Editor: kkoten Được nghỉ năm ngày, Nạp Lan Chi có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sau đó ở thành phố B đi dạo. Phó Trí Ninh mấy ngày nay xuất ngoại, không ở quốc nội. Nhưng sư huynh sư tỷ nói sẽ đến tìm cô chơi. Mỹ mãn ngủ một giấc, mới vừa rửa mặt xong, cửa liền có người gõ, trừ bỏ Phó Trí Thành còn có thể có ai. "Nhanh lên a, mỹ nhân ngư Đông Phương?" Nạp Lan Chi kỳ quái hỏi: "Anh làm sao mà biết được?" Phó Trí Thành bất đắc dĩ nói: "Không xem tin tức sao? Thu thập tốt chưa? Chờ chút nữa đến nhà ông bà, bà nội anh vẫn luôn nhắc em mãi, nghe nói em được nghỉ, liền phái anh tới đón em." Nghĩ đến bà nội Phó làm đồ ăn, Nạp Lan Chi khoang miệng đã tràn ra nước miếng. "Có phải chưa ăn sáng không? Vừa lúc mang em đi ăn bữa sáng nổi danh thành phố B, có đi hay không?" "Đi." Nạp Lan Chi dứt khoát nói. P Tiệm ăn sáng theo như lời Phó Trí Thành nói là Toàn Phúc cư, có từ lâu ở thành phố B, sinh ý đặc biệt tốt, dimsum, cháo đều là chiêu bài trong tiệm. Hai người chờ trong một lát, mới tới lượt. Phó Trí Thành gọi một lồng dimsum hấp cùng một chén cháo mè đen, mua cháo nơi này ăn sáng là tuyệt nhất. Nạp Lan Chi giống anh gọi một lồng dimsum hấp cùng một chén cháo hoàng kim ( tục xưng cháo bí đỏ ). Trong tiệm người rất nhiều, người vừa đi liền có người khác tiến vào. Phó Trí Thành giải thích nói: "Tiệm ăn này sinh ý bởi vì quá tốt, nên rất nhiều người đều sẽ đặc biệt dậy sớm lại đây chờ, hơn nữa, tiệm này không cho gói đi." Thực mau, đồ ăn của bọn họ được đưa lên. Nạp Lan Chi ngửi thấy mùi thơm của cháo, đã sớm chịu không nổi nữa, dùng muỗng uống một ngụm. "A." Phó Trí Thành còn chưa kịp ngăn cô lại, bất đắc dĩ cười cầm khăn giấy, "Mau phun ra trước, cháo này rất nóng, mới vừa múc ra. Vừa định nhắc em ăn từ từ." Nạp Lan Chi bị nóng đầu lưỡi, hơi hé miệng nè lưỡi ra cho bớt nóng, "Thạt nong a! ( Thật nóng a )" Phó Trí Thành thò qua cẩn thận nhìn chằm chằm đầu lưỡi của cô, Nạp Lan Chi lùi lại, Phó Trí Thành nói: "Đừng nhúc nhích! Anh nhìn xem có bị bỏng hay không." Nạp Lan Chi lại duỗi thân tới. "Không có, còn tốt." Nạp Lan Chi không dám nóng vội, học Phó Trí Thành dùng muỗng chậm rãi chuyển chuyển, chờ nhiệt tán bớt, uống một ngụm, gạo kê cùng bí đỏ kết hợp lại đúng là tuyệt phối, xứng với hai đĩa khai vị ăn sáng, quá ngon. Một lồng dimsum chỉ có bốn cái, vỏ trong suốt, có thể nhìn thấy nước nhân bên trong, phải cẩn thận kẹp lên, chọc một cái, nước sốt bên trong liền chảy ra. Bởi vì có nước sốt, dimsum bên ngoài nhìn thì nguội, nhưng bên trong vẫn còn nóng, nhẹ nhàng gắp một miếng vào trong miệng nhỏ, liền có khí nóng toát ra, hà hơi ra ngoài cho bớt nóng, nước canh bên trong hòa vào trong miệng, đặc biệt tươi ngon. Ăn ngon đến mức muốn đem đầu lưỡi nuốt vào