Sau khi làm ầm ĩ một trận, Liễu Dĩ Hân hoàn toàn bị phản đòn, đành phải nói sang chuyện khác đi tắm rửa. Tá An Hủy cuối cùng chiến thắng, mỉm cười đắc ý nhìn theo bóng lưng Liễu Dĩ Hân đi vào phòng tắm. Phòng đơn trong giáo đường bày trí khá đơn giản, ngoài những bức tường tuyết trắng cũng chỉ có một ít đồ dùng phổ thông, ngay cả ngăn tủ đều cổ xưa, động một chút sẽ vang lên tiếng răng rắc. Tá An Hủy thoát quần áo vừa định nằm trên giường, lại phát hiện trên người mình tựa hồ ra một tầng mồ hôi mỏng, cảm giác dính ướt làm nàng có chút không thoải mái. Tuy rằng nàng không có chứng khiết phích nghiêm trọng như Liễu Dĩ Hân, nhưng trên người nị dính sẽ ảnh hưởng giấc ngủ của nàng, vì vậy nàng nghĩ tốt hơn nên tắm một lần nữa. Bên trong phòng tắm bắt đầu truyền ra tiếng nước chảy tí tách, ánh mắt Tá An Hủy thâm thúy một chút, theo bản năng vỗ vỗ ngực, chậm rãi di chuyển đến trước cửa phòng tắm. Nhiệt khí theo khe hở trên cánh cửa lan tỏa ra ngoài, vẽ lên trong đầu Tá An Hủy cảnh tượng liêu nhân nóng bỏng. Nàng hít sâu một hơi, đặt tay lên nắm cửa, ma xui quỷ khiến liền đẩy đi vào. Liễu Dĩ Hân đưa lưng về phía Tá An Hủy, dưới vòi hoa sen, mái tóc đen như mực của nàng buông xõa xuống, vài sợi bị dính ướt khoát lên trên vai, thân thể uyển chuyển ướt át, tấm lưng tiêm gầy, vòng eo thon thả mê người cùng phía dưới đỉnh kiều tuyết trắng, dòng nước tạo thành một đạo thác nhỏ rơi vào hai chân thon dài thẳng tắp, làm bắn lên những đóa hoa bọt nước. Hai cánh tay mảnh khảnh cọ xát vào xương sườn, xuyên qua hơi nóng mờ ảo có thể nhìn thấy hai khỏa mềm mại quyến rũ, kiếp trước Liễu Dĩ Hân dáng người tốt lắm, tràn đầy ý vị thành thục, mà hiện tại Liễu Dĩ Hân mang theo ngây ngô cũng đã làm chúng sinh mê đảo. Tá An Hủy hít sâu một ngụm, hoàn toàn bị Liễu Dĩ Hân dáng người tuyệt mỹ làm kinh diễm. Liễu Dĩ Hân nghe được động tĩnh, lại cảm nhận được một luồng khí lạnh phá không mà đến, nàng hoảng sợ xoay người, vòi hoa sen rơi xuống đất, hai tay bảo vệ nụ hoa trước ngực, lại phát hiện hạ thân chính mình hoàn toàn bại lộ trước mắt Tá An Hủy. Nhìn thấy Tá An Hủy chỉ mặc nội y đứng trước mặt mình, trong ánh mắt kia lóe lên hỏa diễm khát vọng, thẳng thắn mà đốt người, làm cho trái tim nàng đập dồn dập. Liễu Dĩ Hân há miệng thở dốc, lại không thể phát ra âm thanh. Tá An Hủy đi vào, đem cửa đóng lại, nhặt lên vòi hoa sen còn đang phun nước, tùy ý để dòng nước bao phủ chính mình. Nàng biết, Liễu Dĩ Hân đã thành công đem sự rung động trong lòng nàng chuyển thành dục vọng. Nàng đi đến trước mặt Liễu Dĩ Hân đang ngẩn người, ôm lấy thân thể nàng ấy, đem vòi sen treo lên trên tường. Dòng nước ấm áp phun lên trên lưng, cổ và vai của Liễu Dĩ Hân. Nội y trên người Tá An Hủy đã ướt đẫm, hoàn toàn bị xuyên thấu, có thể nhìn thấy một mảnh mơ hồ bên trong quần lót. Nàng kéo xuống hai tay Liễu Dĩ Hân đang che chắn trước ngực, đem tay nàng ấy đặt bên eo chính mình, lại đem thân thể chính mình vùi vào hõm vai Liễu Dĩ Hân. "Dĩ Hân, chị thật đẹp...." Tá An Hủy nói ra ý nghĩ trong lòng, "Chúng ta cùng nhau tắm rửa đi?" Ánh mắt nàng bao lấy Liễu Dĩ Hân, vừa ái muội lại mang theo lực hấp dẫn khó mà cưỡng lại được. Tuy rằng là câu hỏi, nhưng Tá An Hủy cũng không cần Liễu Dĩ Hân trả lời. Liễu Dĩ Hân hô hấp đều ngưng trệ ở yết hầu, còn không kịp đáp, Tá An Hủy đã dán vào người nàng, khiến bụng nàng như có dòng