Editor: kkoten Sáng sớm hôm sau, Nạp Lan Chi liền đem toàn bộ tiền tích kiệm đưa cho Nạp Lan Tông. Nạp Lan Tông cầm tiền của cô, cô nhẹ nhàng đặt vào tay hắn mà lòng bàn tay hắn cảm thấy nặng trĩu, ngày hôm qua nói thì nhẹ nhàng, nhưng đáy lòng Nạp Lan Tông cũng không chắc chắn hoàn toàn, "A Chi, hay là em vẫn nên giữ lại một chút tiền đi, nếu như anh thất bại không phải em thành trắng tay sao, tham gia thi đấu nhiều như vậy...." "Em còn mà, bây giờ em đoạt được hai huy chương vàng, lại phá kỷ lục, sẽ có tiền thưởng thôi, anh không cần lo lắng." Nạp Lan Chi đem tay hắn duỗi lại đây đẩy trở về. Nạp Lan Tông biết Nạp Lan Chi tiền tiết kiệm khẳng định không ít, Đội Quốc Gia mỗi tháng đều phát tiền lương, Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh mỗi tháng cũng sẽ cho cô tiền tiêu vặt, Nạp Lan Chi không phải người tiêu tiền như nước, lúc không cần mua gì đều sẽ tích lại, tham gia thi đấu cũng có tiền, hơn nữa tiền tích kiệm trước kia, mấy chục vạn hẳn phải có. "Lòng có chút hoảng a, tín nhiệm anh như vậy, trách nhiệm trọng đại quá." Nạp Lan Chi trừng đôi mắt tròn xoe, "Hôm qua lời thề son sắt ở nơi nào? Không có sao, nỗ lực kiếm lại thôi, kiếm của hồi môn cho em." "Còn chưa có thành niên đâu, đã nghĩ tới của hồi môn rồi, ai ô ô, A Chi nhà ta có phải coi trọng người nào rồi hay không?" Nạp Lan Tông trêu chọc nói, đương nhiên ở đáy lòng hắn A Chi vẫn thực ngây thơ, cũng không giống như người có crush. Làm anh trai, Nạp Lan Tông cũng không tính là muội khống, em gái yêu đương chỉ là việc sớm hay muộn, chỉ cần em gái hắn không bị tổn thương, hắn sẽ không quản chuyện em gái yêu đương. Nạp Lan Chi liếc hắn một cái. Hai người ở thành phố N chơi ba ngày mới trở về, lúc trở về, Nạp Lan Chi liền bị bạn bè thân thích thăm hỏi các loại, rốt cuộc hiện tại cô là người nổi tiếng rồi. Nạp Lan Tông tổ chức tiệc cảm ơn thầy vào ngày 22 tháng 8, sau khi trở về hai ngày, Trung Tâm giải trí Ngu Nhạc các hạng mục giảm giá 20%. Hứa Ứng Lâm cùng Hứa Nhược Thủy đều tới, Mộc Uyển Tình đang ở nước ngoài không thể về, gửi quà về cho hắn, là một quả bóng đá co chữ ký của cầu thủ Nạp Lan Tông thích, Nạp Lan Tông liền đem nó đặt ở đầu giường, mỗi ngày đều lấy ra xem một chút, rốt cuộc thích quà tặng hay người tặng quà thì cô không biết được. Tiệc cảm ơn thầy qua đi Nạp Lan Chi còn một tuần để nghỉ, nhưng Nạp Lan Tông lại bắt đầu bế quan, ban đầu nói mình phải làm chính sự, trừ bỏ ăn cơm, suốt ngày ngồi trước máy tính, đối mặt với một đống số liệu, ăn cơm cũng chỉ ăn qua loa. Nạp Lan Chi vốn nghĩ mấy ngày thì không sao, nhưng lúc sau, Nạp Lan Tông đến ăn cơm cũng không ăn, đem mình nhốt ở trong phòng đóng cửa cả ngày, buổi tối, Nạp Lan Thừa Lập thật sự tức giận, tìm chìa khóa dự phòng, mở cửa phòng Nạp Lan Tông ra. Trong phòng rèm che hết cửa, tối om, chỉ có màn hình máy tính sáng, hiện ra bảng biểu thể hiện xu hướng lên xuống của cổ phiếu, Nạp