Editor: kkoten Chạng vạng tối, Nạp Lan Thừa Lập tới đón ba người bọn họ. Lưu Ly nhìn đến bà ngoại Thẩm, tự động mà an vị bên cạnh bà ngoại Thẩm, bà ngoại Thẩm thương yêu nhất chính là Lưu Ly, ngày thường cái gì tốt đều cho Lưu Ly đầu tiên. "A Chi vào Đức Uy đi? Thừa Lập, A Dĩnh, hai người sao không làm một bữa chúc mừng một chút. A Chi, cậu cho cháu cái bao lì xì, hảo hảo đọc sách, tương lai thi vào đại học, mới có thể tìm được công việc tốt." Bác cả Thẩm lấy ra bao lì xì đưa cho Nạp Lan Chi. "Quá phiền phức, sợ mọi người tốn kém, cao trung cũng không có gì phải chúc mừng, trước khai giảng cùng nhau làm một bữa cũng được." Nạp Lan Thừa Lập nói. Bác gái cảm thán nói: "Đọc sách a, cũng muốn gien, A Dĩnh học tốt, A Tông cùng A Chi cũng đọc học giỏi. Minh Lỗi nhà chị từ nhỏ chị đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, chính là vẫn học không tốt." Thẩm Dĩnh nói: Học giỏi không đại biểu về sau ra ngoài xã hội sẽ sống tốt, có cái văn bằng là tất yếu, nhưng cũng không phải chỉ dựa vàomột trương văn bằng sống qua ngày." Bà ngoại Thẩm: "Đúng vậy, con gái vẫn phải gả được chỗ tốt, nếu không sẽ khổ a, trong ba đứa, A Giang học đến cao trung, A Quyên sơ trung đều không có học xong, hiện tại a Giang cùng A Dĩnh đều tốt như vậy, A Quyên vay tiền mua nhà còn chưa có trả xong, các ngươi đều là anh em ruột thịt, phải giúp đỡ lẫn nhau." Thẩm Quyên là mẹ của Lưu Ly, con gái nhỏ nhất của bà ngoại Thẩm, là người kém cỏi nhất trong ba anh em, hiện tại làm hộ sĩ, cũng nhờ Thẩm Dĩnh tìm quan hệ mới được vào bệnh viện làm, vẫn còn ngoài biên chế , tiền lương không cao. "Mẹ nói cái gì đâu, chuyện của A Quyên có khi nào không giúp đâu, mấu chốt ở hai vợ chồng cũng phải cùng nhau nỗ lực, đặc biệt là Kiến Thành, hiện tại Lưu Ly cũng lớn rồi, chơi mạt chược cũng ít thôi, còn đem khoản tiền vay mua nhà dùng hết, tốt xấu gì cũng phải để dành cho con bé ít tiền sau này." Bác cả Thẩm khổ tâm khuyên bảo, hai vợ chồng nhà này đều mê chơi bài, trong nhà sao có thể tồn chút tiền chứ. Lưu Kiến Thành trầm mặc không lên tiếng. Nạp Lan Thừa Lập làm dịu không khí, giảng hòa nói: "Ăn cơm liền không nói những việc này nữa, đều là thân thích, có khó khăn tự nhiên có thể giúp đỡ." Bà ngoại Thẩm thở dài một tiếng: "Vẫn là Thừa Lập nói lời thoả đáng. A Quyên với Kiến Thành lấy chút tiền lương ít ỏi trả nợ cũng không biết tới khi nào mới trả xong, hiện tại Kiến Thành trong làm việc trong xưởng, có thể tiêu tiền mua chút cổ phần, cuối năm được chia một phần hoa hồng. Như vậy cũng thu vào được một ít." Thẩm Quyên nói: " Tiền lời trong xưởng Kiến Thành thực ổn, chẳng qua năm nay muốn xây dựng thêm, còn thiếu một ít tài chính, như vậy cũng có thể mượn sức lão công nhân." Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh nhìn nhau, Thẩm Dĩnh mặt lộ vẻ khó xử: "Gần đây nhà chúng con xây khu bể bơi mới, toàn bộ tiền đều đầu tư vào nơi đó, Thừa Lập đầu tư vào hơn một ngàn vạn, còn phải đi vay ngân hàng." "Hơn một ngàn vạn a! Các ngươi, nếu không thành thì làm sao a!" Bà ngoại Thẩm tuổi lớn như vậy cảm thấy một trăm vạn đã rất nhiều, này một ngàn vạn thì nhiều cỡ nào a! Cũng không khỏi nóng nảy. Bác gái sờ sờ trái tim: "Cũng không phải, Thừa Lập a, nhà chú xây khu bể bơi