Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]
Chương 35 : Chị Có Thể Tiến Vào Không?
Đại khái bởi vì không thường xuyên rèn luyện, Tá An Hủy cảm giác trận hôn nồng nhiệt này thế nhưng khiến nàng hít thở không thông, thở hổn hển nửa ngày, tim đập còn đang bồi hồi loạn nhịp. Mà trái lại Liễu Dĩ Hân, từng đạt giải cao ở môn điền kinh, thần kinh vận động chính là rất tốt, tuy rằng cũng thở hổn hển vài cái, nhưng thực rõ ràng, đã muốn dần dần khôi phục lại.
So với Liễu Dĩ Hân, Tá An Hủy cảm thấy chính mình càng giống như người vừa bịcường hôn, chuyện này làm cho nàng có điểm sượng mặt.
Liễu Dĩ Hân chóp mũi còn quấn quanh mùi thơm đặc biệt từ cơ thể Tá An Hủy, thế nhưng nàng đối tình huống trước mắt vẫn phản ứng rất nhanh. Như thế xem ra, khí chất công từ trong xương của nàng, như trước không có bị Tá An Hủy linh hồn thành thục ngăn chặn. Tá An Hủy theo bản năng ngẩng đầu, chống lại ánh mắt Liễu Dĩ Hân hàm chứa thâm ý. Cũng không nghĩ, Liễu Dĩ Hân cư nhiên vươn ngón tay thon dài xinh đẹp, mỉm cười tùy ý lau đi chất lỏng bên môi mình, sau đó theo trên người xuất ra khăn tay.
Hành động phóng túng vừa rồi của Tá An Hủy giống như bị điểm huyệt, nàng cơ hồ động cũng không nhúc nhích chờ Liễu Dĩ Hân làm xong động tác kia. Không hiểu được vì cái gì, nàng luôn cảm thấy Liễu Dĩ Hân động tác này so hôn môi còn muốn làm người ta e lệ, giống như là con mèo ăn vụng bánh ngọt còn dính vụn bánh trên môi, để lại chứng cứ phạm tội minh xác, làm cho người ta không khỏi đỏ hai gò má.
"Vậy em đoán được sao?" Liễu Dĩ Hân cười như không cười hỏi.
"Em đoán...... Không phải." Tá An Hủy cũng không biết sao, mở miệng chính là lời nói trái lương tâm. Rõ ràng nàng biết Liễu Dĩ Hân kiếp trước đầu lưỡi linh hoạt vô cùng, mà kiếp này như vậy cứng ngắc, dĩ nhiên là nụ hôn đầu tiên, nhưng ma xui quỷ khiến lại ở trước mặt nàng ấy nói ra lời hoàn toàn không ăn khớp.
Nàng cũng không muốn thừa nhận, chính mình vừa gạt đi Liễu Dĩ Hân "Lần đầu tiên" đấy! Một chút cũng không đúng!
"Nga, như vậy a......" Liễu Dĩ Hân nhíu nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ vấn đề gì thực nan giải. "Không nghĩ tới, Tá muội muội cũng muốn được lần đầu tiên của chị."
Bỗng nhiên, Liễu Dĩ Hân không chút lưu tình chọc thủng Tá An Hủy tính toán nhỏ nhặt. Nàng khóe miệng cong lên, cười đến thực vui vẻ, nhưng rơi vào trong mắt Tá An Hủy, thực sự là độ ấm chước nhân, giống như tam muội chân hỏa đang thiêu đốt.
Tá An Hủy có chút buồn bực, giờ phút này Liễu Dĩ Hân lại trở nên cường thế, vừa rồi rõ ràng rất tốt, là chính mình chủ động, công khí tràn đầy mà áp đảo nữ nhân khí chất nữ vương kia, như thế nào vừa dứt ra, đã bị xoay ngược lại?
Nàng cũng không có phát hiện, chính mình tâm tính thế nhưng đã muốn chuyển biến nghiêng trời lệch đất. Vài ngày trước còn thề cùng Liễu Dĩ Hân bảo trì khoảng cách, hiện tại lại đang oán giận đối phương nhìn thấu tâm tư chính mình. Có phải hay không có điểm khẩu thị tâm phi?
"Chị nói như vậy, chính là em đoán sai rồi?" Tá An Hủy ngụy trang ra bộ dáng đúng lý hợp tình, trong lòng nhưng lại đang chột dạ, không dám nhìn Liễu Dĩ Hân.
"Em đã lấy được rồi, vậy cứ theo suy nghĩ trong lòng của em đi." Liễu Dĩ Hân mỉm cười, tuy rằng Tá An Hủy thoạt nhìn có chút tiểu thông minh, nhưng thực sự là ngốc đã chết, nàng cũng không biết được Tá An Hủy trong lòng muốn cái gì, nhưng nếu em ấy muốn, chính mình cũng sẽ cho em ấy.
