nhưng khi Thời Liên chìm vào ngủ say, tuổi Thời Yến hãy còn khá nhỏ, Thời Yến căn cứ ký ức của thân thể này nhìn cũng chỉ được bóng dáng mơ mơ hồ hồ của Thời Liên. Hiện nay cách nhiều năm như thế, khi chân thiết được gặp gia chủ Thời gia, Thời Yến phát hiện ông già hơn trong ký ức không ít, ngũ quan cương cứng. Tuy trên mặt có nếp nhăn, nhưng trông càng thêm uy nghiêm. Mặc dù vì vừa tỉnh giấc không lâu, trên mặt vẫn còn vẻ bệnh tật, lúc này ông còn đang nửa nằm trên ghế, từ eo xuống được đắp thảm, nhưng không hề tổn hại khí chất trên người ông.
Không phải cố ý sử dụng uy áp, mà là ý chí cường đại tự nhiên của kẻ mạnh, khiến người xung quanh không thể không sinh ra lòng sợ hãi.
Nhưng, ngay lúc Thời Yến xuất hiện, vẻ mặt Thời Liên lập tức phát sinh biến hóa. Ông lão vừa rồi còn lạnh lùng cương chính, thấy Thời Yến đi vào, vẻ mặt lập tức dịu xuống, ông nhếch miệng, cười nhìn Thời Yến: “Yến nhi.”
Thời Yến thấy Thời Liên nhìn sơ qua mình nhưng chưa nhìn thấu, tảng đá lớn trong lòng miễn cưỡng hạ xuống một nửa, y nhấc chân, thần sắc như thường lại gần Thời Liên, học theo Thời Yến lúc trước, ngoan ngoãn đứng trước mặt ông: “Gia gia tỉnh rồi cũng không chịu nói một tiếng với con.”
Thời Liên sờ đầu Thời Yến, đánh giá Thời Yến một lượt, thấy bộ dạng đã hoàn toàn khác mấy năm trước, ông cảm thán: “Nhiều năm không gặp, bộ dạng đã thay đổi rồi, tính cách thì vẫn thế.” Thời Liên tựa hồ thật sự cực kỳ thương yêu y, dịu dàng và nuông chiều trong mắt không giống như giả vờ.
Thời Yến cảm giác tay Thời Liên sờ lên đầu mình, cố gắng để mình không căng thẳng, y rất sợ Thời Liên lập tức nhìn thấu mình, rồi đập mạnh vào đầu y một cái.
Nhưng cuối cùng Thời Liên cũng chỉ nhẹ giọng nói chuyện với y, trong quá trình Thời Liên và Thời Yến nói chuyện, đám người Thời Huân Thời Lễ thấy thế, cũng lui xuống không quấy nhiễu họ. Đợi trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu, Thời Liên lập tức yên tĩnh, cúi đầu nhìn Thời Yến hồi lâu, cho đến khi vẻ mặt Thời Yến càng lúc càng cứng, Thời Liên mới chậm rãi mở miệng: “Tuy gia gia ngủ rất nhiều năm, nhưng thứ nên biết vẫn hiểu được, có phải có không ít chuyện giấu ông không, nói ra hết đi.”
Lòng Thời Yến lộp độp, lời nói mập mờ của Thời Liên là khảo nghiệm lòng người nhất, muốn y tự mình nói ra? Trời biết Thời Liên rốt cuộc biết những gì.
Thời Yến cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Gia gia… ngài đã biết rồi còn muốn con nói gì…”
Thời Liên như cười như không nhìn Thời Yến: “Xem ra cũng có tiến bộ, cũng phải, không thông minh nào có thể thu phục Bát Hỉ, không cơ trí làm sao có thể có khế ước yêu thú trên người…”
Thời Yến cúi đầu, trong lòng không dám sơ ý chút nào. Thời Liên có thể lập tức nhìn thấu khế ước của y với Bát Hỉ và Thần Quang, tuy có chút bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự liệu của Thời Yến. Dù hiện tại y là thanh cấp, nhưng trước mặt hắc cấp vẫn chỉ là một tiểu lâu la thôi.
“Điều ông kinh ngạc nhất, là con đã trở thành ngự linh sư.” Thời Liên nhìn Thời Yến nói: “Thứ con đeo trước ngực đó là gì?”
