Editor: kkoten Phó Trí Thành cúi đầu nhìn cô ta, một phút đồng hồ không nói gì, "Tiểu Tinh......" Lâm Tinh nhịn xuống nước mắt muốn tràn mi, thời điểm anh trầm cô ta đã biết đáp án của anh, "Được rồi, anh đừng nói nữa, em đã biết câu trả lời của anh rồi." Phó Trí Thành trầm mặc không nói chuyện, đem tia hy vọng cuối cùng của Lâm Tinh giết chết. "Em thua kém chỗ nào?" Lâm Tinh vẫn không cam lòng, cô ta từ nhỏ liền đi theo anh, ai cũng đều biết Lâm Tinh thích Phó Trí Thành, chỉ có anh, là thờ ơ. "Em chỗ nào cũng thua, bởi vì trong lòng anh chỉ có cô ấy. Em chỗ nào cũng chưa thua, bởi vì anh không phải mr.right của em." Nạp Lan Chi làm tổ trên sô pha, nghe thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu liền thấy. Lâm Tinh cúi đầu chạy, cũng không nhìn Nạp Lan Chi, xách túi liền đi. Nạp Lan Chi thẳng eo, ngó theo, Lâm Tinh đã biến mất ở cửa. Phía sau Phó Trí Thành đi ra. Nạp Lan Chi nhìn Phó Trí Thành bình tĩnh ngồi trên sô pha, rối rắm trong chốc lát, vẫn lên tiếng: "Cô ấy khóc." "Ừ, anh biết." Phó Trí Thành hiểu rõ, nhưng anh không phải cái loại thích dây dưa không dứt, nếu không thích thì không cần lưu lại hi vọng cho người ta, mãi không tỉnh về sau sẽ càng đau hơn. "Vì cái gì?" Phó Trí Thành cười bất đắc dĩ, loại chuyện này nên nói như thế nào với cô đây! "Không có gì, đại khái anh khiến cô ấy không vui." "Cô ấy thích anh." Nạp Lan Chi không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, bên trong đôi mắt thanh triệt chỉ có thân ảnh anh. Ánh mắt Phó Trí Thành trong nháy mắt sáng lên, khinh phiêu phiêu hỏi: "Vậy còn em?" ** Giải đấu mùa đông vừa đến, Nạp Lan Chi lại bắt đầu chuỗi ngày chinh chiến khắp nơi, có đôi khi lịch thi đấu này mới vừa kết thúc, lịch thi khác lại bắt đầu. Từ khi bắt đầu giải đấu tới nay, Nạp Lan Chi chưa từng về thành phố B lần nào. Chờ đến khi lịch thi đấu kết thúc, thì đã gần ăn tết. Nạp Lan Chi về thành phố B trước, dọn dẹp mấy thứ rồi mới cùng Nạp Lan Tông về thành phố S. Mộc Uyển Tình về nước, hiện tại cũng ở thành phố B, sau khi về nước cô ấy đến thăm ông ngoại cô ấy trước. Nạp Lan Chi trở về, sau lưng Mộc Uyển Tình liền đến cửa nhà cô. Lâu ngày không gặp, tóc Mộc Uyển Tình đã dài ra, làm quăn sóng lớn, quần áo trên người cũng đều do chính mình thiết kế, càng làm tăng thêm mị lực của người phụ nữ thời thượng. "A Chi, chị đã thiết kế rất nhiều quần áo cho em, đáng tiếc không thể một lần mang hết về." Mộc Uyển Tình đặc biệt tiếc nuối, không chừng A Chi còn có thể cho cô ấy ý kiến đâu! Nạp Lan Chi nhìn từng hộp quần áo đã xếp thành ngọn núi nhỏ, gượng cười hai cái, "Đủ rồi." "Không đủ, về sau chị còn sẽ thiết kế cho em thật nhiều! Chờ chị mở phòng thiết kế, em chính là khách vip đầu tiên của chị." Mộc Uyển Tình đem hai từ kia ném ra sau đầu. Nạp Lan Chi biết thời điểm Mộc Uyển Tình ở nước ngoài đã bắt đầu sáng