Ánh mắt Liễu Dĩ Hân thâm thúy thanh lệ, tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư Tá An Hủy, nhưng trong ánh mắt này mang theo một tia cảm xúc phức tạp, tựa hồ là đang phân vân.
"Hừ, em lấy được cái gì nha." Tá An Hủy chết cũng không nhận, nàng không thích cảm giác bị Liễu Dĩ Hân nắm trong tay, đối phương cái gì đều có thể nhìn thấu nàng, khống chế nàng.
"Chính là lần đầu tiên của chị." Liễu Dĩ Hân tựa hồ quyết tâm trêu đùa Tá An Hủy đến cùng, công lực thích ứng tốt kinh người. "Không phải em cũng nên đem lần đầu tiên của em ra trao đổi sao?"
Tá An Hủy nghẹn lời, cảm thấy chính mình tư duy đình trệ , Liễu Dĩ Hân từng câu từng chữ thật làm cho nàng không còn chỗ để trốn.
"Trước, trước thiếu, em lần sau lại bồi." Tá An Hủy trừng mắt nhìn Liễu Dĩ Hân, ngạo kiều ngẩng đầu lên, đẩy ra Liễu Dĩ Hân, trái tim bởi vì Liễu Dĩ Hân trong lời nói khiêu khích mà đập dồn dập, nếu không rớt ra chút khoảng cách, nàng sợ chính mình nhồi máu cơ tim mà chết.
"Được." Liễu Dĩ Hân trở về một chữ độc nhất, nghe không ra giọng nói của nàng đến tột cùng là trêu tức hay là nói thật.
Bất quá Liễu Dĩ Hân biết, sau hôm nay, quan hệ của nàng cùng Tá An Hủy liền không thể nào như trước chỉ là tình hữu nghị thuần khiết. Có lẽ thêm một tầng cảm xúc, nhưng nhất thời cũng không diễn tả được đó là cảm xúc gì. Tuy rằng không thể phủ nhận, tình cảm nàng đối Tá An Hủy hoàn toàn khác biệt, nhưng đối với nàng lứa tuổi này mà nói, loại tình cảm này phi thường xa lạ, nàng cũng lần không ra.
Có lẽ, đến một ngày nào đó, nàng nhất định làm rõ, nhưng tuyệt đối không phải hôm nay.
"Ban đêm rất lạnh, chúng ta vẫn là trở về đi." Nóng cháy qua đi, gió lạnh đánh úp lại luôn cảm thấy đặc biệt lạnh lẽo, Tá An Hủy trên vai trơn bóng đều hiện lên một tầng da gà. Liễu Dĩ Hân liếc mắt nhìn, trong mắt nổi lên một tia thương xót không rõ.
"Nga......" Tá An Hủy còn không có từ chính mình khí tràng suy sụp hồi trở về, nghe được Liễu Dĩ Hân nói, nàng cũng chỉ là máy móc trả lời một chữ, đợi đến lúc Liễu Dĩ Hân dắt tay nàng, Tá An Hủy mới như ở trong mộng chợt tỉnh.
Liễu Dĩ Hân ngón tay khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài, lúc tay nàng phủ lấy bàn tay Tá An Hủy, có một chút lành lạnh, mà nàng động tác nắm tay làm rất nhanh, để Tá An Hủy thoáng sững sờ.
Có lẽ Liễu Dĩ Hân chỉ đơn thuần là muốn dẫn mình trở về, còn có thể là khả năng nào nữa? Tá An Hủy nghĩ nghĩ một hồi, tâm tư xoay chuyển, thôi thì kệ Liễu Dĩ Hân đi, dù sao nắm tay như vậy kỳ thật rất dễ chịu.
Liễu Dĩ Hân bản năng hành động làm cho chính nàng đều kinh ngạc, nàng từ nhỏ có chứng khiết phích rất nặng, còn chưa từng có bất luận tiếp xúc với người nào, nhưng cố tình ở trước mặt Tá An Hủy lại hết lần này đến lần khác mất tác dụng. Giờ phút này trong lòng nàng một viên tâm cứ nhảy lên, thôi thúc nàng che chở Tá An Hủy, quan tâm Tá An Hủy. Tá An Hủy thật giống một đóa hoa anh túc xinh đẹp, làm người ta nghiệp đến trí mạng.
Các nàng nhìn nhau không nói gì trở lại phòng thay quần áo, cũng không biết sau khi kích tình rút đi, các nàng đều có chút xấu hổ, hoặc là không còn đề tài gì để nói. Tá An Hủy trộm ngắm Liễu Dĩ Hân, lại phát hiện nàng ấy đang nhìn chính mình, thường xuyên qua lại, vẫn là ánh mắt đạm nhạt đó, nhưng lại đem cho Tá An Hủy cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Các nàng phía trước rời đi, mà vũ hội bởi vì hai nàng biến mất, không thể không đem cặp đôi đạt giải nhì đi lên trao giải. Hơn nữa lão sư nói chuyện, ở dưới nữ sinh cuồng hoan, phỏng chừng vũ hội chấm dứt không được.
