“Anh!” Trần Đình lo lắng nhìn tòa kiến trúc bị nổ đến đông lệch tây nghiêng kia. Trần Vương Bá là anh trai cùng huyết thống của cô ả, máu mủ tình thâm, cho dù gã đã làm gì cô ả thì cũng chưa từng tổn thương cô. Mà giờ, cũng chỉ còn mình cô để tâm đến cái người khốn nạn trong miệng người khác. A Ngữ đi tới phía sau cô, vỗ vỗ người phụ nữ ngồi bệt khóc lóc trên mặt đất. “Đây là…?” Mục Siêu do dự hỏi. Cậu chưa từng gặp Trần Đình, dĩ nhiên là không biết dáng vẻ mặt mũi của Trần Đình. “Chúng ta rời đi trước thôi.” Thẩm Sâm ra hiệu không cần quấy rầy thế giới hai người của bọn họ. kéo Mục Siêu chạy ra ngoài. “Ầm!” Khí nóng mãnh liệt lưu chuyển, cơ hồ có thể làm da bị thương. Cung đình vốn đã sửa chữa rất nhiều rốt cuộc cũng chậm chạp sụp đổ trong cơn nổ mạnh. Vốn kết cấu của nó hơn phân nửa làm từ gỗ, rường cột chiếm chủ yếu, đại hỏa hừng hực cắn nuốt không biết mấy trăm năm lịch sử. Mục Siêu đứng trong đám người rộn ràng được cứu ra. Rồi kéo tay Thẩm Sâm chạy về chỗ bọn nhỏ đang tránh nạn. Xuyên qua từng đóa từng đóa nấm to lớn, né tránh những tảng đá ngăn đường. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc nổ, càng tăng thêm vẻ xơ xác tiêu điều. “Cha ơi!” Một thân ảnh bé nhỏ chạy xuống khỏi bậc thang. Béo tròn chọc người yêu thương. Phi Ly dùng tay xoa mặt Mục Siêu, sau đó hai cái móng nhỏ xíu đen nhánh.    “…” So ra thì Tần Miên cùng Thẩm Lộ sạch sẽ hơn họ nhiều, cũng không quá chật vật. Chỉ là bộ dáng Tần Miên cứ ỉu xìu. “Em gái tôi đâu?” Trần Vũ cuống quýt chạy tới. Vừa rồi nhóc nhìn qua, những người mà Thẩm Lộ cùng Tần Miên dẫn về không có em gái nhóc! Tìm mãi trong đám người mà vẫn không tìm thấy bóng dáng be bé quen thuộc nọ. Cho dù bị mọi người bắt lấy chửi rủa, đánh đập, nhóc cũng không từ bỏ việc tìm kiếm em gái mình. Ngay cả Thẩm Mục hai người về sau cũng chẳng có ai theo phía sau, trong lòng Trần Vũ lộp bộp rơi. Trần Đình đã được A Ngữ đưa đi trước một bước cùng với hai người đàn ông kia, bên chỗ bọn họ là những người còn sống, Trần Đình nói không chừng sẽ trở thành vật thay thế bị lôi ra trút giận. Mục Siêu nhíu mày, người nhiều như thế, ngược lại không ổn khi đưa cô bé nhỏ kia ra. … Tiếng nổ lớn ngừng hẳn. Khu phố cổ đã từng đẹp đẽ tinh mỹ cho dù bị đại quân nấm chiếm lĩnh thì cũng không hiện ra dáng vẻ chật vật đến thế. Hướng cung đình khói đặc cuồn cuộn, thế lửa đã bị mấy dị năng giả hệ thủy cùng thổ dập tắt. Nhưng chung quanh kiến trúc đã cháy đen trụi lủi. Nơi này vốn là cảnh khu, hiên tại lại biến thành dáng vẻ không thể tin được. Những người sống sót vốn quê quán ở R thị đột nhiên ôm đầu khóc rống. (X: cảnh khu – khu vực thắng cảnh) Mọi người trầm mặc, không trung đã dần chuyển đen, đặc biệt áp lực. Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng va chạm đi lại cùng khóc lóc nhớ nhung đối với ‘nhà’. …….. “Em gái tôi…” Sắc mặt Trần Vũ tái nhợt, đi theo Mục Siêu trở về nơi ở hiện thời của họ. “Cho dù không cứu ra được, tôi vẫn nên cảm ơn mọi người…” Mục Siêu vung tay lên, một cô gái nhỏ nhắn vẫn hôn mê xuất hiện trước mặt Trần Vũ. “Nam Nam!” Trần Vũ nhào qua, phát hiện cô gái nhỏ vẫn còn hô hấp bình thường, chậm rãi nhẹ nhàng thở phào. “Cảm ơn.” Cậu bé không có gì để thể hiện lòng biết ơn của mình. Cậu còn lừa gạt họ. Trần Vũ cúi đầu, đem cô bé nhỏ cõng lên lưng mình, cúi đầu thiệt sau với Mục Siêu rồi từ tốn đi xuống lầu, đi khỏi phòng. Những người may mắn còn sống thấy cậu, chỉ trỏ. Tiếng chửi rủa không dứt bên tai. Cậu bé lại như chẳng nghe thấy gì. Mục Siêu nhìn bóng dáng Trần Vũ dần biến mất trong bóng khuất của rừng nấm. Khẽ thở dài. Cậu vừa mới quay người, liền thấy Tần Miên bưng một cái bát ngay cửa, trong mắt có nét mất mát, nhưng càng nhiều hơn là sự thoải mái. Cậu đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện với Tô Viện trên xe ngày đó, nếu như thực sự có người tốt, thì chính là Tần Miên nhà bọn họ, chỉ duy nhất cô thôi. Chính xác, cậu cùng Tần Miên tuy rằng không phải thấy chết không cứu, nhưng cũng chẳng phải ai thì cũng để tâm cứu giúp hơn nữa nếu bọn họ cứu người đều có mục đích cả. Tô Viện cùng Tô Hàng chẳng hiểu sao đã trưởng thành lệch lạc, đứa này so đứa kia còn lạnh lùng hơn. Còn Kiều Viễn và Thẩm Lộ trong đó Thẩm Lộ là một đứa vô tâm, cậu sẽ không để ý việc đó. So trình độ. Kiều Viễn càng nghiêm túc hơn với kết quả lợi hại trong việc cứu giúp đó. Từ đó suy ra, không quan tâm thù lao, không có mục đích, luôn đặt người trong lòng mà để ý thì chỉ có Tần Miên.  Lương thiện, lên trước một bước là thánh mẫu, lui một bước là giả nhân giả nghĩa. Bọn họ liền dứt khoát không che dấu mục đích các kiểu của mình nữa, mà Tần Miên nắm bắt vừa vặn. Cố tình cô ấy lại không biết. Ban đêm. Ba đứa nhỏ ngủ cùng nhau như trước. Phi Ly lăn qua trái rồi lăn qua phải, tướng ngủ thiệt xấu. Cánh tay nhỏ đặt trên mặt Tô Hàng, mấy ngón chân nhỏ giẫm lên cánh tay Tô Viện, cả người nằm ngang ra ngủ say sưa, nhóc không biết, tai thú nhỏ luôn khẽ động, thỉnh thoảng nhúc nhích một chút liền lộ ra cái bụng tròn ủm. Cha Mục Siêu chọt cái bụng nhỏ của Phi Ly. Nhìn bé con lấy tay muốn hất đi thì âm thầm cười vui vẻ. “Đây là thứ mà người đàn ông bên cạnh Trần Đình đưa anh.” Thẩm đại đại không vui khi vợ yêu bị con trai kéo đi lực chú ý. Lập tức vào chế độ nói chính sự. “Anh họ vừa nhìn là biết không rời chị dâu được một bước! Giống Phi Ly thí mồ.” Thẩm Lộ dán vào trong lòng Kiều Viễn trêu ghẹo, tiếp một câu liền vững vàng giữ nguyên giá trị cừu hận của đôi chồng chồng Thẩm Mục.    “Mau ngủ đi tiểu tổ tông!” Kiều Viễn ấn cậu ta vào lại túi ngủ. Một bàn tay vỗ bả vai cậu, hệt như dỗ con nít. Mục Siêu bên này nghĩ thầm cách chỉnh Thẩm Lộ, trên mặt như phát sốt, còn giả vờ ra vẻ như gì cũng hổng biết nghiêm túc xem cái hộp kia. Hộp được gia công đặc biệt, một cái hộp gỗ, Mục Siêu tìm không ra chỗ mở nó. Thẩm Sâm đắm đuối ngắm bộ dáng rối rắm của người yêu, nhưng sẽ rất nhanh tạc mao, nên thôi vậy. Vì thế nhận lấy hộp, tay dung lực lắc mạnh rồi nhấn một cái, hộp liền bật ra một cái khe nhỏ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu nảy sinh hoài nghi đối với chỉ số thông minh của mình. Một cây bút ghi âm, mấy tờ giấy, vài bức ảnh chụp… Tỉ mỉ nhìn, đều là chứng cứ Trần Vương Bá cấu kết với Điền gia! Sóng lưng Mục Siêu lạnh toát, cậu xem vì loại bỏ đối thủ, Điền gia làm ra những hành động ghê tởm thế