Thời Yến thấy Thời Liên đã chú ý đến đá luân hồi, thấp giọng nói: “Một lần ngẫu nhiên đạt được, là nhờ vào nó con mới có thể đi đến bước này.”
Thời Liên nhìn đá luân hồi một lúc lâu, vẻ mặt biến ảo không ngừng, cuối cùng dường như hạ quyết tâm gì đó, thấp giọng nói: “Chuyện mấy năm nay của con, Thời Lễ đã nói với ông rồi, có thể chống đỡ trong tình cảnh đó, đã làm khó con. Ông từng muốn bảo vệ con cả đời vô ưu vô lo, không ngờ kết quả lại khiến con bị cả Thời gia oán hận. Cũng may con tự phấn đấu, không chỉ trở thành ngự linh sư, hơn nữa còn đạt được thứ người thường không thể đạt được…”
Thời Yến thấy trong lời Thời Liên có hàm ý, cũng không tiện ngắt ngang, chỉ ở bên cạnh ông lặng lẽ nghe.
Lúc này, Thời Yến đại khái có thể xác định Thời Liên sẽ không hoài nghi y, nếu Thời Liên thật lòng đối tốt với y, Thời Yến đương nhiên sẽ thật tốt với ông, nói ra tuy Thời Liên không phải một gia gia tốt, nhưng sự nuông chiều ông dành cho Thời Yến lại không phải giả, rõ ràng là Thời Yến có sai trước, không chỉ hại Thời Liên, còn hại cả Thời gia, nhưng trong miệng Thời Liên, ngược lại là bọn họ không phải.
Khó trách sau khi gia chủ chìm vào ngủ say, Thời Yến sẽ bị nhiều người cùng tuổi bài xích như thế. Thời Yến đó có kết cục như thế, Thời Liên tuyệt đối có trách nhiệm. Nhưng không thể không thừa nhận, lúc này, Thời Yến đột nhiên cũng ngưỡng mộ chủ nhân thân thể này, y ngẩng đầu nhìn Thời Liên, đối diện với thân tình nuông chiều tận xương của Thời Liên, đại khái ai cũng không cách nào cự tuyệt.
Thời Liên thấy Thời Yến yên tĩnh đứng một bên nhìn mình, trong lòng càng thêm an ủi, so với mấy năm trước, Thời Yến thật sự hoàn toàn bất đồng. Đoạn tôi luyện này tuy khiến Thời Yến chịu khổ, nhưng ích lợi mang đến cho y lại hữu dụng cả đời: “Mặt dây chuyền trên người con, nếu ông không nhận lầm, lúc nhỏ ông từng may mắn thấy gia chủ năm đó đeo nó. Nhưng về sau không biết vì nguyên nhân gì mà bị mất, nghe nói là một bảo vật hiếm có, chỉ có người đặc biệt của Thời gia mới có thể dùng nó. Nhưng ngay cả mấy đời người cũng không thể nhìn thấu bí mật của mặt dây chuyền này, lâu dần nó cũng bị quên lãng, được xem như tượng trưng của gia tộc. Sau khi bị mất từng phí một thời gian tìm kiếm cũng không tìm được, lâu dần cũng bị bỏ quên. Không ngờ cuối cùng vẫn rơi vào tay người Thời gia, con có thể dựa vào nó trở thành ngự linh sư, tất nhiên là đã có thể sử dụng nó. Gia gia rất an lòng, thật sự rất an lòng.”
Thời Yến thấy Thời Liên có chút kích động vỗ vỗ tay mình, cười nói: “Bình ngọc gia gia ngưng tụ linh khí cho con lúc trước, con nhờ vào nó giúp hai mắt phục hồi thị lực, có một lần ngoài ý muốn phát hiện mặt dây chuyền này hấp thụ linh thủy của bình ngọc, tự ngưng tụ ra linh thủy, nên dùng nó nhỏ vào mắt, vốn chỉ muốn để hai mắt sáng lại, không ngờ đến cuối cùng còn có thể trở thành ngự linh sư, nói ra cũng là công lao của gia gia.”