luôn. Phó Trí Thành nhìn bộ dáng hưởng thụ của cô, hơi hơi mỉm cười, giả bộ chơi di động, đem bộ dáng cô nhắm mắt ăn dimsum chụp lại. "Nếu lần sau muốn ăn, anh lại mang em tới." Nạp Lan Chi nuốt xuống một miếng dimsum, lắc đầu: "Anh bận như vậy, lần sau vẫn nên bảo sư huynh mang tôi đến đây đi." Sư huynh? Phó Trí Thành nheo nheo mắt, "Vị sư huynh nào?" "Đều có thể a, các sư huynh đều vui vẻ đón đưa tôi, Trịnh Khải Ninh Trịnh sư huynh đối tôi tốt nhất." Nạp Lan Chi hạnh phúc uống cháo bí đỏ, nếu mỗi ngày có thể uống thì thật tốt, ngẫm lại tiệm này không phải cháo trắng thì chính là cháo rau, Nạp Lan Chi hạnh phúc đến muốn khóc. Phó Trí Thành có điểm ấn tượng, hình như là đối tượng chị họ anh vẫn luôn yy. "Trịnh Khải Ninh a, nghe nói danh khí lớn, cậu ta không thích hợp đi với em, dễ bị fans vây quanh. Em về sau nên ít cùng cậu ta ra ngoài thôi, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ." Nạp Lan Chi ngẫm lại cũng đúng, fans của Trịnh sư huynh điên cuồng nhất, "Kia tính sau." "Anh lại không phải không được nghỉ, anh ngày thường cũng thích tới chỗ này ăn sáng, em ở cách vách, vừa lúc mang em đi cùng luôn." Nạp Lan Chi chân thành tha thiết nói: "Phiền toái anh." Phó Trí Thành cười gật gật đầu. Người kĩ năng xã giao zero vs quan ngoại giao tương lai, quan ngoại giao xảo lưỡi như liên, KO người kĩ năng xã giao zero. Ăn sáng xong, Phó Trí Thành đưa cô đến nhà bà nội Phó bên kia, ở trên xe, Nạp Lan Chi thấy đủ tin tức về bản thân. 《Thiên tài bơi lội, thiếu nữ mười bảy tuổi chinh chiến nước F, vinh quang đoạt được huy chương đồng! 》 《 Nạp Lan Chi, người dẫn đầu thế hệ mới giới bơi lội ! 》 《mỹ nhân ngư Đông Phương, người nước ngoài bị chinh phục. 》 Nạp Lan Chi hết sức vui mừng, mấy nhà báo kia cũng đem cô viết quá thần đi! Cười đến chảy nước mắt luôn. Trong nhóm chat của Đội Quốc Gia cũng phát ra các loại hình ảnh tin tức, trêu chọc lẫn nhau, Trịnh Khải Ninh bị trêu chọc nhiều nhất, ai bảo anh khí vượng nhất chứ. "WeChat của em là gì? QQ cũng nói cho anh cho tiện liên hệ." Phó Trí Thành lấy di động ra. Nạp Lan Chi ngoan ngoãn đọc cho anh, nói: "Tôi hiện tại dùng WeChat tương đối nhiều." Phó Trí Thành cũng không hay dùng QQ, thêm cô vào WeChat. Nạp Lan Chi vào Moments của Phó Trí Thành xem động thái, đều là mấy tin tức chia sẻ nhàm chán, một chút về anh cũng không có, thật không thú vị, "Anh ngày thường đều không phát gì sao? WeChat của anh thật nhàm chán nga." "Vội công tác, cũng không có thời gian phát, một số tin cũng không thể phát ra, đề cập đến bí mật quốc gia." Còn có một nguyên nhân là, Wechat của Phó Trí Thành còn có WeChat của cấp trên, ngẫm lại nếu anh phát giống Trương Chấn ngốc bức bị cấp trên nhìn thấy, Phó Trí Thành quyết định vẫn là thôi đi. "Úc, cảm giác