lập nhãn hiệu của chính mình, cửa hàng ở trên mạng có chút danh tiếng, cũng được không ít công ty lớn nhìn trúng, đưa ra yêu cầu thu mua nhãn hiệu này của cô ấy, nhưng Mộc Uyển Tình đều từ chối, cô ấy chỉ muốn làm thật tốt nhãn hiệu của mình, chứ không muốn sản phẩm của mình phụ thuộc nhãn hiệu lớn khác. Cô ấy cũng sắp tốt nghiệp, sang năm xem như đi thực tập, Mộc Uyển Tình đại khái muốn về nước chính mình lập lên nhãn hiệu riêng. "Chị muốn lập nhãn hiệu của chính mình sao?" Mộc Uyển Tình hào phóng gật gật đầu, "Còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, hơn nữa chị tính hợp tác với anh trai em, chúng ta phụ trách thiết kế và kinh doanh nhãn hiệu, đem phương diện tiêu thụ giao cho bọn họ." Nạp Lan Chi đôi mắt mị thành một vầng trăng rằm, "Chúc mừng, có thể có phòng làm việc của chính mình." Mộc Uyển Tình nhận lời chúc, sau đó thúc giục Nạp Lan Chi đi thử quần áo, bản thân thì lấy ra tấm phản chiếu sáng đã chuẩn bị sẵn từ trước. "Tiểu Tình, Chị không thiếu tiền tìm người mẫu đi?" Nạp Lan Chi đã thay ba bộ, bị bắt bày n cái tư thế, căn bản không nghĩ muốn thay quần áo nữa. Mộc Uyển Tình quỳ trên mặt đất, tấm phản chiếu sáng không ngừng thay góc, "Tấm này đẹp, ai, người mẫu võng hồng không feel, siêu người mẫu thì không mời nổi, hợp lý nhất là sử dụng tài nguyên sẵn có rồi." Nạp Lan Chi chờ cô ấy buông tấm phản chiếu sáng xuống, muốn đi vào thay quần áo, thì bên ngoài có người gõ cửa. "A Chi, có người gõ cửa." Nạp Lan Chi biết là Phó Trí Thành, nhìn nhìn quần áo trên người, có chút rối rắm, cọ xát cọ xát đi mở cửa. Ngoài cửa Phó Trí Thành trong nháy mắt cho rằng chính mình gõ sai cửa, trên người Nạp Lan Chi mặc, ân, tương đối mát mẻ, trên cơ bản tất cả đều vừa, đem nơi nên che đều che đi, nơi cần lộ ra cũng đều lộ. Phó Trí Thành nhướng mày: "Em đây là......" Nạp Lan Chi mặt đỏ lên, nhu nhu môi. "A Chi, là ai a?" Mộc Uyển Tình cũng đi tới cửa. "Có khách?" Phó Trí Thành nói. Nạp Lan Chi gật gật đầu, "Chị ấy là bạn của em, từ nước ngoài trở về, là nhà thiết kế, thiết kế quần áo cho em." Lời giải thích này như thế nào lại hoảng loạn như vậy, Phó Trí Thành mắt mang ý cười, "Vậy các em tiếp tục đi, không quấy rầy." Mộc Uyển Tình nhìn chằm chằm hướng anh rời đi, trên mặt tươi cười tiêu tán, "A Chi, anh ta là?" "Hàng xóm của em, trước kia không phải đã nói với chị sao? Em trai của Trí Ninh tỷ a!." Nạp Lan Chi đem cửa đóng lại. Mộc Uyển Tình vẫn luôn nhìn biểu tình của cô, đỏ ửng trên mặt cô còn chưa có tan, "Hai người, quen nhau từ trước sao?" "Xem là như vậy đi. Chị còn nhớ năm nhất cao trung kia em ở hồ T cứu một không? Sau này mới biết chính là anh ấy." Thì ra là thế, nguyên lai tất cả đều đã an bài tốt ...... Mộc Uyển Tình bật cười, nguyên lai tất cả đều đã chú định. Nạp Lan Chi nghi hoặc nhìn cô ấy: "Cái gì?" Mộc Uyển Tình quyết định vẫn là không