mới mà hơn một ngàn vạn sao?" "Không phải chỉ có khu bơi lội, mà xây trung tâm giải trí Ngu Nhạc, lầu trên còn có rạp chiếu phim, quán cà phê các loại." Nạp Lan tông xen mồm nói. Bác cả nói: "Này làm cũng thật lớn. A quyên, vậy nhà cô thiếu bao nhiêu?" "Năm vạn." Thẩm Quyên nói, uống ngụm trà trong miệng có điểm chua xót. "Chờ chút nữa anh đi ngân hàng chuyển cho cô." Bà ngoại Thẩm vẫn còn ở hơn một ngàn vạn không hồi thần được, người Thẩm gia cũng coi như kiến thức được nhà Nạp Lan có bao nhiêu của cải, hơn một ngàn vạn nói đầu tư là đầu tư, trong lòng nhiều ít đều có chút hâm mộ. Lưu Ly nói: "A Chi, cái váy buổi chiều em mua đâu? Buổi chiều cháu cùng A Chi đi dạo phố, A Chi ở xx cửa hàng mua một cái váy, hơn hai ngàn đâu!" Bà ngoại Thẩm kinh hô: "Hơn hai ngàn a! Cái váy gì mà đắt như vậy! A Dĩnh, trẻ con sao có thể tiêu phung phí như thế được, các ngươi hiện tại còn phải vay tiền ngân hàng, A Chi cũng không nhân thức. Phải học chị Lưu Ly, con gái phải biết tiết kiệm." Thẩm Quyên phụ họa: "Đúng vậy, trong nhà có việc phải biết ý thức." Thẩm Dĩnh cùng Nạp Lan Thừa lập cũng không để bụng hai ngàn này , nhà bọn họ còn chưa đến mức vì mấy ngàn đồng tiền này mà phá sản, tuy rằng toàn bộ tiền đều đem đi đầu tư, nhưng lại không phải toàn bộ gia sản. Huống chi, con gái bọn họ thích, hai ngàn này tính là cái gì, A Chi gần đây khó lắm mới mua một cái váy, cũng không có gì. Nạp Lan tông nổi giận, Lưu Ly kia thật chọn chữ ngắt câu a, em gái hắn xài bao nhiêu tiền là chuyện nhà Nạp Lan họ, còn chị ta mỗi lần lừa A Chi cùng nhau đi ra ngoài mua quần áo toàn là A Chi trả tiền, nói: "A Chi thích, hai ngàn tính cái gì. A Chi còn mua cho cô quần áo hơn một ngàn đâu, ngày thường mẹ tôi cũng mua cho cô có cái nào là không hơn một ngàn không. Nhà của chúng ta lại không phải nghèo tiền mua quần áo cũng không có, hai ngàn liền hai ngàn, hai vạn tôi cũng vui." Nạp Lan Chi thêm một câu: "Chị Lưu Ly quả thực nhiều lần mua quần áo hơn một ngàn, mỗi lần đi dạo, chị ấy đều quên mang tiền, cháu trả hộ." # thỉnh gọi cô là tay bổ đao thiện nghệ # Không riêng Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh nhíu mày, mà Bác cả và bác gái Thẩm đều nhịn không được nhíu mày. Lời này nghe như Lưu Ly vẫn luôn lừa tiền A Chi. Lưu Kiến Thành trên mặt tao đến hoảng, "Mày thiếu em gái mày bao nhiêu tiền? Quần áo hơn một ngàn mà mày cũng mua được!" Lưu Ly bị quở trách trước mặt mọi người, cảm thấy thẹn, hốc mắt đều đỏ. Thẩm Dĩnh nói: "Lưu Ly vẫn còn nhỏ, con gái đều thích mua quần áo, cũng không có gì." "Đúng vậy, Kiến Thành, A Dĩnh đều không nói gì. Nhà A Dĩnh cũng không thiếu chút tiền ấy, đều là thân thích." Đến đây đều không nói chuyện nữa, ăn xong ai về nhà người ấy. Nạp Lan tông thực vừa lòng biểu hiện hôm nay của Nạp Lan Chi, nhưng vẫn bị bà ngoại Thẩm chọc cho tức, nhịn không được hỏi: "Bà ngoại sao có thể thiên vị dì nhỏ với Lưu Ly như thế! Há mồm ngậm miệng đều muốn nhà chúng ta và nhà bác cả giúp nhà họ, đều đã lớn như vậy rồi." "Kia cũng là trưởng bối, A Tông, con vừa rồi sao có thể nói như vậy, Lưu Ly cũng là chị họ con." Nạp Lan Tông xuy một tiếng, "Mẹ xem, con chẳng qua là tức quá thôi, mỗi lần cô ta toàn xúi giục A Chi, A Chi lúc trước một hai muốn tiến