Lan Tông ở trên giường ngủ, cả người đều ở trong chăn. Nạp Lan Thừa Lập mở đèn, "Thằng nhóc ngươi hiện tại đang làm cái gì!" Thẩm Dĩnh cùng Nạp Lan Chi đi theo vào, Nạp Lan Chi nhìn màn hình máy tính, nhìn thân thể trong chăn run rẩy, mím môi, không nói gì. Nạp Lan Thừa Lập kéo chăn ra, Nạp Lan Tông nghiêng thân mình ngồi dậy, cúi đầu, tóc tai hỗn độn, ngắn ngủn mấy ngày, có lẽ do suy sụp tinh thần, nhìn qua gầy đi rất nhiều. "Con đứa nhỏ này làm sao vậy! Sao lại đem mình biến thành cái dạng này." Thẩm Dĩnh tiến lên vuốt ve mặt Nạp Lan Tông, bàn tay ấm áp bám vào trên má hắn, Nạp Lan Tông hướng bên cạnh tránh ra. "Hết rồi, mất hết rồi, A Chi, thực xin lỗi." Nạp Lan Tông đem mặt vùi vào hai tay, giống một con thú bị thương thấp giọng gào rống. Thẩm Dĩnh cùng Nạp Lan Thừa Lập đều biết Nạp Lan Tông chơi cổ phiếu, mới đầu hai người đều không đồng ý, nhưng Nạp Lan Tông rất có thiên phú ở phương diện này, vài lần xuống dưới, ngược lại có thể kiếm chút tiền, cũng không ngăn cản nữa, thi đại học xong, cũng đã thành niên, liền ngầm đồng ý hành vi của hắn, không nghĩ tới lúc này ngã đau. "Mất bao nhiêu?" Thẩm Dĩnh hỏi. "Hơn một trăm vạn, bên trong có năm mươi vạn của A Chi, A Chi, xin lỗi, anh thua hết của hồi môn của em rồi." Nạp Lan Tông cười khổ nói. Nạp Lan Chi ngồi vào đuôi giường, ngồi xếp bằng trên giường, "Liền có chút tiền như vậy mà làm của hồi môn cho em sao, ít nhất cũng phải hơn một ngàn vạn chứ." Nạp Lan Thừa Lập khoanh tay đứng nhìn, nhìn trên màn hình máy tính bảng biểu đường cong khúc khúc chiết chiết, "Tiền không còn có thể kiếm lại, nhưng mà nhìn ngươi bây giờ thành cái dạng gì, ta lo ngươi còn không đứng lên được kìa. Té ngã không đáng sợ, đáng sợ chính là ngươi cứ nằm đó không chịu đứng lên." "Con không có." Nạp Lan Tông ngẩng đầu, ánh mắt hướng Nạp Lan Thừa Lập. Nạp Lan Thừa Lập xoay người: "Vậy đi ra ngoài cho ta!" Cả nhà ngồi ở phòng khách, Nạp Lan Tông một người ngồi trên sô pha, giống như là tam đường hội thẩm. "Ngươi từ nhỏ đến lớn đã có chủ kiến, ta và mẹ ngươi cũng đều mặc kệ ngươi. Từ nhỏ đến lớn, ngươi chính là lớn lên trong sự khen ngợi của người khác, ngươi có nhớ hay không ngươi lúc còn nhỏ thời điểm vừa mới bắt đầu đọc sách, ngươi đầu óc thông minh, học nhanh hơn so với người khác, ngay từ đầu đều thi được 100 điểm, mấy lần sau, có lẽ do đắc ý vênh váo, có một lần ngươi thi chỉ được 97 điểm, tự trách giận dỗi hăng hái học tập, sau đó lại thi được 100 điểm ngươi mới cam tâm. Ở thị trường chứng khoán cũng vậy, có lẽ mấy lần trước thành công cho ngươi quá nhiều tin tưởng." Nạp Lan Tông trầm mặc không nói. "Ngươi té đau lần này, ta ngược lại cảm thấy đây là chuyện tốt. Rốt cuộc trên thương trường không giống như lúc ngươi đi học, hiện tại hơn một trăm vạn còn chỉ là ném đá trên sông, ngày sau, ngươi có lẽ sẽ có mấy trăm vạn mấy ngàn vạn mấy trăm triệu, vậy ngươi nên như thế nào? Còn giống như bây