Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]
Chương 57 : Dĩ Hân, Chị Ghen Sao?
Tá An Hủy đã lâu không khóc như vậy, Liễu Dĩ Hân còn tưởng rằng chính mình nói sai chuyện gì rồi, lại không biết Tá An Hủy chỉ là đang chìm trong cảm xúc của đời trước. Có lẽ ông trời cũng không phải bạc đãi nàng, cho nàng cơ hội trọng sinh, cũng cho nàng cơ hội xoay chuyển vận mệnh.
Có câu nói rằng, vạn vật do nhân duyên tụ họp thì thành, nhân duyên ly tán thì mất. Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán hận. Hết thảy đều là nhân quả báo ứng, kiếp sau phụ thuộc vào kiếp trước. Đối với Tá An Hủy, những lời này hoàn toàn chuẩn xác.
Liễu Dĩ Hân ôn nhu làm cho Tá An Hủy rơi lệ không ngừng, nàng chỉ muốn đem tất cả nghẹn khuất của đời trước, tất cả khổ đau mà vận mệnh từng bắt nàng phải gánh chịu, giờ phút này khóc hết một lần.
Nàng khóc đến nước mắt giàn giụa, khăn tay đều lau đến cái mũi đỏ bừng, thoạt nhìn như một đứa trẻ khóc nhè. Đến cuối cùng cảm xúc của nàng đã làm cho nữ nhân đang ôm nàng bị chấn động, trong ánh mắt thanh ngạo kia thế nhưng cũng bịt kín một tầng sương mù.
Liễu Dĩ Hân ôm Tá An Hủy hai mắt sưng đỏ trở về giáo đường, một đường chỉ vì người trong ngực mà trái tim tê mỏi. Lúc trở về khó tránh khỏi chạm mặt Tô Kiều, Tô Kiều nhìn thấy dáng vẻ Tá An Hủy rõ ràng vừa khóc thảm, yên lặng đứng ở giữa hành lang, không có trực tiếp tránh ra thân mình.
"An Hủy, chuyện gì xảy ra?"
Tô Kiều nhìn về phía Liễu Dĩ Hân, ngữ khí hoàn toàn không tốt. Trong lòng lo lắng cho Tá An Hủy khiến cô nhất thời nổi trận lôi đình. Phải biết đời trước, ấn tượng của cô về Liễu Dĩ Hân rất không tốt, vừa nghe qua chính là các loại khủng bố, Liễu Dĩ Hân trong mắt cô chính là một tra nữ sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ dữ để đạt được mục đích, một nữ nhân tàn nhẫn như vậy, sao có thể đổi tính. Cho nên, vừa nhìn cảnh tượng này, Tô Kiều liền mười phần chắc chắn Tá An Hủy là bị Liễu Dĩ Hân khi dễ đến khóc.
"Em ấy không có việc gì." Liễu Dĩ Hân nhíu mày, hiện tại Tá An Hủy có chút nói không nên lời, mà Tô Kiều phản ứng quá độ rốt cuộc để Liễu Dĩ Hân hiểu được, cô ấy vì sao đối nàng có địch ý, này vừa hiểu khiến cho trong lòng nàng chua ê ẩm.
"Tôi không hỏi cô." Tô Kiều liếc ngang một cái, nhìn về phía Tá An Hủy, bàn tay duỗi đến đỡ lấy bả vai Tá An Hủy, nghiêm túc hỏi.
"Em.... khụ, em không sao."
Tá An Hủy bất động thanh sắc né tránh tay Tô Kiều, sau một trận khóc thút thít cái mũi của nàng hơi nghẹn, mang theo dày đặc giọng mũi đáp. Cũng thật sự không có việc gì, chẳng lẽ nàng phải nói với Tô Kiều rằng, chính mình bởi vì nhớ tới kiếp trước bị Liễu Dĩ Hân làm tổn thương mà nhịn không được rơi lệ? Hơn nữa, Tá An Hủy không phải ngốc tử, Tô Kiều đối tốt với nàng, nàng đều có thể nhận ra, chính mình không thể cô phụ lòng tốt của Tô Kiều, nhưng lại càng không thể cô phụ tình cảm của Liễu Dĩ Hân.
Tô Kiều bị động tác né tránh của Tá An Hủy làm tổn thương nghiêm trọng, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi ngang qua các nàng, lại cố tình nặng nề đụng vào bả vai Liễu Dĩ Hân.
Liễu Dĩ Hân có cái gì tốt? Đẹp hơn cô sao? Thành thục hơn cô sao? Có tiền hơn cô sao? Tô Kiều nhíu mày, tựa hồ tất cả đều đúng. Nhưng bản thân cô có chính mình phong tình vạn chủng, cộng thêm nơi chốn che chở, Tá An Hủy vì sao một chút cũng không động lòng?