như anh đã tiến vào hàng ngũ người trung niên ấy." Nạp Lan Chi thè lưỡi. Phó Trí Thành nằm không cũng trúng đạn, anh cảm thấy những lời này rất quen tai, hình như Phó Trí Ninh thường nói, chẳng lẽ anh thoạt nhìn thật sự già như vậy sao? "Anh nhìn rất già sao?" Nạp Lan Chi quan sát anh một lát, "Không có a, nếu anh mặc mấy bộ thoải mái chút, thì chính là sinh viên, nhưng mà, anh luôn mặc tây trang nên cảm giác không giống nhau. Hơn nữa chị Trí Ninh vẫn luôn nói anh sinh hoạt giống như người trung niên không thú vị." Phó Trí Thành: "Anh năm nay mới hai mươi ba tuổi." ??? Nạp Lan Chi thuận miệng nói tiếp: "Có thể kết hôn." Phó Trí Thành âm thầm nắm lấy, thực không thú vị sao? Có phải nên giống Trương Chấn phát mỹ thực hay không, tuy rằng có chút ngốc bức, không đến mức trở thành người đàn ông trung niên đi? Phó Trí Thành đem Nạp Lan Chi đưa đến Phó gia, liền đi làm. Bà nội Phó cùng Phó lão gia tử đã sớm xem qua bản tin buổi sáng hôm nay, đều rất vui mừng vì cô có thể đoạt được thành tích tốt, bà nội Phó muốn nấu riêng một nồi cá kho cho cô ăn. Phó gia đều rất thích ăn cá, vừa vặn Nạp Lan Chi cũng thích ăn cá, bà nội Phó làm cá ăn ngon đến bạo. Buổi chiều cô bồi Phó lão gia tử đủ loại đồ ăn, hoặc cùng bà nội Phó học thư pháp, Nạp Lan Chi từng học thư pháp ba năm, sau lại không kiên trì được. Bà nội Phó viết chữ hoa mai có thể nói đạt đến cấp bậc đại sư, Nạp Lan Chi đỏ mắt cũng muốn học. Phó Trí Thành đem công tác bàn giao sớm, xin thủ trưởng có việc về trước, ngày thường bình thường tan làm là bốn giờ, nhưng Phó Trí Thành làm thư kí, thủ trưởng bận anh cũng bận theo. Quan ngoại giao Vương hỏi quan ngoại giao Tôn: "Tiểu tử này hôm nay như thế nào về sớm như vậy? Ngày thường không phải đều cùng ông tăng ca sao?" Quan ngoại giao Tôn cười lắc đầu: "Nói có việc, không chừng đại sự nhân sinh đi, tiểu tử a, còn trẻ đâu!" Phó Trí Thành mới vừa đem xe đỗ lại, liền nhìn thấy Nạp Lan Chi một tay ôm một chậu hoa, trong tay kia cầm một bồn hoa nhỏ, cẩn thận đi tới. Phó Trí Thành đi xuống xe, "Em đang làm cái gì?" Nạp Lan Chi bị anh đột nhiên lên tiếng làm cho hoảng sợ, bồn hoa trong tay suýt nữa rớt, Phó Trí Thành tiến lên thay cô cầm một chậu. "Bà nói đưa tôi hai chậu hoa để trang trí trong nhà một chút, nhà tôi cái gì cũng không có, không có sinh khí." Phó Trí Thành đi bên cạnh cô: "Nói như vậy, anh cũng phải đem hai chậu về mới được." "Bà Phó chăm sóc hoa cũng thật tốt, màu sắc đặc biệt tươi đẹp, may mà hai chậu này đều không cần tưới nước nhiều, bằng không khẳng định bị tôi chăm chết." Nạp Lan Chi nói. Đi vào nhà, Nạp Lan Chi đem nó đặt trên tủ giày. Phó lão gia tử ngồi ở phòng khách, nhìn đến Phó Trí Thành, hỏi: "A Thành, hôm nay như thế nào trở về sớm như vậy." "Hôm nay việc