Tá An Hủy cầm tay Liễu Dĩ Hân chạy vào trong bóng đêm vườn trường. Ngọn đèn hôn ám hạ xuống thân ảnh hai cô gái trẻ tuổi, bóng dáng cao gầy đổ dài trên đất. Tá An Hủy lúc này thấp hơn Liễu Dĩ Hân một cái đầu, vài sợi tóc rối tung rũ xuống bên tai, nàng mặc váy dài lễ phục màu trắng, lộ ra bờ vai trơn bóng, để Liễu Dĩ Hân nhìn thấy mà tim đập dồn dập. Đợi đến cả hai dừng lại, Tá An Hủy mới phát hiện mình đang gắt gao nắm tay đối phương, lòng bàn tay bất giác đổ đầy mồ hôi. Nàng vội vàng buông lỏng tay Liễu Dĩ Hân, ngượng ngùng cười nói: "Khụ khụ...em...." Nhưng là nàng nửa buổi cũng không biết nên nói cái gì, cũng không thể nói rằng ngượng ngùng, chúng ta trở về đi loại lời này, thật là quẫn đã chết. "Kỳ thực em từ đầu đã muốn chạy khỏi nơi đó, có phải không?" Liễu Dĩ Hân nhìn Tá An Hủy dáng vẻ quanh co, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thoạt nhìn giống như một quả táo vừa chín, tỏa ra hương thơm mê người. Tá An Hủy sửng sốt một chút, mặt liền đỏ lên, "Bởi vì bên trong rất buồn chán a." "Ừm, vậy chúng ta đi dạo một chút thôi." Liễu Dĩ Hân cười như không cười mà nhìn Tá An Hủy. Bởi vì trường học có lịch sử lâu đời, ngoại trừ một số đường lớn nối liền các khu nhà học chính, còn có vô số những đường rừng nhỏ, hai bên cây cối đều cao ngất, cách chừng mười mét sẽ có một trản đèn đường, ngọn đèn xa xa mờ ảo chiếu xuống, làm cho cảnh vật càng thêm ảm đạm mông lung. Tá An Hủy thực thích loại cảm giác này, đặc biệt an bình yên tĩnh, tất cả mọi người đều ở hội trường, nàng cũng không cần tiếp xúc cùng một đám con nít nhỏ hơn mình mười mấy tuổi. Điều này làm cho Tá An Hủy không cần phải mang lên tấm mặt nạ ngây thơ dối trá, có đôi khi, hưởng thụ tuổi này mang đến vô câu vô thúc, vô tâm không phế cũng khá thú vị, nhưng là Tá An Hủy trong lòng vẫn cảm thấy mệt chết đi. Có lẽ không ai biết, Tá An Hủy có bao nhiêu chờ mong nói cho Liễu Dĩ Hân biết tất cả sự thật, hoặc là làm cho chị ấy cảm nhận được chân chính con người nàng, không phải như một nữ sinh trung học, mà là như một người trưởng thành. "An Hủy vì cái gì không muốn biết kết quả đây?" Đi rồi vài bước, Liễu Dĩ Hân cười hỏi. "Bởi vì em đã sớm đoán được rồi." Tá An Hủy cũng không ngẩng đầu, thản nhiên nói. Ngữ khí của nàng so bình thường thành thục một ít, cũng lãnh đạm một ít. "Ừ? Vậy em nói xem là ai?" Liễu Dĩ Hân cũng đoán được kết quả, tuy rằng nàng đối này đó hư danh cũng không để ý, nhưng Tá An Hủy lãnh đạm như vậy để nàng có chút kinh ngạc. Rất nhiều thời điểm, Liễu Dĩ Hân đều cảm thấy Tá An Hủy thoạt nhìn không giống đứa nhỏ, mà luôn làm người ta cảm thấy nàng là một người đã trải qua rất nhiều tang thương. "Đến đây, em nói nhỏ cho chị biết." Tá An Hủy trên môi nở một vòng cười, ý cười tươi đẹp óng ánh, vừa nhìn liền có thể làm cho người ta sa vào đắm đuối. Huống chi, nàng còn ngoắc ngón tay, tại nơi không một bóng người lại muốn dán lỗ tai Liễu Dĩ Hân nói nhỏ. Rõ ràng chuyện này thoạt nhìn kỳ quái, Liễu Dĩ Hân lại như bị câu hồn, liền thuận theo Tá An Hủy. "Là chúng ta....chị tin không?" Tá An Hủy hơi thở ấm áp phun đến, để Liễu Dĩ Hân hơi co rụt một chút, một trận tê dại từ vành tai kéo đến khắp người, làm cho nàng toàn thân như có kiến bò. Kiếp trước Tá An Hủy trải qua mười mấy năm được điện ảnh tôi luyện, giơ tay nhấc chân đều là một loại tối cực hạn mĩ, huống chi là đặt ở độ tuổi này, đối với Liễu Dĩ Hân còn chưa từng nói qua luyến ái. Trong nháy mắt, tuổi trẻ nội tiết tố đã bị Tá An Hủy một câu một động tác cấp châm. Nếu nói ở phòng thay quần áo, ở hội trường khiêu vũ đều là một loại rung động bất thình lình, thì hiện tại chính là Tá An Hủy chế tạo một cái mê cung, Liễu Dĩ Hân muốn đi ra dĩ nhiên chẳng hề dễ dàng. Lưng của Liễu Dĩ Hân bởi vì khẩn trương mà banh thẳng, nhịp tim không chịu khống chế tăng vọt, càng đáng sợ là, Tá An Hủy cách quá gần, hơi thở quen thuộc mang theo hương thơm độc hữu bất động thanh