Tô Kiều tức giận đến chịu không nổi, liền đến khu nhà bếp nhờ đầu bếp cấp cho mình một phần thịt bò siêu lớn để giải ưu phiền, nếu không cô thật sự không biết làm sao phát tiết cỗ oán khí này ra ngoài.
Liễu Dĩ Hân cùng Tá An Hủy bị hành vi của Tô Kiều làm cho sửng sốt một chút, mới phản ứng lại đây. Liễu Dĩ Hân cái gì cũng chưa nói, sờ sờ vành tai, tiếp tục ôm Tá An Hủy lên lầu. Nhưng là, Tá An Hủy có thể cảm giác được lãnh áp trên người Liễu Dĩ Hân càng biến thấp. Nhớ rõ kiếp trước, mỗi lần tâm tình không tốt, Liễu Dĩ Hân luôn có thói quen sờ sờ vành tai chính mình, để làm cảm xúc bản thân yên ổn xuống.
Trong lòng Liễu Dĩ Hân có chút khúc mắc, nàng không phải không tin Tá An Hủy, nhưng chính mình không thể mỗi ngày ở bên cạnh em ấy, người khác liền sẽ chiếm phần, ý nghĩ này để nàng buồn bực không thôi. Đặc biệt phát hiện Tô Kiều đối Tá An Hủy có tâm tư khác, trong lồng ngực Liễu Dĩ Hân như có một ngọn lửa mãnh liệt sắp phá xác mà ra, không cách nào kìm chế được. Nàng biết Tá An Hủy mỹ lệ đến bực này tất nhiên sẽ được nhiều người yêu thích, nhưng nàng vẫn không thể chịu đựng được cảm giác có người tùy thời sẽ cướp đi em ấy.
"Tách"
Tá An Hủy vươn tay muốn tìm công tắc đèn trong bóng tối, vừa mới chạm đến nút bật, nàng đột nhiên bị Liễu Dĩ Hân hơi thở quen thuộc áp chế trên vách tường lạnh băng.
Trong nháy mắt căn phòng bật sáng, phụt một tiếng lại rơi vào bóng tối, Tá An Hủy nhìn không thấy tình huống trước mắt. Âm thanh khóa trái cửa vang dội trong căn phòng trống trải, Tá An Hủy có thể cảm nhận được sức nóng từ trên người Liễu Dĩ Hân đang truyền sang nàng, tim đập bỗng dưng gia tốc.
"An Hủy."
Động tác của Liễu Dĩ Hân có chút vội vàng, so với mỗi một lần trước đây đều thực dùng sức cùng nóng lòng, tựa hồ muốn chứng minh cái gì. Tá An Hủy cũng không phải chưa từng thấy qua Liễu Dĩ Hân tính chiếm hữu cao như vậy, nhưng ở kiếp này vẫn là lần đầu tiên. Liễu Dĩ Hân đè thấp tiếng nói mang theo một chút run run, Tá An Hủy còn chưa phản ứng kịp, người kia đã áp môi lên chóp mũi nàng, sau đó hôn lên bờ môi khẽ mở của nàng.
Đôi môi Liễu Dĩ Hân như thể đang rực lửa, hạ xuống nhiệt độ nóng bỏng ở mỗi nơi nàng đi qua. Nàng nhẹ nhàng ngậm lấy vành môi Tá An Hủy, đầu lưỡi đẩy ra khớp hàm đối phương, đánh thẳng vào lãnh địa tuyệt mật kia, kích động đến run rẩy.
Tá An Hủy nhẹ nhàng áp khuỷu tay lên vai Liễu Dĩ Hân, tựa hồ muốn đẩy đối phương ra, nhưng nàng giãy không được, lực đạo ngược lại cực kỳ giống dục cự còn nghênh.
Hiện nay Liễu Dĩ Hân cũng không có thời gian tự hỏi, chính là thuận theo cảm xúc, cũng không muốn kìm nén nữa. Nội tiết tố thanh xuân không ngừng kích thích đầu óc Liễu Dĩ Hân, không ngừng đưa ra chỉ dẫn để nàng áp sát đối phương. Mà đầu lưỡi nàng cũng không có tạm dừng lắc lư, phun ra nuốt vào ở trong khoang miệng Tá An Hủy, cuồn cuộn khuấy động lên mật nước cùng nhuyễn thể phấn nộn, tìm kiếm một cảm giác xâm nhập vừa vặn hơn.
Trái tim Tá An Hủy kịch liệt nhảy lên, trong bóng tối, vách tường lạnh lẽo phía sau lưng cùng thân thể lửa nóng của Liễu Dĩ Hân như hai thái cực đem nàng kẹp ở giữa. Ánh đèn lay động xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh thoáng hiện chút tia sáng yếu ớt. Liễu Dĩ Hân nhiệt tình hôn làm Tá An Hủy có chút sinh đau, không khí giữa hai người càng ngày càng loãng, càng hôn lại càng muốn tiếp tục hôn.