nói cho cô, lắc đầu cười, "Em có thể đi thay quần áo." Nạp Lan Chi:...... Chờ Nạp Lan Tông xử lý tốt đại bộ phận công việc, ba người cùng trở về thành phố S. Năm nay nghỉ đông lại ngắn mà còn dồn dập nhiều việc, Nạp Lan Chi thi đấu còn chưa kết thúc, thời điểm ăn tết còn tập luyện ở bể bơi nhà mình, qua năm cô phải trực tiếp bay ra nước ngoài. Nạp Lan Tông so với năm trước càng thêm bận rộn, bởi vì Nicegg thu hoạch thành công, rất nhiều nhãn hiệu nước ngoài đã cố ý đem quyền đại lý giao cho bọn họ, dưới ZC đã làm đại lý cho bốn nhãn hiệu. Trung Tâm giải trí Ngu Nhạc ở Thành phố B năm trước góp vốn thành công, năm nay bắt đầu khởi công, trung tâm ở thành phố B dĩ nhiên sẽ lớn so với ở thành phố S, Nạp Lan Tông cũng cố ý thiết kế theo hướng cao cấp, bởi vì Trung Tâm giải trí Ngu Nhạc đã trở thành một sản nghiệp có thương hiệu, Nạp Lan Tông kiến nghị ba hắn thành lập một cái công ty. Nạp Lan Thừa Lập cảm thấy bản thân tuổi đã lớn, không còn tinh lực để thành lập quản lý công ty nữa, hy vọng có thể trực tiếp treo ở dưới danh nghĩa của ZC, Trung Tâm giải trí Ngu Nhạc Nạp Lan toàn bộ sửa thành Trung Tâm giải trí Ngu Nhạc ZC. Nhưng cái nhãn hiệu này là của Nạp Lan gia, nếu nhập vào ZC, quyền nhãn hiệu không còn là Nạp Lan gia mà ở ZC, Nạp Lan Tông chỉ có thể thành lập một công ty con khác, sau đó cổ đoạt lấy toàn bộ quyền khống chế cổ phần. Thời điểm ba người trở về, vừa lúc Đức Uy được nghỉ, Đức Uy có truyền thống, thi xong lúc sau còn phải học bù một tuần, mỗi lần đều là nghỉ hơn một tuần thì đến năm mới, sau đó còn chưa hưởng thụ hết không khí ngày tết, thì lại phải đi học. Ba người liền tính trở về thăm trường học. Mẹ của Mộc Uyển Tình là cổ đông lớn nhất trong trường, Mộc Uyển Tình dĩ nhiên là sẽ quen hiệu trưởng, cùng ông nói một tiếng, người gác cổng liền mở cửa. Có lẽ mọi người còn đang học, nên trong trường đặc biệt an tĩnh. Ba người đi vào, hiệu trưởng đã ở bên cửa khu dạy học đợi, nhìn thấy ba người tươi cười càng thân thiết vài phần. "Hiệu trưởng hảo." Ba người cùng hô lên. Hiệu trưởng cười tủm tỉm gật đầu: "Đều tốt đều tốt, Uyển Tình cũng về nước? Sang năm còn đi không?" Mộc Uyển Tình: "Không đi nữa ạ, sang năm chỉ cần thỉnh thoảng đi mấy lần là được." "Đứa nhỏ này trước kia có chính kiến của mình, không đi con đường tầm thường, khá tốt, nghe mẹ cháu nói cháu muốn tự mình thành lập nhãn hiệu có phải không?" "Đúng vậy." "Cố lên, Nạp Lan Chi cũng không tồi, lúc trước kiên trì với con đường thể thao, đều là những đứa trẻ có chủ kiến." Hiệu trưởng lại chuyển hướng sang Nạp Lan Chi, vỗ vỗ vai Nạp Lan Chi cổ vũ. Nạp Lan Chi thẹn thùng cười. Nạp Lan Tông thấu đi lên: "Cháu thì sao? Hiệu trưởng như thế nào không khen cháu a?" "Ngươi đang làm cái gì ta sao biết được!" Hiệu trưởng nói đùa. Nạp Lan Tông mới không bị năng lực diễn xuất này của ông lừa đâu, hiệu