sắc xông vào mũi. Liễu Dĩ Hân cảm thấy tựa hồ ngay cả gật đầu đều có thể nghe thấy tiếng xương cốt vang lên. Bị Tá An Hủy như vậy trêu đùa, Liễu Dĩ Hân muốn lùi về sau một chút, bởi vì tư thế này quá mức ái muội, làm cho nàng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng thân thể cứng ngắt bỗng nhiên mất thăng bằng, dưới chân giày cao gót giẫm phải đá vụn mà trượt một cái, nàng theo bản năng vươn tay mà nắm ở vòng eo Tá An Hủy, muốn bình ổn thân thể của chính mình. "A...." Tuy rằng không ngã sấp xuống, nhưng Liễu Dĩ Hân lần đầu tiên thất thố nhưng vậy, may là nhờ cây cột đèn phía sau lưng chống đỡ, nàng chỉ là có chút trượt xuống, Tá An Hủy bị nàng kéo một phen, liền nằm ở trong lòng của nàng rồi. "Dĩ Hân, chị có sao không?" Tá An Hủy vội vàng đỡ Liễu Dĩ Hân, lo lắng hỏi. Nhìn nàng lông mày nhíu chặt, hơi thở dồn dập, Tá An Hủy trái tim liền bất giác treo lên. "...... Hẳn là, không có việc gì." Liễu Dĩ Hân thử nhúc nhích, tuy rằng ngã về sau nhưng được cột đèn chịu tải, cho nên không đến mức quá đau. Nàng cứ như vậy ngã ngồi xuống đất, lưng dựa vào cột trụ, tay còn nắm thắt lưng Tá An Hủy mà không tự biết. Bởi vì đột ngột ngã xuống, Liễu Dĩ Hân ôm thắt lưng Tá An Hủy thật gắt gao, cơ hồ là dính chặt vào nhau, Tá An Hủy theo bản năng cũng là vịn lấy bờ vai Liễu Dĩ Hân, hai nàng tư thế thập phần ái muội, lệnh người nhìn thấy đều nhịn không được mặt đỏ tim đập nhanh. "Khụ, thực xin lỗi." Liễu Dĩ Hân rất ít phạm sai lầm, cho nên hiếm khi nói ra ba chữ này, nhưng từ sau khi gặp Tá An Hủy, nàng đã không nhớ được mình nói đến bao nhiêu lần rồi. Làm cho Liễu Dĩ Hân kỳ quái chính là, Tá An Hủy cũng không có đứng dậy, vẫn là dán ở trên người của nàng. Bởi vì ngã lùi về sau, Liễu Dĩ Hân chân phải gác trên trụ đèn, cho nên tư thế này giúp nàng ổn định thân hình, Tá An Hủy đè trên người nàng cũng không quá nặng. Nhưng là, nàng đều đã buông tay ra, em ấy vì sao còn không đứng lên? Tá An Hủy có chút mất mát nhìn tay của Liễu Dĩ Hân rời khỏi eo mình, loại mất mát này đến thực khó hiểu. Có đôi khi nàng sẽ nghĩ, nếu đặt ở kiếp trước, nàng nằm ở trên người nữ nhân khôn khéo này, chỉ cần nho nhỏ ám chỉ là có thể kích tình châm lửa, mà kiếp này Liễu Dĩ Hân lại rất không hiểu phong tình. Nàng trong lòng cảm thấy có chút không dễ chịu, hỗn loạn, âm u, tất cả đều bạo liệt dâng lên trên ngực nàng. Kiếp trước, chính mình cơ hồ sở hữu lần đầu tiên đều cho Liễu Dĩ Hân, như vậy kiếp này thì sao? Có hay không nên đòi lại một ít? Tuy rằng ý tưởng này rất ấu trĩ, nhưng Tá An Hủy cũng không cách nào đè xuống loại ý niệm này sinh sôi trong đầu. "Dĩ Hân, nụ hôn đầu tiên của chị còn hay không?" Nàng phát hiện Liễu Dĩ Hân cũng không có ý định đẩy ra mình, liền thăm dò hỏi. "A?" Điều này làm cho Liễu Dĩ Hân kinh ngạc trợn mắt. Chuyện riêng tư như vậy, An Hủy làm sao không biết xấu hổ mà hỏi ra miệng, hơn nữa các nàng đang tư thế này, hỏi như vậy quả thực càng thêm sắc tình. "Chị không nói, vậy em sẽ đoán thử." Tá An Hủy biết Liễu Dĩ Hân sẽ không trả lời, chỉ có thể tự nàng đến kiểm nghiệm mà thôi. "Mất?" Tá An Hủy vươn ngón tay, nhẹ lướt lên bờ môi mỏng kia, mang theo thâm ý nói. Liễu Dĩ Hân cảm thấy có một đạo điện lưu xẹt qua ót của nàng, Tá An Hủy đây là đang làm gì? Bị tình cảnh ở phòng thay quần áo kích thích đến? Nhưng vì cái gì, nàng luôn cảm thấy Tá An Hủy giờ phút này đã biến thành người khác, cả người tỏa ra một loại khí tràng làm người khó có thể cự tuyệt. "Còn?" Tá An Hủy không có để ý Liễu Dĩ Hân kinh ngạc, vẫn tiếp tục động tác trên tay, cũng không quản hành vi của mình có bao nhiêu mị hoặc, có bao nhiêu làm cho người ta khí huyết không thông. Nếu giờ khắc này, Liễu Dĩ Hân còn không biết Tá An Hủy muốn làm gì, thì nàng chính là nữ nhân quá không hiểu phong tình. Nhưng cho dù chính mình đã biết, nàng thế nhưng cũng sinh không ra một tia ý niệm muốn đem Tá An Hủy đẩy ra. ---------------------------