Lúc này Thời Liên mới nhớ ra, hai mắt Thời Yến vốn không nhìn thấy, giờ nhìn Thời Yến, hai mắt trong vắt, nào còn bộ dạng đục ngầu như năm đó, liền vỗ Thời Yến cười nói: “Con không nói ông cũng không chú ý, hiện nay con đã là ngự linh sư, dựa vào linh lực trong người đã có thể khiến hai mắt sáng lại, chỉ là làm như thế cần không ngừng vận dụng linh lực, sẽ mệt hơn người thường không ít, có lẽ đây cũng là nguyên nhân linh lực của con tiến triển nhanh chóng như thế. Trong người con có hai khế ước, chỉ sợ đều là nhờ mặt dây chuyền này mới thành. Nếu ông đoán không lầm, Bát Hỉ chính là bị mặt dây chuyền đó áp chế mới hàng phục con đúng không? Yêu thú có lẽ cũng không thoát khỏi liên hệ, nếu không với thực lực của con hiện nay, đừng nói thuyết phục yêu thú, chỉ sợ muốn thấy nó cũng không mấy khả năng… ông vừa tỉnh lại không lâu, Thời Thiện liền chạy qua tìm ông tố khổ. Nói yêu thú Thần Quang ông ta nuôi dưỡng không lâu trước đã chết… Yến nhi, có phải bị con thu phục rồi không?”
Thời Yến thấy Thời Liên có thể đoán được Thần Quang đang trên người y nhanh như thế, cũng không phủ nhận làm gì.
Thời Liên thấy thế lắc đầu cười nói: “Mặt dây chuyền thất lạc nhiều năm không chỉ được con tìm thấy, còn bị con dùng. Yêu thú bị nhốt trong Thời gia nhiều năm cũng bị con thu phục, hồn khí lúc trước tốn rất nhiều công sức tìm về, khí linh cũng trở thành linh sủng của con… ông vốn cho rằng đời này con đều phải làm người bình thường, không ngờ cơ hội của con còn tốt hơn cả ông già hắc cấp như ông đấy.”
Thời Yến nghe vậy, cúi đầu không nói, y quả thật cảm thấy kiếp này cơ hội của mình rất tốt, cứ như trời cao giúp đỡ y báo thù, để y đạt được những thứ người thường không đạt được.
“Hiện tại thực lực của con tuy nhìn như lục cấp, nhưng ông nhìn ra được, năng lực chiến đấu thực tế của con không chỉ dừng ở lục cấp. Nếu có thêm Bát Hỉ và yêu thú tương trợ, chỉ sợ tử cấp bình thường cũng không phải là đối thủ của con…”
Thời Yến nghe thế, giật mình, xem ra tuy Thời Liên nhìn thấu được tài sản của y, nhưng cũng đánh giá cao y không ít, Thời Yến vội nói: “Bát Hỉ dù đã ký khế ước với con, nhưng Bát Hỉ không giỏi chiến đấu, yêu thú đó tuy cũng hàng phục rồi, nhưng nó lại biến thành bộ dạng ấu thú, còn đang trong kỳ trưởng thành.”
Thời Liên gật đầu, sau đó chợt đổi đề tài: “Yến nhi sắp thành niên rồi đúng không?”
“Còn mấy tháng nữa là mười sáu tuổi…”
“Gia gia lần này ngủ say, không chỉ hoang phí tám năm, hơn nữa thực lực còn mơ hồ có chút thụt lùi, chỉ sợ không cách nào hồi phục thời kỳ đỉnh cao. Cho dù muốn về sơ kỳ hắc cấp, cũng cần phải mấy tháng, cho nên mới mãi giấu con. Mấy tháng sau, Thời gia sẽ lộ ra ngoài tin ông đã tỉnh, đến lúc đó cùng tổ chức lễ thành niên cho con.”
Thời Yến nghe thế, trong lòng trào lên luồng hơi ấm: “Cảm ơn gia gia.”
Thời Liên cười nói: “Sau khi thành niên thì không nhàn nhã như hiện tại nữa, con đã là ngự linh sư, hơn nữa còn là ngự linh sư rất có tiềm lực. Hiện nay Thời gia xếp hạng cuối trong sáu gia tộc lớn, sau này có thể đi lên không, thì phải xem vào đời dưới. Yến nhi, gia gia kỳ vọng rất cao về con, sau Thời Huân, tương lai con có khả năng trở thành hắc cấp nhất, cho nên lễ thành niên này phải làm thật tốt, từ bây giờ nên bắt đầu chuẩn bị đi.”