giới giải trí là cô ta xúi giục, muốn đi tứ trung cũng là cô ta xúi giục, mỗi lần đi ra ngoài còn luôn lừa tiền của A Chi để tiêu. Cũng may hiện tại A Chi thông minh hơn chút. Nhưng bà ngoại nói gì vậy, cái gì mà kêu nhà chúng ta không thiếu chút tiền ấy." Nạp Lan Chi tổng kết: "Bà ngoại không thích nhà chúng ta, chỉ thích nhà dì nhỏ." Thẩm Dĩnh nghẹn lời, mẹ bà bất công cũng bất công thật nhiều năm, trước kia ba bà còn sống, bà còn có ba bà an ủi, cũng không có gì cảm giác. Từ khi ba bà mất, bà càng có cảm giác mẹ càng ngày càng quá phận. "Hảo hảo, dù sao cũng là trưởng bối, điều kiện nhà dì nhỏ con so với nhà chúng ta và nhà bác cả kém hơn, bà ngoại con chiếu cố nhiều hơn cũng là bình thường." Nạp Lan Thừa Lập dừng cái đề tài này lại. _____Đường phân cách kkoten____ "Hôm nay mặt mũi đều bị mày ném hết, mày nói, có phải mày lừa em gái mày mua quần áo hơn một ngàn cho mày không! Trong nhà lại không thiếu mày cái gì, một đứa con gái, còn muốn mặt mũi hay không!" Lưu Kiến Thành thở phì phì nói. Thẩm Quyên sắc mặt mất tự nhiên, bà ta không phải không biết quần áo trong tủ con gái mấy cái đó hơn một ngàn, nhà bọn họ khẳng định mua không nổi, cho nên con gái vẫn luôn làm như vậy bà ta cũng không nói thêm gì, hôm nay bị A Tông cùng A Chi nói như vậy, mặt mũi bà ta cũng đau, nhưng cũng không đành lòng mắng con gái, "Ông mắng con làm gì, nó còn nhỏ, không cần nói nữa." Lưu Lị rầm rầm khóc, "Ông mắng tôi làm cái gì, ông không thiếu tôi cái gì, nhưng ông cũng mua không nổi quần áo hơn một ngàn cho tôi! A Chi cái gì cũng có, dì dượng cái gì cũng sủng A Chi, ông đâu! Cái gì cũng không có! Tôi cũng chỉ nghĩ tới ngày lành a!" Chạy vào phòng, đóng cửa lại. Thẩm Quyên bị con gái nói mà chua xót, ngẫm lại nhà chị mình, một ngàn vạn xây trung tâm giải trí, bà ta còn vì mấy ngàn mà so đo, khác nhau như trời với đất, bà sao không kiếm được một người đàn ông tốt như vậy a! Chạng vạng ngày hôm sau, Thẩm Dĩnh mới vừa về đến nhà, bác gái sau lưng liền đến. Thẩm Dĩnh pha chén nước, dò hỏi: "Chị Lệ, có chuyện gì sao?" Bác gái lấy ra một bọc giấy, nói: "Đây là tiền chị và anh cô tiết kiệm được, có 110 vạn, vốn dĩ đợi Minh Lỗi tốt nghiệp thì mua phòng ở, cho hắn cưới vợ. Nghe Thừa Lập nói, gần đây tài chính khẩn trương, hơn một trăm vạn này tuy rằng cũng chỉ là số lẻ, nhưng cũng giúp được phần nào, đến lúc đó có thể danh nghĩa Minh Lỗi ở hai người nhập cổ phần không?" Nạp Lan Thừa Lập trầm ngâm: "Lần này đầu tư dù sao cũng có nguy hiểm, chị dâu tin tưởng tôi, tôi rất vui, nhưng chị cũng phải suy xét rõ ràng, một trăm vạn cũng không phải số lượng nhỏ." "Chúng tôi sao có thể không tin chú, chú làm việc chị và anh đều yên tâm, nhiều năm qua, chú là người đáng tin, này tiền cho chị, một vạn cái yên tâm." Bác gái nói, nếu đổi lại là Lưu Kiến Thành kia bà không yên tâm thật, Thừa Lập làm việc ổn thỏa, mấy năm nay thân thích chuyện gì có chú ấy hỗ trợ, ai cũng vừa lòng. "Kia được, 110 vạn này, dựa theo tỉ lệ, có thể lấy 8% cổ phần, Tôi đây làm dượng, tóm lại 10% là phải có." Bác gái cười nói: "Được, còn chờ chú đến chia hoa hồng cho nó cưới vợ đâu!" Uống mấy ngụm trà, bác gái lại nói: "Chuyện này bọn chị chưa nói với mẹ , hai người trước cũng đừng nói. Mẹ cái tính