giờ, chơi đóng vai gia đình? Cái mệt này liền ăn xong, nhớ kỹ nó, một người, lúc còn trẻ, không phạm sai, vĩnh viễn không biết trưởng thành là như thế nào, nhưng té ngã, đứng dậy mới là hảo hán." Nạp Lan Thừa Lập ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người con trai, hai đứa nhỏ của ông, A Tông lõi đời khéo đưa đẩy, nhưng khuyết thiếu một chút thành kính cùng bình tĩnh. A Chi không thông thời thế, nhưng lại có được một tâm bình tĩnh. Cũng không thể nói đứa nào tốt đứa nào không tốt, mấu chốt là muốn tìm được con đường thích hợp trong nhân sinh của bọn chúng. Nạp Lan Tông như dỡ xuống một cục đá, gật gật đầu, "Là con nóng nảy liều lĩnh, cái hố này, con sẽ không bước vào lần thứ hai." Nạp Lan Thừa Lập mỉm cười cổ vũ: "Chính con có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt nhất. Tiền của A Chi, người làm anh trai tất nhiên phải trả lại, phải nhớ kỹ, đây là món nợ đầu tiên trong cuộc đời ngươi, cũng là bài học đáng quý sau này." Không khí cẳng thẳng được thả lỏng, Nạp Lan Chi nói: "Vậy anh còn phải trả cho em lãi đấy." "Được! Anh nhất định kiếm về của hồi môn cho em." Nạp Lan Tông ẩn ẩn lộ ra ý cười. Lúc sau, Nạp Lan Thừa Lập lấy ra hai cái thẻ, phân biệt đặt ở trước mặt Nạp Lan Tông cùng Nạp Lan Chi, "Vốn dĩ tưởng tối nay mới đưa cho hai đứa, đây là ba và mẹ từ nhỏ tích tiền lại cho hai đứa, trước kia mỗi năm tích kiệm được năm vạn, mấy năm nay trong nhà tốt, tích được nhiều, A Chi trong thẻ có sáu trăm vạn, bởi vì A Tông phải làm ăn, ba cho một ngàn vạn. Từ trước đã nói, đây là số tiền cuối cùng trong nhà cho hai đứa, muốn gây dựng sự nghiệp hay tiêu pha kiếm lời đều không còn liên quan đến chúng ta nữa." "Cảm ơn ba mẹ." Nạp Lan Tông nhìn cái thẻ trước mặt, nắm tay thật chặt. Nạp Lan Chi lật qua lật lại, bỏ vào túi. Nạp Lan Chi buổi tối tắm xong, chạy vào phòng Nạp Lan Tông, nhảy lên giường hắn. "Anh đây là có ý gì?" Nạp Lan Chi nhìn giấy ghi nợ kia, không vui hỏi. Nhấp nhấp môi quật cường nhìn Nạp Lan Tông. "Anh bây giờ là người làm ăn, phải chú ý chữ tín." Nạp Lan Tông còn ở vì chính mình thị trường chứng khoán kết thúc. Nạp Lan Chi xé giấy nợ, lại đem thẻ của mình ném đến trước mặt Nạp Lan Tông. Thẻ đụng tới màn hình máy tính rớt xuống, Nạp Lan Tông dùng hai ngón tay kẹp lấy nó, giơ lên, "Em có ý gì." "Cho anh mượn chút tiền làm khởi đầu." "Em vẫn nên tự mình lưu lại đi, anh sợ lại cho em bại không dậy nổi." Nạp Lan Tông ném trở về lại. Cái thẻ sáu trăm vạn kia giống như rác rưởi vứt đi, lại bị Nạp Lan Chi ném đi qua, "Cho anh a, cứ coi như em nhập cổ phần. Trước kia một ngàn vạn là rất nhiều, hiện tại một ngàn vạn quay vòng cũng không dễ dàng, sáu trăm vạn này phóng em nơi này cũng chỉ có thể gửi ngân hàng, em tin tưởng anh có bài học lần này, sau này có thể thành công." Nạp Lan Tông cầm thẻ, không thấp thỏm như lần trước cầm tiền của cô, ngược lại có một loại quyết tâm ăn cả ngã về không, kết