Bàn tay Liễu Dĩ Hân vòng ra sau đầu Tá An Hủy, nhập vào giữa mái tóc của nàng, nhẹ nhàng kìm chế, làm nụ hôn thêm sâu hơn.
Đột nhiên, Tá An Hủy đẩy ra Liễu Dĩ Hân, nghiêng mặt qua, kéo theo một sợi chỉ bạc cực kỳ sắc tình.
Liễu Dĩ Hân không phản ứng kịp liền ngẩn người, không biết đã xảy ra sự tình gì, còn tưởng rằng hành vi chính mình làm cho Tá An Hủy không thoải mái, bàn tay vẫn còn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhưng cả người đã đông cứng bất động.
"An Hủy, em làm sao vậy? Là chị khiến em cảm thấy không thoải mái sao?" Liễu Dĩ Hân có thể cảm giác được Tá An Hủy thở gấp, quay đầu liền thở hổn hển vài cái, có chút ảo não hỏi. Nàng cũng không biết chính mình làm sao vậy, phải biết rằng nàng cho tới bây giờ đều là một cao thủ trong việc khắc chế cảm xúc. Nàng không biết Tá An Hủy rốt cuộc có ma lực gì mà có thể làm nàng mất kiểm soát hết lần này tới lần khác.
"Ừm......" Tá An Hủy khịt mũi một chút, trắng mắt liếc Liễu Dĩ Hân. Người này làm sao không nhận ra, lúc mới bắt đầu nàng đã đẩy bả vai chị ấy một chút, ý bảo tạm dừng, nhưng đối phương một mực không hiểu. "Người ta không thở được."
Tá An Hủy tức giận nói lại cảm thấy quá mức thẹn thùng. Vừa khóc một trận, cái mũi của nàng tắc đến lợi hại, đột nhiên như vậy nhiệt liệt lưỡi hôn, thiếu chút nữa đem nàng nghẹn chết. Hơn nữa động tác của Liễu Dĩ Hân một chút cũng không buông tha, lần lượt làm sâu sắc nụ hôn này, Tá An Hủy thực sự cảm thấy mình sắp chết chìm, cho nên mới dùng lực đẩy ra Liễu Dĩ Hân. Nhưng nghĩ đến đây, nàng lại phát hiện bản thân thực sự yếu đuối!
Liễu Dĩ Hân bị Tá An Hủy nói đến sững sờ, cũng may nàng không nhìn thấy mặt Tá An Hủy, nếu không thật sự sẽ biết thế nào gọi là tiểu cô nương nũng nịu. Bất quá cho dù không nhìn thấy, Liễu Dĩ Hân vẫn nhịn không được bật ra một tiếng cười.
Nàng vươn tay ấn sáng ngọn đèn, quả nhiên thấy được vẻ mặt hắc tuyến cộng thêm ửng hồng của Tá An Hủy, đáng yêu đến mức làm người muốn cắn một ngụm.
"Đáng ghét. Chị cười cái gì?" Tá An Hủy tận lực không nhìn vào vẻ mặt trêu tức của Liễu Dĩ Hân. Nàng cũng không hiểu được vì cái gì, hiện tại chỉ cần chống lại ánh mắt người kia, liền cảm thấy chính mình như đang lõa thể đứng trước đối phương, có một loại cảm giác tê dại khó hiểu.
"Cười em quá đáng yêu." Liễu Dĩ Hân vuốt mấy sợi tóc rũ trước trán Tá An Hủy rồi đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy ý cười. Trái tim của Tá An Hủy rất ấm áp, nhưng biểu hiện trên mặt như trước ngạo kiều.
"Dĩ Hân, chị ghen sao?" Tá An Hủy không xác định, nhưng Liễu Dĩ Hân đột nhiên nổi lên tính chiếm hữu như vậy thật sự khác thường, khả năng lớn nhất chính là vì Tô Kiều. Tá An Hủy dán đền gần, có chút giảo hoạt hỏi.
"Không có." Liễu Dĩ Hân làm sao thừa nhận, lập tức dời ánh mắt phủ nhận.
"Nè, chị không dám nhìn em, liền khẳng định có." Tá An Hủy chọc thủng Liễu Dĩ Hân ngụy biện, trong lòng cũng là cao hứng . Liễu Dĩ Hân cũng sẽ không vì ai đó mà ghen, bởi vì chị ấy có lòng tự tôn rất lớn. Nhưng vì mình, chị ấy một mực buông xuống hết thảy tâm cao khí ngạo, chỉ để làm một người bình phàm trong tình yêu.
Cho dù quay mặt đi, Liễu Dĩ Hân vẫn có chút xấu hổ khi bị đối phương nhìn thấu, mà Tá An Hủy phát hiện nàng thẹn thùng, trong lòng càng thêm vui sướng.
-------------------------
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
461 chương
263 chương
15 chương
153 chương