không nhiều lắm, con liền về sớm một chút." Phó nãi nãi cầm cái xẻng nấu cơm đi ra: "Đã trở lại a, con chờ một chút liền có thể ăn. Ăn xong có việc không? Không có việc gì thì đưa A Chi ra ngoài chơi." "Cháu không cần......." Nạp Lan Chi còn chưa nói xong, Phó Trí Thành nói: "Dạ, con biết rồi, buổi tối mang em ấy đi dạo, luôn ở nhà cũng không tốt." Nạp Lan Chi nuốt xuống lời định nói, nơi nào cô luôn ở nhà, hiện tại không phải đang làm khách sao? Ăn cơm chiều xong, Phó Trí Thành hỏi ý cô, mang cô đến nơi anh thường đi, theo Phó Trí Thành giới thiệu, có cưỡi ngựa, bắn súng, cưỡi ngựa là bên ngoài, buổi tối không thể cưỡi, Phó Trí Thành mang cô đi khu bắn súng trước. Phó Trí Thành làm mẫu trước cho cô, tư thế cầm súng, đôi mắt híp lại, ngắm bắn ba phát. Bên trong nhân viên công tác đi qua xem bia ngắm, nói: "Mười điểm, mười điểm, chín điểm." Nạp Lan Chi: (⊙o⊙) lợi hại lợi hại. "Em lại đây thử xem, anh dạy em tư thế cầm súng trước." Phó Trí Thành nhìn ánh mắt sùng bái của cô hơi hơi mỉm cười. Nạp Lan Chi so với Phó Trí Thành thấp hơn một đoạn, Phó Trí Thành phải hạ thấp thân mình xuống một chút, Nạp Lan Chi mới thử cầm theo hướng dẫn của anh, Phó Trí Thành điều chỉnh tư thế cho cô, "Tốt, hiện tại em có thể xem ống ngắm phía trên rồi nhắm chuẩn, sau đó có thể bắn, ấn xuống phải dùng chút lực, anh đỡ em." Phó Trí Thành đỡ lấy lưng Nạp Lan Chi phía sau. Nạp Lan Chi thử một chút, quả thực thực ninh ba, hai ngón tay dùng sức nhấn một cái, ấn thử một phát, liền bắn ra phát thứ hai. "Sáu điểm! Năm điểm!" Nạp Lan Chi cảm giác cánh tay bị chấn có điểm đau, sờ sờ cánh tay, "Cảm thấy bắn súng cũng rất mệt mỏi, anh từ nhỏ luyện sao?" "Khi còn nhỏ bị đưa vào quân đội đi, bây giờ tay có điểm sinh." "Nha, A Thành a! Cậu mang theo vị hồng nhan tri kỷ nào a? Tới chỗ này cũng không tìm bọn tôi chơi!" Trương Chấn nghe nói Phó Trí Thành tới, còn mang theo một cô gái, ca cũng không xướng, lập tức chạy lại đây. "Đúng vậy, A Thành, vị nào mm a?" Nạp Lan Chi cùng Phó Trí Thành xoay người lại. Đem Trương Chấn cấp kinh sợ, "Ai ai ai, em không phải, ở thành phố S sao? A Thành, tìm được ân nhân cứu mạng cũng không nói cho tôi!" "Cái gì? Ân nhân cứu mạng của Thành ca?" Nạp Lan Chi nghi hoặc nhìn nhìn Trương Chấn, lại nhìn về phía Phó Trí Thành, tựa hồ đang hỏi anh làm sao anh ta biết được. Phó Trí Thành giải thích nói: "Lúc trước cậu ta cùng anh đến thành phố S." Mấy người phía sau nhìn cô có chút quen mắt, "Ai, cô có phải trong đội bơi lội quốc gia hay không a? Trông quen như vậy." "Đội bơi lội quốc gia cùng quen mắt có cái gì quan hệ? Đội bơi lội quốc gia?" Trương Chấn vẻ mặt ngạc nhiên. Nạp Lan Chi gật gật đầu. "Tôi nói mà, hình như họ Nạp Lan, tiểu muội muội có đúng hay không? mỹ nhân ngư Đông