cục hắn chỉ có một, đó chính là thành công. "Được!" Nạp Lan Chi cười ở trên giường hắn lăn lộn mấy vòng, Nạp Lan Tông bất đắc dĩ nói: "Chăn của anh đều rơi hết xuống đất rồi, em đây là trả thù sao?" Nạp Lan Chi ngồi xếp bằng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nạp Lan Tông, anh có nghĩ tới làm đại lý nhãn hiệu hay không." "Đại lý nhãn hiệu? Cái này yêu cầu phải chuẩn bị thời gian rất dài, anh cũng chưa tiếp xúc qua phương diện này bao giờ." Nạp Lan Tông có điểm chần chờ. "Anh học đại học còn muốn đi học, đại lý nhãn hiệu cũng là một quá trình dài dòng, đại khái hai ba năm đầu nhập kỳ, hai năm thời gian, anh có thể một bên mở công ty, một bên học tập." Nạp Lan Tông nghĩ tới Nicegg, "Em muốn anh đại diện đại lý của Nicegg?" Nạp Lan Chi không chút do dự gật gật đầu, "Nhãn hiệu này đang rất nổi, đã là môt nhãn hiệu nổi tiếng nước M, nhưng chưa tiến vào thị trường nước Z, một năm trước, thời điểm bọn họ trả thù lao cho em, em đã đề nghị một yêu cầu, nếu Nicegg muốn đi vào thị trường nước Z, thì hãy suy xét chúng ta đầu tiên, đương nhiên dưới tình huống là chúng ta đưa ra đãi ngộ hợp lý." Muốn bắt đến đại lý một cái nhãn hiệu đứng đầu cũng không dễ dàng, Anna và Alex cùng một nhà Nạp Lan Chi còn có liên lạc, ăn tết, cả nhà Anna tới nước Z chơi, đến thành phố S thăm bọn họ, ngồi xếp bằng ngồi mời bọn họ ở lại mấy hôm. Có giao tình giữa hai nhà, nhiều hay ít cũng sẽ cho chút mặt mũi. Nạp Lan Tông vẫn không dám quyết định phương án, "Anh cũng không biết làm đại lý nhãn hiệu như thế nào, để anh suy xét lại đã." Nạp Lan Chi cũng không có khuyên nhiều, hàn huyên một lát liền về phòng. Đầu tháng 9, Nạp Lan Chi lại đến Phó gia một lần. Bà nội Phó ngồi xổm trong một góc tựa hồ lộng chút gì đó, Phó Trí Ninh hô: "Bà nội, người đang làm cái gì?" Bà nội Phó thân mình chấn động một cái, giống như bị dọa tới rồi, che lại trái tim, "Ai u, Trí Ninh a, trở về cũng không nói một tiếng, làm ta sợ muốn chết." Phó Trí Ninh đi đến phía trước, sợ hãi kêu một tiếng, "Oa, Samoyed! Thật đáng yêu, nơi nào tới nha." "A Thành mang về, hai ngày trước A Thành có việc, bảo ta chiếu cố nó. Tiểu gia hỏa này mới sinh ra không bao lâu, đúng là rất đáng yêu." Bà nội Phó đứng lên, Nạp Lan Chi tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy bà trước. Người già bỗng nhiên đứng lên rất dễ bị choáng váng, bà nội Phó bắt lấy tay Nạp Lan Chi, đỡ hơn nhiều, vỗ vỗ tay cô. Nạp Lan Chi ngượng ngùng cười cười, cúi đầu xem một đoàn màu trắng kia, nho nhỏ còn súc ở bên nhau, Nạp Lan Chi tâm lập tức liền manh hóa. Phó Trí Ninh xoa xoa thân mình nó, nó run rẩy vài cái, mở to mắt. "Mở to mắt ai!" Nó hướng bên cạnh trốn, không cho Phó Trí Ninh ôm. Nạp Lan Chi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó, tiểu Samoyed hướng Nạp Lan Chi bên kia ngửi ngửi, liền an tĩnh lại, ô ô mà kêu. Nạp Lan Chi đem nó bế lên, đặt ở trong lòng ngực nhẹ nhàng vuốt