tình kia , hai người cũng biết, vẫn nên không nói cho bà ấy mới tốt. Tiền này đưa cho hai người nơi này chị cũng an tâm một chút, ngày hôm qua dáng vẻ kia của mẹ cô chú cũng thấy được, mười câu bên trong tám câu đều đang nói cái gì mà giúp đỡ A Quyên." Bà ngoại Thẩm và bác gái ở cùng một chỗ, bác gái hiển nhiên chịu thiệt nhiều hơn một chút. Thẩm Dĩnh trấn an nói: "Mẹ lớn tuổi, bà ấy từ nhỏ đã thương A Quyên nhất, khó tránh khỏi đầu óc không rõ ràng lắm." "Chị trước kia thường nghe người ta nói mẹ thiên vi con trai, chưa gặp qua ai lại thiên vị con gái út như vậy. Mấy ngày hôm trước công ty A Giang phát hai cân trái kiwi, bọn chị vốn định một giữ lại một cân, một cân còn lại chia cho hai nhà, mẹ cũng không hỏi một tiếng, đem hết hai cân cho nhà A Quyên, còn nói cái gì A Quyên trong nhà khó khăn, hai chúng ta cái gì cũng không thiếu. Đau lòng a ~ Ngày hôm qua cô xem, Lưu Ly đều bị sủng hư, ở nhà thiếu dạy dỗ, mẹ là không biết, chị nhìn nó tiêu tiền ăn xài phung phí, kết giao bạn bè cũng không phải cái gì tốt lành. Quá hư vinh, nhà nó nuôi không nổi nó mua quần áo hơn một ngàn, A Chi đơn thuần, cũng không thể hố người trong nhà như vậy! A Dĩnh, cô về sau a, cũng ít mua cho nó quần áo thôi, dưỡng hỏng rồi!" Bác gái phe phẩy đầu, tỏ vẻ đối Lưu Ly không đông tình. Thẩm Dĩnh trước kia cũng biết chút ít sự tình, nhưng con gái quá mức trầm mặc, Lưu Ly có thể mang con bé đi ra ngoài tốn chút tiền liền tốn chút tiền, tuy nói con gái bị nó đùa bỡn như vậy trong lòng cũng không thoải mái, thở dài: "Em biết. Con gái bản thân thích quần áo, tâm hư vinh của Lưu Ly quá lớn." "Còn không phải sao, mẹ vẫn luôn bao che cho nó, tiền chúng ta đưa cho mẹ bà ấy toàn lén đưa cho Lưu Ly. A Chi mua mấy ngàn khối quần áo kia cũng là các ngươi có thể kiếm tiền, còn nó cũng không nghĩ cho nhà nó, còn muốn trả nợ đâu!" Bác gái từ chối ở lại ăn cơm, mang túi trở về. Cách mấy ngày, Nạp Lan Thừa Lập nói cho Nạp Lan Chi, đã thay cô báo danh vào một giải đấu bơi lội do phía chính phủ thành phố S tổ chức, nhằm vào thanh thiếu niên. Gần đay mấy ngày này Nạp Lan Thừa Lập vội vàng việc ở công trường, đều là Nạp Lan Tông bồi cô huấn luyện, tuy rằng còn chưa hoàn toàn đạt tới trình độ chuyên nghiệp, nhưng ở trong giới nghiệp dư như vậy đã thực không tồi, tham gia một giải đấu không chuyên hoàn toàn là nhẹ nhàng. Ăn qua cơm chiều Nạp Lan tông tính mang Nạp Lan Chi đi dạo một vòng quay về tiệm, tới gần cái hồ nổi danh ở thành phố S, mùa hè buổi tối rất nhiều người đều ở bên này tản bộ, gió trên mặt hồ thổi tới vẫn thực thoải mái. "Bên này không khí nhưng thật ra cũng không tồi, phải không Trí Thành." Phó Trí Thành dựa vào lan can gỗ, nhìn đám người không nói gì. Chàng trai kia lại quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Nạp Lan Chi: "Quả nhiên thành S nhiều mỹ nữ, cậu xem, cô bé kia là mặt mộc, tuổi nhìn không lớn, tiểu mỹ nhân." Phó Trí Thành nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt, không nghĩ để ý đến tên nhan khống bên người. Nạp Lan Chi muốn ăn kem, Nạp Lan Tông: "Vậy em ở chỗ này chờ, anh đi mua." Nạp Lan Chi ngồi trên ghế , có chút ngốc lăng. Thanh âm lan can gỗ đứt gãy cùng với thanh âm dơi xuống nước, "Cứu mạng! Có người rơi xuống nước!"