điện xẹt qua, lại có một loại cảm giác vô lực, nàng chỉ có thể ôm lấy Tá An Hủy, bàn tay không tự chủ vuốt ve nơi vòng eo tế gầy của đối phương. Toàn bộ suy nghĩ trong đầu Liễu Dĩ Hân đều ngừng lại ở một khắc này, bởi vì sự thật đã quá rõ ràng, Tá An Hủy muốn cùng nàng tắm uyên ương. Ba chữ này vừa nổi lên trong đầu, Liễu Dĩ Hân cả người liền cứng ngắc. Trong phòng tắm nổi lên một mảnh xuân tình, nụ hôn của Tá An Hủy cực kỳ ôn nhu lưu luyến, trải đều trên mặt, môi, tai, cổ của Liễu Dĩ Hân, nội y trên người nàng cũng rất nhanh rơi xuống, hỗn độn nằm trên sàn nhà. Hai người lúc này đều thẳng thắn thành khẩn mà ủi thiếp vào nhau, khiến các nàng đều nhất thời run rẩy. Liễu Dĩ Hân bị hành động lớn mật của Tá An Hủy làm cho khiếp sợ, nhưng sau đó, nàng rất nhanh nhận ra thân thể Tá An Hủy mang theo lực hấp dẫn trí mạng đối với nàng, giống như một phương tơ lụa tốt nhất, làm cho người ta nhịn không được đưa tay đi vuốt ve. Tá An Hủy động tác thực nhu hòa, trong lòng hỏa diễm lại càng thiêu càng vượng. Nàng hận không thể đem Liễu Dĩ Hân mê người như vậy đều nuốt vào trong bụng. Nàng muốn chiếm hữu đối phương, ý niệm này chưa từng đoạn qua trong đầu, chỉ là thân thể nàng còn chưa đến tuổi làm loại chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập kia. Nhưng hiện tại, nàng thật sự khắc chế không được. Lần lượt đột phá phòng tuyến, nguyên nhân đều là bởi vì yêu nữ nhân trước mắt. Liễu Dĩ Hân cảm thụ được da thịt nhẵn nhụi của Tá An Hủy, cùng cảm giác nóng ướt giữa hai người khi được dòng nước ấm bao phủ. Kỹ xảo của Tá An Hủy không biết đến từ đâu, mỗi một lần cọ xát đều chạm đến điểm mẫn cảm của Liễu Dĩ Hân, Liễu Dĩ Hân cắn môi dưới vẫn ngăn không được tiếng rên nhẹ nhàng vỡ vụn, thân thể vốn cứng ngắc dưới sự âu yếm của Tá An Hủy đã trở nên mềm mại nóng bỏng. Bàn tay Tá An Hủy bao trùm hai ngọn đỉnh phong của nàng, Tá An Hủy trong lòng nghĩ thầm, tuy rằng không phải đặc biệt lớn, nhưng xúc cảm phi thường tốt. Liễu Dĩ Hân tượng trưng muốn ngăn cản người kia một chút, nhưng thời điểm Tá An Hủy nhẹ kẹp lấy hai khỏa anh đào của nàng, nàng cũng chỉ còn lại run rẩy cùng đón ý nói hùa. Môi Tá An Hủy chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại ở xương quai xanh trong chốc lát, rõ ràng nghe được tiếp thở gấp dồn dập của Liễu Dĩ Hân. Phản ứng của Liễu Dĩ Hân làm Tá An Hủy càng thêm hài lòng mà sờ soạng đi xuống. Lúc đầu lưỡi linh hoạt của Tá An Hủy chạm đến nụ hoa sung huyết đứng thẳng, Liễu Dĩ Hân cảm thấy cả người như thể bị điện giật, từng đợt tê dại khiến nàng mềm nhũn, hạ thân lại xuất hiện cảm giác ẩm ướt, giống như có một luồng hơi nóng từ bụng dưới xông thẳng đến nơi tư mật. Tá An Hủy quá hiểu biết Liễu Dĩ Hân, đặc biệt ở phương diện thân thể, nàng rất rõ ràng biết đối phương đang cần gì. Đầu lưỡi đánh vòng nhẹ mút, dịu dàng âu yếm điểm nhỏ sung huyết kia, một bàn tay của Tá An Hủy không ngừng xoa bóp khỏa anh đào còn lại, ngón tay lâm vào bên trong da thịt tuyết trắng, tạo nên một vệt đỏ mờ. Liễu Dĩ Hân chưa từng trải qua tình sự nơi nào chịu nổi, đặc biệt là gương mặt bởi vì thẹn thùng mà quay đi, biểu tình vừa thống khổ lại mang theo hưởng thụ, phản ứng của nàng làm cho Tá An Hủy đặc biệt thỏa mãn, Tá An Hủy liền nhịn không được tăng thêm lực đạo, thậm chí còn hàm trụ hoa tâm cắn một ngụm, vừa mới xả ra, nơi mềm mại trắng nõn kia ở trước mặt nàng