Thời Yến cười cười, nhưng không mấy bận tâm lời Thời Liên nói, được một ngự linh sư hắc cấp khen ngợi là chuyện tốt, nhưng Thời Liên cực kỳ nuông chiều y, tự nhiên là khen ngợi hơi quá.
Lại kể cho Thời Liên nghe vài chuyện phát sinh gần đây, thấy trời dần tối, Thời Yến biết điều đứng lên cáo từ, mà sau khi y đi, Thời Liên quay đầu sang dặn dò Thời Huân và các trưởng lão.
Lúc nghe Thời Liên muốn Thời gia tuyên bố tin tức Thời Liên thức tỉnh, đồng thời tổ chức lễ thành niên cho Thời Yến, làm theo nghi thức quy cách tuyên bố thiếu chủ Thời gia, tất cả mọi người tuy có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu được. Thời Liên nổi tiếng là nuông chiều Thời Yến, quả nhiên đúng như mọi người dự liệu, Thời Liên vừa tỉnh lại, thời kỳ tiểu bá vương của Thời Yến lại trở về.
Lúc này, Thời Huân lại mở miệng: “Gia chủ thương yêu Thời Yến, muốn tổ chức lễ thành niên nở mặt để bù lại nỗi khổ Thời Yến phải chịu mấy năm nay, điểm này tuy mọi người đều có thể lý giải, nhưng bất luận thế nào, thiếu chủ Thời gia vẫn chưa được chọn ra, nếu cử hành theo quy cách đó, lẽ nào gia chủ là muốn…”
“Không sai, ta quả thật có ý này.” Thời Liên nói: “Yến nhi thiên phú xuất chúng, chỉ tiếc lúc sinh ra… hiện tại nó có thể có cơ hội trở thành ngự linh sư lần nữa, có thể thấy vận khí cực mạnh, đại khái các người còn chưa biết trong tay nó mang không ít con bài chưa lật, tuyệt đối không phải giống như nhìn từ bên ngoài.”
Một trưởng lão nói: “Nhưng trong Thời gia và cùng bối phận với Thời Yến, cũng có không ít con cháu thiên phú cao, chẳng hạn Thời Ân…”
Thời Ân năm nay hai mươi tuổi, tám năm trước khi gia chủ chìm vào ngủ say, Thời Ân mới mười hai, lúc đó dù có một chỗ trong số con cháu có thiên phú của Thời gia, nhưng tốc độ tấn cấp chân chính còn chưa thể hiện ra, Thời Liên cũng chỉ mấy ngày nay mới nghe đến tên của Thời Ân, quả thật không đủ hiểu về hắn.
Một trưởng lão khác thấy thế, cũng lập tức nói: “Tuy hai năm nay tính cách Thời Yến đã thu liễm đi, nhưng gia chủ, tính cách nó ngài cũng biết, hiện tại lập nó làm thiếu chủ, phải chăng quá qua loa… Thời Ân không chỉ thực lực mạnh, hơn nữa quả thật cũng có chút tài cán. Cho dù bỏ qua Thời Ân không bàn, cháu trai của trưởng lão Thời Tuệ là Thời Phong còn nhỏ đã có thiên phú xuất chúng, tính cách trầm ổn, cũng rất tốt…”
Thời Tuệ tuy đứng về phía Thời Yến, nhưng nếu dính đến cháu trai thì lập tức không còn chắc chắn nữa, lúc này ông giữ vị trí trung lập, cúi đầu không nói.