trưởng đã làm ở Đức Uy gần mười năm, đều cùng nhân tài mỗi giới tốt nghiệp duy trì liên hệ, đại bộ phận hướng đi của hắn ông đều biết. Nạp Lan Tông ra vẻ đau lòng. "Được rồi, ngươi cái tiểu tử thúi, chơi vui chưa." Hiệu trưởng cười mắng, "Ngươi có phải mở công ty không? Đã hơn một năm gần hai năm đi!" Nạp Lan tông gật gật đầu, ánh mắt lập tức liền sáng lên, người mỗi năm tốt nghiệp nhiều như vậy, có thể được hiệu trưởng chú ý liền cảm giác có một loại vinh quang. "Làm đến nơi đến chốn, đừng mưu toan một bước lên trời, làm buôn bán càng phải kiên định. Ba người các ngươi hiện tại tính toán làm cái gì? Muốn tới diễn thuyết cho học đệ học muội không?" Hiệu trưởng tự hỏi tính khả thi của chủ ý này. Ba người đồng dạng lắc đầu. "Cháu thì thôi bỏ đi, còn chưa làm ra một chút thành tích gì, nơi nào không biết xấu hổ ở trước mặt học đệ học muội khoe khoang chứ." Mộc Uyển Tình nói. Nạp Lan Tông cũng nghĩ như thế, hắn cũng chưa tính là công thành danh toại, so với người từ Đức Uy đi ra bó lớn bó lớn thành công, hắn hiện tại chỉ là muối bỏ biển. Nạp Lan Chi hoàn toàn chính là ăn nói vụng về, sao có thể diễn giảng, ngày thường nhiều lời nói mấy câu liền không tồi rồi. Hiệu trưởng cũng không miễn cưỡng, nói: "Được rồi, chờ các ngươi làm ra thành tích, nhất định phải trở về trường học cũ đấy." Nạp Lan Chi không gật đầu hứa hẹn, yên lặng cúi đầu. Nạp Lan Tông cùng Mộc Uyển Tình đều đồng ý. Trở về thăm lão sư chủ yếu là Nạp Lan Tông cùng Mộc Uyển Tình, Nạp Lan Chi xem như cùng đi đi, thời gian cô đãi ở trong trường học còn ít hơn Mộc Uyển Tình, Mộc Uyển Tình còn đãi hai năm, cô cộng dồn lại, còn không đến hai năm, cùng lão sư trong trường giao tình cũng chỉ nhàn nhạt, rất nhiều lão sư đều đã quên mất. Hai người đi thăm chủ nhiệm cao nhị của hai người trước, bây giờ chủ nhiệm của bọn họ đang làm làm chủ nhiệm cho một lớp cao nhất, hiệu trưởng đưa bọn họ đến cửa lớp. "Mã lão sư, học sinh trở về tìm cậu." Mã lão sư đang chữa bài tập mê mang ngẩng đầu lên, đang xem tới cửa vài người thời điểm, nguyên bản mặt nghiêm túc nháy mắt nở nụ cười, "Cái kia, là, Nạp Lan Tông, đúng không? Còn có Mộc Uyển Tình!" Tốt nghiệp hai năm, Mộc Uyển Tình xuất ngoại ba năm, không nghĩ tới Mã lão sư còn có thể lập tức kêu ra tên hai người. Nạp Lan Tông cùng Mộc Uyển Tình đều mỉm cười gật gật đầu. Mã lão sư cầm tay bọn họ, sau đó lại nhìn về phía sau. "Nạp Lan Chi! A a a!" Mã lão sư còn chưa nói lời nào, học sinh trong ban đã kêu lên trước. Nạp Lan Chi ngượng ngùng hướng bọn họ cười. "Ngoài đời chị thật xinh đẹp, có thể ký tên cho em không !" "Sẽ bị Mã lão sư mắng." Mã lão sư một cái đôi mắt trừng qua đi: "Đám tiểu tử thúi các ngươi, nhìn xem học tỷ học trưởng, người này, sinh viên đại học Q, học tỷ này, học thiết kế ở học viện trứ danh emsod nước F." Đám học sinh thực nể tình mà vỗ tay, "Lão