suôi lông mao cho nó, cún con thoải mái rầm rì. "Con cẩu này thật là, thật là, thật là!" Phó Trí Ninh tức giận đến lỗi không tìm được từ để hình dung. Bà nội Phó: "Cháu hấp tấp bộp chộp, làm Lộc Cộc sợ." "Nó kêu là Lộc Cộc ạ?" Nạp Lan Chi đặc biệt thích động vật nhỏ, nhưng Thẩm Dĩnh không thích trong nhà nuôi sủng vật. "Đúng vậy, lúc nó mới được ôm tới đây vẫn luôn lộc cộc lộc cộc kêu, nên bà gọi nó là Lộc Cộc." Phó Trí Thành mới vừa đi đến hoa viên, liền nghe thấy trong hoa viên có âm thanh gọi "Lộc Cộc Lộc Cộc". "Lộc Cộc, Lộc Cộc mau tới đây." Nạp Lan Chi ngồi xổm trên mặt đất. Lộc Cộc thật cẩn thận mà bước ra bước chân, đi đến chỗ Nạp Lan Chi, khi chạm vào tay Nạp Lan Chi, Nạp Lan Chi liền bế nó lên, vui mừng vuốt vuốt thuận mao cho nó, ôm nó xoay người, liền nhìn đến Phó Trí Thành đứng ở cách đó không xa, mỉm cười nhìn cô, Nạp Lan Chi trên mặt nhiễm hồng. "Trở về khi nào?" Phó Trí Thành tự nhiên hỏi. Nạp Lan Chi đi qua: "Ngày hôm qua." "Rất thích nó sao?" Nạp Lan Chi gật gật đầu, lại nói thêm một câu: "Lộc Cộc thực đáng yêu." Phó Trí Thành cũng sờ sờ đầu Lộc Cộc, "Ừ, về sau có thể cùng anh chiếu cố Lộc Cộc." Nạp Lan Chi ngẫm lại nhà anh ở cách vách, chỉ cần cô ở nhà liền có thể mỗi ngày nhìn thấy Lộc Cộc, tâm tình liền sung sướng lên, cong mắt quả vải lên, dùng sức gật gật đầu. Phó Trí Thành nhìn đỉnh đầu cô, tay sờ Lộc Cộc lại có chút ngứa, thật muốn, sờ sờ, làm sao bây giờ. Nạp Lan Tông và Nạp Lan Chi cùng nhau tới, gần đây liền phải đi quân huấn, năm thứ nhất Nạp Lan Tông cũng không tính ở chung cư, chung cư cách hơi xa đại học Q, hai ngày nghỉ sẽ trở về, thời điểm Nạp Lan Chi nghỉ phép cũng sẽ trở về. Samoyed là cỡ chó trung bình, hơn một tháng liền lớn rất nhiều, trừ bỏ Phó Trí Thành, nó thích nhất chính là Nạp Lan Chi, chỉ cần Nạp Lan Chi ở, sẽ chỉ vây quanh Nạp Lan Chi, Phó Trí Ninh tức giận đến kêu nó là sắc cẩu. Lúc Nạp Lan Chi được nghỉ, Phó Trí Thành liền bảo cô chiếu cố Lộc Cộc, sáng sớm, Nạp Lan Chi mang theo Lộc Cộc đi dạo trong tiểu khu, không chừng Nạp Lan Chi còn không quen thuộc cái tiểu khu này bằng Lộc Cộc đâu! Cũng không biết là người dắt cho hay là chó kéo người nữa, Lộc Cộc tinh lực quá tràn đầy, đấu đá lung tung, bên này chơi chơi bên kia chơi chơi, Nạp Lan Chi suýt nữa không giữ được nó, vẫn luôn bị nó kéo đi. Nó còn có một cái thói quen, chính là chiếm lĩnh, thích cây cột hoặc là gốc cây nào, ngửi tới ngửi lui, sau đó rải nước tiểu, cái này địa phương bị bổn Đại vương chiếm lĩnh, hừ hừ ~ Lộc Cộc mang theo Nạp Lan Chi ở trong tiểu khu chạy, đột nhiên vụt ra tới một con Golden Retriever, Lộc Cộc triều khách quý rống lên hai tiếng. Golden Retriever ủy khuất kêu mấy tiếng, chậm rãi dựa sát Lộc Cộc, Lộc Cộc ngồi xuống, Nạp Lan Chi sờ sờ cổ Lộc Cộc, khách quý chậm rãi đi tới, ngồi ở phía trước Lộc Cộc, hai con chó như đang thân cận, Nạp Lan Chi lập tức dùng di động chụp lại. "Công chúa! Công chúa!"