Thời Liên thấy mọi người đều phản bối, lập tức trầm mặc. Kỳ thật ông cũng biết Thời Yến là người thế nào, lúc trước ông cơ bản không ôm hy vọng gì với Thời Yến, nhưng lần này gặp mặt, Thời Yến lại cho ông niềm vui rất lớn. Không chỉ lấy được dây chuyền, thu phục được Bát Hỉ, còn thu phục cả yêu thú, ngoài ra, ông còn mơ hồ cảm thấy trên người Thời Yến còn có khí cụ cường đại khác, rất có thể là hồn khí công kích, hơn nữa, Thời Liên còn phát hiện, khuyết điểm thân thể và linh hồn Thời Yến không phù hợp lần này gặp mặt đã cải thiện không ít… thậm chí ông còn chú ý đến chiến nhẫn trên tay Thời Yến, chiếc nhẫn màu đen đó ông không nhìn thấu, chiếc nhẫn màu bạc kia ông lập tức nhận ra ngay, tuyệt đối là của Thời Huân.
Dưới nhiều tiền đề như thế, Thời Liên mới nảy ý định lập Thời Yến làm thiếu chủ Thời gia. Nhưng rõ ràng các trưởng lão lại phản đối mạnh mẽ, Thời Liên cũng không thể không thừa nhận, tính cách Thời Yến là một quả bom hẹn giờ, hai năm nay thu liễm lại còn chưa thể đại biểu cái gì, nếu tương lai sau khi y tiếp quản Thời gia, trở lại tính cách lang độc như lúc nhỏ, Thời gia sẽ xong đời.
Thấy Thời Liên cũng có chút dao động, các trưởng lão liền thi nhau bắt đầu khuyên nhủ, Thời Liên bị ồn đến phiền, trực tiếp quay đầu nhìn Thời Huân. Nếu không có gì bất ngờ, sau ông, Thời Huân mới là người kế thửa gia chủ đời tiếp theo, đến đời của Thời Yến thì còn lâu, vì thế Thời Liên dứt khoát ném vấn đề cho Thời Huân, dù sao trên tay Thời Yến có nhẫn của Thời Huân, Thời Huân sẽ không gây bất lợi cho Thời Yến.
Thời Huân thấy mọi người đều nhìn mình, cân nhắc một lát mới nói: “Nếu mọi người đã không có dị nghị gì với việc tuyên bố người đảm nhiệm chức thiếu chủ vào mấy tháng sau, vậy nên chuẩn bị cứ tiếp tục chuẩn bị. Lễ thành niên của Thời Yến cũng chuẩn bị luôn, còn về người được chọn làm thiếu chủ, cứ chọn trong mấy tháng này đi. Để người có ý tranh chức vị thiếu chủ tiến hành một cuộc so tài, người cuối cùng giành được sự vừa lòng của mọi người mấy tháng sau sẽ được tuyên bố trở thành thiếu chủ Thời gia. Gia chủ tỉnh giấc, tuyên bố thiếu chủ, Thời Yến thành niên, ba tin tức cùng thả ra, đến lúc đó tất nhiên sẽ dẫn tới oanh động cả đại lục, cho dù Thời Yến không phải thiếu chủ, lễ thành niên của Thời Yến có thể tổ chức vào lúc này, cũng đủ rồi.”
Lời Thời Huân khiến mọi người đồng ý, Thời Huân thấy thế, cười nói: “Thiếu chủ là người được chọn làm gia chủ tương lai, chọn lựa đương nhiên không thể qua loa, tỷ thí linh lực hoặc kiểm tra đơn thuần đã không có ý nghĩa gì, ta nghe nói gần đây trong biên cảnh Hỏa gia có bảo vật xuất thế, năm gia tộc lớn khác đều có phần trong đó, còn về có thể đạt được bảo vật hay không phải xem vào vận khí. Ta thấy không bằng giao cơ hội lần này cho mấy người trẻ tuổi. Muốn đoạt được bảo vật, thực lực, cơ trí, nhân mạch, vận khí, thiếu một cũng không được, cho dù là chúng ta đi cũng có khả năng tay không mà về, nếu trong số chúng có người bộc lộ tài năng, nghĩ chắc mội người đều sẽ tin phục.”
Lời Thời Huân khiến mọi người đều gật đầu, chuyện này cứ quyết định như thế.
Mà Thời Yến đã ra khỏi chủ phòng đương nhiên không biết, hành trình mấy tháng sau đã bị quyết định. Lúc này y được hạ nhân dẫn về chỗ ở của mình, nhưng giữa đường lại gặp phải Thời Ân cũng được nghỉ về nhà
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
14 chương
59 chương
56 chương
43 chương
359 chương
25 chương