sư, bọn em muốn cùng học trưởng học tỷ nói chuyện." "Đúng vậy, em muốn nói chuyện với Nạp Lan Chi!" "Lão sư, thầy không soái bằng học trưởng, nhưng là bọn em muốn học tỷ xinh đẹp." Mã lão sư dở khóc dở cười, đẩy mấy người đi lên, "Được được được, các ngươi đi lên nói một chút, cùng bọn chúng nói lúc ấy các ngươi học như thế nào, không giống bọn chúng, so ra kém các ngươi nỗ lực nghiêm túc." Loại này lời nói mỗi một lần lão sư đều sẽ nói, nhưng thật là một lần không bằng một lần sao? Còn chờ thương thảo. Ba người đều không biết nói cái gì, khó xử nhìn về phía lão sư. Hiệu trưởng đứng ở cửa, nói: "Liền nói một số chuyện của mấy đứa ở đại học, khích lệ chúng." Nạp Lan Tông bắt đầu trước, cùng bọn họ nói về sinh hoạt thường ngày ở đại học, kỳ thật cuộc sống đại học cũng không nhẹ nhàng như bọn họ tưởng tượng, đặc biệt là đại học tốt, ở đại học đều là mũi nhọn trong mũi nhọn, ngươi sẽ cảm nhận được một bầu không khí bất đồng. Có lẽ là Nạp Lan Tông nói được tương đối xuất sắc, mọi người cũng đều muốn biết đại học Q trong truyền thuyết là cái dạng gì, một đám đều chống cằm tập trung tinh thần. Chuông tan học vang lên, Nạp Lan Tông vốn dĩ muốn dừng lại, Mã lão sư ý bảo hắn tiếp tục. Học sinh lớp khác đi đến cửa lớp, nhìn thấy người bên trong, cũng sôi nổi từ phía sau tiến vào bàng thính, sau đó không đến năm phút đồng hồ, cửa trước cửa sau đều vây chật như nêm cối, tốt là, đều rất ngay ngắn trật tự. Nạp Lan Tông nói xong thì cũng đã vào tiết, hiệu trưởng cùng lão sư khác cũng không đuổi người, cho bọn họ ở trên hành lang nghe. Kế tiếp là Mộc Uyển Tình, Mộc Uyển Tình kể về những trải nghiệm của mình khi đi du học, sinh hoạt du học sinh ở nước F, cô ấy rất biết dùng từ ngữ hài hước để miêu tả, còn nói về một số ý nghĩ của người nước F đối với người nước Z, sau đó là chuyện thú vị ở nước ngoài. Thời điểm đến phiên Nạp Lan Chi, học sinh phía dưới đều gắt gao nhìn, trong ba người ngược lại Nạp Lan Chi là người có danh khí cao nhất, đại đa số học sinh đều xem qua vô cùng cực hạn, đối với vị học tỷ này đặc biệt có hảo cảm. Nạp Lan Chi nhìn phía dưới nhiều người như vậy, hít sâu một hơi, "Cái kia, chị không có gì để nói, chỉ muốn chúc các em sớm ngày tốt nghiệp không cần học bù......" Mã lão sư cùng hiệu trưởng dở khóc dở cười, học sinh phía dưới cũng vui vẻ cười. Sớm ngày tốt nghiệp không cần học bù, thật là ngay thẳng girl, quả thực không thể ngay thẳng hơn. Vừa nghe liền biết cô trước kia cũng là người bị hại phải học bù, nhóm học đệ học muội đều nhịn không được dâng lên một mạt tâm tâm tương tích, hóa ra học tỷ trước kia cũng là cái dạng này. Nạp Lan Chi nói xong liền cảm thấy quá mất mặt, trốn đến phía sau hai người. Mã lão sư dẫn bọn họ tới văn phòng của ông, không nghĩ tới trong văn phòng còn có mấy học sinh khác, cũng đều là tốt nghiệp năm đó. "Nạp Lan Tông?"