Phương, các cậu đều không xem tin tức sao! Lạc hậu." La Nghị Sơn ghét bỏ nhìn bọn họ liếc mắt một cái. Trương Chấn nói: "Ai xem tin tức thể thao a!" "Nạp Lan Chi." Nạp Lan Chi trả lời La Nghị Sơn. "Ai nha, em gái nha, đều do tên Phó Trí Thành chết não này, năm trước liền gửi cho anh đây một bức ảnh của em hỏi tôi em có phải là ân nhân cứu mạng của hắn hay không, sống chết không nói cho tôi, em nói hắn có xấu hay không, có xấu hay không?" Trương Chấn ngữ khí ủy khuất. Nạp Lan Chi cười gật gật đầu, lại quay sang nhìn Phó Trí Thành, tựa hồ đang hỏi thật là như vậy sao? Phó Trí Thành xấu hổ nói: "Tiểu tử này miệng không cài then cửa, sợ hắn nói xằng bậy." "Ai không có then cửa ! Em gái A Chi, em đã tới địa bàn của Trương Chấn tôi, tôi mời em, tiểu tứ a, còn không mau làm thẻ hội viên cho em gái này." Trương Chấn càng xem Nạp Lan Chi càng hợp ý, này còn không phải là duyên phận sao! Nạp Lan Chi: "Không cần, tôi ngày thường đều ở căn cứ huấn luyện, ra không được, cũng không tới mấy lần, làm thẻ riêng quá phiền toái, cảm ơn anh Chấn." Một tiếng anh Chấn này cũng chọc trúng tâm Trương Chấn đi, sống chết không thuận theo, "Không có việc gì không có việc gì, tới hay không không sao cả, còn thẻ thì nhất định phải làm." Phó Trí Thành nhíu nhíu mày, cô ấy còn chưa gọi anh một tiếng anh đâu! Bất động thanh sắc nói: "Không cần, A Chấn, quá phiền toái, nếu em ấy muốn đến thì đến cùng tôi là được, dù sao tôi ở cách vách nhà em ấy." Oa thảo! Anh em bọn họ mấy người trong tâm đều đang mắng TMD, này nhất chiêu tuyệt sát quá độc ác! Trương Chấn kém chút không mắng Phó Trí Thành tâm cơ boy, "A Thành a, xem ra anh em chúng ta mấy người phải hảo hảo tâm sự." "Đi đi đi, Thành ca, chúng ta đi lên lầu ngồi." Phó Trí Thành nội tâm cự tuyệt, "Các cậu vào ktv đều hút thuốc lá, đối với con gái không tốt." Trương Chấn bàn tay vung lên: "Đổi cái ghế lô, vì em gái A Chi, tôi tạm thời không hút." Nạp Lan Chi còn chưa có chơi đã, thì bị thỉnh đến ktv trên lầu, thay đổi một cái ghế lô, chiếu cố cô ở đây, cũng không hút thuốc lá. "Em gái A Chi, tới, thêm WeChat của anh, lần sau lại tới chơi." Mấy người khác sôi nổi cũng muốn thêm, phát cho cô bao lì xì gặp mặt, thuần một sắc 888, Trương Chấn hào khí mà cho một cái 8888. Theo mấy người nói chuyện, hình như Trương Chấn là làm buôn bán, sinh ý làm được còn rất lớn, bối cảnh cũng ngạnh, còn cho Nạp Lan Chi mấy thẻ VIP mua sắm. Nạp Lan Chi nhìn tiền trong WeChat của mình, cảm thấy thế giới viên mãn! Phó Trí Thành cũng muốn phát bao lì xì, nhìn nhìn tiền của mình, 90 khối một góc....... Nạp Lan Chi di động tích tích hai tiếng, 【 WeChat: Bạn có một thông báo mới 】 Nạp Lan Chi click mở, WeChat bao lì xì, bao lì xì là 90.1 Phó Trí Thành: Toàn bộ gia sản đều cho em.