Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Chương 7 : Rơi Vào Tầm Ngắm Của Học Tỷ

Bình thường hiếm khi có người lui tới xưởng, hôm nay Tá An Hủy khó có được mà phát hiện ngoài cổng một thân ảnh nữ nhân, nàng kia so với chính mình cao hơn nửa cái đầu, thoạt nhìn trang phục là nữ sinh cao trung, thân hình cao gầy, lưng mang một cái ba lô thuộc loại đắt tiền, không phải loại thịnh hành trong nước ở thời điểm này. Bóng lưng nữ sinh nhìn rất quen thuộc, là một loại cảm giác khắc vào trong xương tủy, nhưng tùy theo mà đến là dự cảm bất an, trái tim nàng đột nhiên đập mạnh, có chút co rúm. Lúc nàng đi ngang qua cổng, bảo an gác cổng đột nhiên gọi lại nàng. "Cô gái nhỏ, dừng, dừng một chút!" "Có chuyện gì ạ?" Tá An Hủy dừng lại bước chân, ánh mắt vừa rơi vào nữ sinh đứng ở kia, lập tức sững sờ. Nàng có nằm mơ cũng không ngờ tới, ở thời điểm này, lại gặp được người kia! Nữ sinh điềm tĩnh đứng ở nơi đó, gương mặt phi thường sạch sẽ thanh tuyển. Làn da trắng nõn, cái mũi cao thẳng tinh xảo, đôi môi mỏng hơi mím lại, vành tai tinh tế, giữa lông mày có một tia khí chất kiệt ngạo thanh cao, còn có nốt ruồi nhỏ dưới mi mắt vô cùng đặc thù, để nàng đến chết đều không thể nào quên. Dù cho gương mặt kia trẻ hơn mười lăm tuổi, Tá An Hủy có hóa thành tro cũng không thể nhận lầm. Cư nhiên là Liễu Dĩ Hân! Như thế nào sớm hơn bảy năm? Điều này không có khả năng! Tá An Hủy nhất thời ngây dại, nàng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp Liễu Dĩ Hân ở độ tuổi này. Kiếp trước hai người sơ ngộ, chính là năm nàng hai mươi hai tuổi, làm sao ở chính mình vừa lên cao trung liền gặp được. Tư duy Tá An Hủy có chút cứng đờ, không biết nên phản ứng như thế nào. Kiếp này nàng hoàn toàn không muốn gặp lại Liễu Dĩ Hân, nàng còn đang nghĩ đến năm hai mươi hai tuổi làm sao để tránh thoát bánh xe vận mệnh chuyển động, thế nhưng ông trời không có cho nàng thời gian tự hỏi, liền trực tiếp đưa các nàng gặp lại nhau. Dù Tá An Hủy tâm trí đã rất thành thục cũng nhịn không được giật mình. Nàng không có gặp qua  Liễu Dĩ Hân thời trẻ, cảm giác lúc này rất kỳ quái. Xuyên qua thời không, Liễu Dĩ Hân trên mặt không có tinh xảo trang dung, cũng không có khí chất cao lãnh như thời điểm gặp nàng, càng không có thần thái mị hoặc khiến cho người ta vừa hận vừa yêu, hết thảy đều tinh khiết, thậm chí mang theo một tia ôn nhu cùng ấm áp. Tá An Hủy trong lòng có chút loạn, thập phần vô thố, hoàn toàn không biết nên dùng thái độ gì đi đối mặt. Trong lòng nàng gió nổi mây vần, chỉ mấy giây ngắn ngủi nhưng dường như đã đi qua hết thảy cảm xúc cay đắng vui buồn, như là hồng thủy trút xuống, trong khoảnh khắc bao phủ  toàn bộ trái tim nàng. "Vị tiểu thư này nói muốn đến trường trung học thực nghiệm, lại không biết đường đi, tôi thấy đây hình như là trường học của