giống như một con thỏ ngọc đang nhún nhảy. "An, An Hủy!" Hành vi lớn mật của Tá An Hủy làm cho Liễu Dĩ Hân giật mình, lại càng ngượng ngùng vì bản thân khống chế không được dục niệm, nàng không khỏi theo động tác đối phương mà tràn ra một tiếng ngâm khẽ. Tá An Hủy gợi lên khóe miệng, dưới dòng nước lóng lánh đang tuôn chảy, càng thêm có vẻ kinh diễm bức người. Nàng thích Liễu Dĩ Hân cái dạng này, không có sự kiêu ngạo cao cao tại thượng hưởng thụ, càng không có vẻ mặt lạnh như băng không chút cảm xúc, quan hệ giữa các nàng chỉ là người yêu ngang hàng, bên trong hoan ái lại không mất đi nét thanh nhã. Đầu ngón tay của nàng dời xuống phía dưới, vuốt ve qua bụng nhỏ bằng phẳng, ngón tay chôn vào nơi rừng cây mượt mà kia, liền có thể cảm giác được một cỗ nhiệt lưu khác thường, từ mặt dưới thiêu đốt đi lên. Nàng chạm một cái, Liễu Dĩ Hân liền rùng mình thật mạnh. Rõ ràng có chất lỏng ướt nóng khác hẳn với dòng nước vòi sen dính vào đầu ngón tay Tá An Hủy, khiến cho nàng cực mị nở nụ cười. Nguyên lai, Liễu Dĩ Hân đã ướt như vậy. Tá An Hủy phát hiện địa phương chưa từng được người khám phá kia đang quá phận khẩn trương, phiếm lên nhiệt khí, thỉnh thoảng run rẩy, thỉnh thoảng lại trào ra một ít mật nước. "Đừng......" Liễu Dĩ Hân đè lại tay Tá An Hủy, đầu óc nàng đã muốn trống rỗng, thân thể sớm khống chế không được mà đi theo tiết tấu của người kia, nàng muốn đẩy ra lại không một chút khí lực. Nàng không biết Tá An Hủy làm sao đối chuyện này lại am hiểu sâu sắc như vậy. "Chị xem, chị ướt." Tá An Hủy bơi lội nơi cửa vào bí ẩn kia, nàng nâng lên ngón tay dính ướt, híp mắt lại nhìn Liễu Dĩ Hân. "Tá An Hủy!" Liễu Dĩ Hân khí huyết đều vọt tới trên mặt, động tác sắc tình như vậy, Tá An Hủy sao có thể làm! Nàng vừa liếc mắt nhìn, liền nghiêng đầu tránh đi ánh mắt, trên mặt hỏa diễm lại càng thiêu đốt. Càng đáng xấu hổ là, hạ thân cư nhiên còn càng thêm tràn ra. "Dĩ Hân, em làm như vậy, chị thích không?" Tá An Hủy tới gần vành tai đỏ bừng của nàng, nỉ non hỏi. Liễu Dĩ Hân thật sự muốn bịt miệng Tá An Hủy lại, hiện tại làm sao còn khí lực đi thảo luận mấy vấn đề này, đầu óc của nàng đều nhanh thiếu dưỡng khí. Đầu lưỡi Tá An Hủy còn theo vành tai nàng quấn quanh, Liễu Dĩ Hân vừa muốn nói gì, lời đến bên miệng đều biến thành tiếng ngâm khiến người ta thẹn thùng . "Chị muốn cự tuyệt em sao?" Đầu lưỡi Tá An Hủy chui vào chui ra, liếm bất cứ nơi nào trong vành tai mà nàng tiếp cận được, ngón tay lại không an phận lần lượt nắm bắt hai điểm anh đào đứng thẳng kia. "Nếu chị từ chối em, em sẽ rất thương tâm." Tá An Hủy nhẹ nhàng nói tiếp, lông mày khẽ chau lại, giống như đang phải chịu đừng chuyện gì rất ủy khuất, nàng khát cầu nhìn Liễu Dĩ Hân, làm cho người ta bỗng dưng mềm lòng. Không thể không nói, Tá An Hủy quả thật dùng khổ tình kế. Liễu Dĩ Hân đối người nàng thích luôn dị thường mềm lòng, giống như là chấp niệm của nàng, bởi vì tính cách của nàng rất cực đoan, nàng yêu thích ai cũng là như vậy. Tá An Hủy tuy rằng không chắc, nhưng kiếp này chậm rãi tích lũy chính mình cũng dần tin tưởng, Liễu Dĩ Hân có thể vì yêu mà dung túng đến cực hạn. Liễu Dĩ Hân chần chờ trong chốc lát, quả nhiên, khó có thể phát hiện khẽ gật đầu, một rặng mây đỏ bao phủ khuôn mặt nàng, càng làm cho nàng thêm quyến rũ động lòng người, trái tim Tá An Hủy hoàn toàn bị đánh bại. -----------------------------