Chính vì như vậy, bên này phòng thay quần áo hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng là trong phòng trống rỗng, cũng không có màn che, muốn thay quần áo chỉ có thể đứng ở bên cửa tủ, cũng không tính là che chắn được cái gì.
"Cái kia, chị có thể......" Tá An Hủy có chút ngượng ngùng, nhìn Liễu Dĩ Hân.
Đối người khác nàng còn có thể bất động thanh sắc mà cởi xuống váy dạ hội, nhanh chóng đổi một thân quần áo ngày thường, nhưng trước mặt là nữ nhân vừa cùng nàng kích tình hôn nồng nhiệt, cứ như vậy ở trước mặt nàng ấy thay quần áo, thật sự là xấu hổ đã chết.
"Có thể như thế nào?" Liễu Dĩ Hân nhìn Tá An Hủy, bày ra bộ dáng khó hiểu.
Tá An Hủy cũng không tin Liễu Dĩ Hân không hiểu ý tứ chính mình, nhưng nếu muốn nàng mở miệng nói Em muốn thay quần áo, phiền chị ra ngoài, lại giống như thừa nhận chính mình đối Liễu Dĩ Hân có ý tưởng không an phận, dù sao cả hai đều là nữ, thay đồ trước mặt nhau là không có vấn đề. Tá An Hủy trong lòng rối rắm vạn phần, trong khoảng thời gian ngắn, mặt đều đỏ.
"Em muốn thay quần áo. Chị có thể......" Tá An Hủy cắn răng, thoạt nhìn dáng vẻ xấu hổ phi thường đáng yêu.
"Ân? Có thể như thế nào a?" Liễu Dĩ Hân khoanh tay đứng dựa lưng vào cửa, tiếp tục hỏi.
Đây chính là cố tình! Đối Liễu Dĩ Hân thái độ như đang xem trò vui, Tá An Hủy bất mãn vạn phần, liền một cổ dũng khí đột nhiên nhảy lên ót của nàng.
"Chị có thể tiến vào không?" Tá An Hủy vốn định nói đi ra ngoài, nhưng đầu óc nóng lên, đã nói thành "Tiến vào", chờ nàng nghe được chính mình thanh âm quanh quẩn ở phòng thay quần áo, trong nháy mắt, hai má liền cùng cà chua giống nhau, hồng đến thái quá.
Ngay cả Liễu Dĩ Hân cũng giật nảy mình, em ấy là bảo mình tiến vào? Cùng một màn trước kia giống nhau, là tiến vào như vậy sao? Bởi vì Tá An Hủy sắc mặt đỏ bừng, tư thái tựa hồ muốn cởi áo, lại đứng bên cửa tủ bảo nàng tiến vào, nàng dĩ nhiên nhớ đến một màn hoạt sắc sinh hương trước đó, không khỏi nghĩ sai rồi.
"Không đúng không đúng!" Tá An Hủy đầu lắc so quả lắc còn nhanh, liều mạng xua tay, thật muốn tát chính mình một cái. "Em muốn nói là, chị có thể đi ra ngoài không? Không phải tiến vào!" Tá An Hủy phồng má, gấp đến độ trên trán đều toát ra mồ hôi. Nàng cũng chưa nghĩ đến, chính mình đầu lưỡi có thể thắt đến trình độ này.
"Chị đây rốt cuộc là tiến vào? Hay là đi ra ngoài a?" Liễu Dĩ Hân nhìn Tá An Hủy mặt đỏ lên, nghẹn cười, thiếu chút nữa sẽ phá hình tượng mà cười ha hả, nàng không nghĩ tới là, chính mình còn chưa động thủ trêu đùa em ấy, em ấy tự mình lại có thể đem bản thân cấp trêu đùa.
"Đương nhiên là đi ra ngoài!" Tá An Hủy gầm nhẹ một tiếng, tức giận đến muốn giậm chân.
Chính mình làm sao sơ suất như vậy, thời điểm nào không chọn, lại chọn đúng vào lúc này, vừa mới cùng Liễu Dĩ Hân phát sinh một số chuyện tình ái muội, nói như vậy thật giống chính mình có bao nhiêu khát vọng đối phương tiến vào.
"Chúng ta đều là nữ sinh, Tá muội muội làm gì thẹn thùng như vậy?" Liễu Dĩ Hân xấu xa hỏi, một bộ thanh thuần giống như chuyện gì cũng không biết.
Tá An Hủy tuyệt vọng, Liễu Dĩ Hân đúng là nữ nhân xấu xa, không diễn sẽ chết hay sao!
---------------------------------------
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
67 chương
46 chương
4 chương
64 chương
407 chương