cô, nếu tiện đường có thể dẫn cô ấy theo không?" Bảo an nói. "...... Nếu không tiện, em chỉ đường cho tôi đi liền được." Liễu Dĩ Hân nhìn thoáng qua Tá An Hủy, liền khách khí tiếp lời, trong giọng nói nhất quán nhu hòa, cũng không nghe ra bất luận cảm xúc gì. "Ừ, thật không tiện đấy." Tá An Hủy cũng không biết mình làm sao vậy, bỗng nhiên tức giận dâng trào, lạnh giọng đáp. Liễu Dĩ Hân: "....." Một lời này vừa ra, lập tức hai người rơi vào trầm mặc xấu hổ, không biết nên nói tiếp thế nào. Bảo an kia còn tưởng rằng Tá An Hủy liền sẽ đáp ứng, ai biết kết quả thành ra thế này, Tá An Hủy giống như thà chết cũng không chịu khuất phục, ngưỡng đầu vô cùng quyết tuyệt đáp lời. Đương nhiên, ngay cả Liễu Dĩ Hân cũng cảm thấy thật vi diệu. Tá An Hủy như vậy, càng khiến cho nàng cảm thấy hứng thú. Phải biết rằng, nàng là một vị tiểu thư cao ngạo cỡ nào, vừa rồi tài xế đưa nhầm nàng đến đây, lại vội vã trở về đón Liễu ba đi công việc, nếu không nàng cũng sẽ không rơi vào tình huống chật vật phải tìm người hỏi đường thế này. "Tiểu học muội, em vì sao không tiện chỉ đường? Là ngón tay bị thương, hay là đầu óc có vấn đề?" Liễu Dĩ Hân khóe môi gợi lên, ánh mắt dạo một vòng trên người Tá An Hủy. Tá An Hủy: "...." Nàng trước đó còn tự nhủ ở trong đầu, kiếp này sẽ không cùng Liễu Dĩ Hân so đo, nên khoan hồng độ lượng một chút. Nhưng Liễu Dĩ Hân vừa nói xong, Tá An Hủy liền phát hiện chính mình căn bản không cần thông cảm cho nữ nhân này, kia miệng lưỡi cao ngạo có thể đem người chết từ trong quan tài tức giận đến sống lại. "Nhìn học tỷ tay chân đều lành lặn, đầu óc đều tốt, vậy dựa vào chính mình tìm đường đi thôi." Tá An Hủy chậm rãi phun ra một câu. Nếu là đặt ở kiếp trước, Tá An Hủy thật chưa từng cùng Liễu Dĩ Hân đấu võ mồm, càng không có biện pháp chống đỡ châm chọc khiêu khích của nàng ấy. Bảo an đại thúc bên kia đã là trợn tròn mắt nhìn hai nàng, còn tưởng rằng bản thân nghe lầm. Làm sao hai vị tiểu thư sinh đến cực mỹ thế này vừa gặp nhau, liền nghe lên mùi thuốc súng nồng đậm. "Thế nhé học tỷ, không hẹn gặp lại." Không biết là tức giận đến loạn trí, hay là kích động đến điên rồi, Tá An Hủy nhịn xuống bả vai run rẩy, xoay người bước đi, mỗi một bước đều thập phần dùng sức, ngay cả khớp xương cũng răng rắc nho nhỏ vang lên. Trái tim đã muốn vọt lên cổ họng, Tá An Hủy trấn an hơn một ngàn lần đều không khiến nó đập bình thường lại được, điều này làm cho nàng thầm mắng chính mình không tiền đồ. "Rất thú vị." Liễu Dĩ Hân nhẹ nhàng phun ra ba chữ, trên mặt còn lộ vẻ nghiền ngẫm. Nếu Tá An Hủy quay lại nhìn nàng, sẽ nhận ra được nụ cười của nàng lúc này, giống y như đúc các nàng năm đó lần đầu gặp nhau. Nếu đã rơi vào tầm ngắm của một con sói lão luyện rồi, liệu con dê kia còn có cơ hội đào thoát? ------------------------------------------