nào! Cậu không nên ôm hy vọng đối với con người sau khi trọng sinh, một vài người có giá trị sống sót, đều là cậu không trông đến ở kiếp trước. Mà có một số người, chỉ có thể dùng cái chết khiến linh hồn mình được thăng hoa. Hoa khai sinh lưỡng diện, nhân sinh phật ma gian. (X: hoa nở còn có hai mặt, nhân sinh là ranh giới phật ma.) Cậu chỉ có thể xoay chuyển đường nhân sinh của mình, hoặc là đem nó hướng tới một phương chính xác, nhưng nếu để cậu đi quản đám người trong thế gian, có lẽ kiếp trước cậu sẽ nghĩa bất dung từ* tiếp nhận trọng trách này, nhưng kiếp này, cậu không thể làm điều đó. Có người yêu, có con nhỏ, ở mạt thế cậu có hạnh phúc của riêng mình, vì sao còn phải đánh đổi hạnh phúc của bản thân cho một kết quả chẳng xác định? (*X: việc nghĩa thì không từ chối) “Đừng nghĩ nữa, đến căn cứ Tây Bắc nói sau.” Một bàn tay xoa tóc cậu, đánh gãy suy nghĩ của cậu. Đúng, vì sao lại để sự tình rối loạn hiện tại khiến tâm tình sốt ruột không yên? Mục Siêu cọ cọ người phía sau, cảm thấy mỹ mãn trong cái ôm ấm áp của đối phương rồi chậm rãi ngủ. …… Lại nghỉ ngơi hồi sức một ngày. Sáng sớm, Mục Siêu liền bị hương thơm thức ăn sáng gọi tỉnh. Tô Viện cùng Tô Hàng đang chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ. Mùi thơm sữa bò hòa quyện cùng hương trứng chiên. Khiến cho ngày hôm nay bắt đầu tràn ngập hạnh phúc. Phi Ly ngồi trên ghế dành cho trẻ nhỏ, này là bọn họ thuận tay lấy ở siêu thị thôi. Vốn chỉ nhìn vui mắt, giờ thì để Phi Ly dùng coi như tận dụng triệt để. “Ây dô. Nhà tiểu Thẩm bọn cháu sớm thế đã ăn cơm rồi sao.” Một người đàn bà đói gầy đến chỉ còn da bọc xương bám nơi khung cửa, cười nịnh nọt. Mục Siêu hơi nhăn mày, nhưng cũng không nói gì. Người đàn bà này là khi Thẩm Lộ theo kế hoạch cứu ra được một nhóm người. Đều là đám người thường, không có tác dụng gì, chồng bà ta đã bị ăn từ sớm, còn lại cũng chỉ có đứa nhỏ đói meo ốm yếu. “Vâng.” Thẩm Lộ ngồi xổm một bên chờ nồi cháo ngô mà cậu ta thích nhất. Vì thế chẳng có chút thành ý trả lời. Thẩm Lộ chính là như thế, không thèm để ý người khác nói gì và cũng chẳng để trong lòng, cố tình người như thế dễ khiến người khác tức giận. Người đàn bà khóe miệng giật giật, hôm nay Tần Miên Kiều Viễn đi tìm vật tư, hai người thoạt nhìn dễ bắt chuyện nhất lại không ở đây, bà ta đương nhiên tìm tới người không có đầu óc nhất là Thẩm Lộ. “Trời ạ, bé con nhà dì bị nhốt như vậy thiệt khổ quá mà, nhìn coi dì cũng bị bỏ đói thành dạng này rồi.” Người đàn bà nói tiếp. Lời ngầm chính là mau hỏi tôi có ăn cơm không, chưa ăn thì lại đây ngồi chút. Đó là nếu ‘nhìn’, Thẩm Lộ cũng đâu phải người không có đầu óc. Hơn nữa đây là mạt thế chớ không phải cái thời an bình hàng xóm gia tề khiêm nhường lẫn nhau. “À, vậy dì mau về nhà ăn uống đi. Bằng không hồi nữa con dì lại đói khóc đó.” Thẩm Lộ vẫn ngồi đưa lưng về phía bà ta, nhìn Tô Viện bê nồi cơm ra mà hai mắt sáng rực. Tô Viện buồn cười nhìn phương pháp đối phó người ta của chú nhỏ, kỳ thật cậu ta cũng không có ý gì, nhưng chính vì vậy là làm người ta tức muốn chết. Dư quang liếc đến ánh mắt không cam lòng của bà dì kia, nhìn chú nhỏ như muốn đục hai cái lỗ trên lưng cậu, Tô Viện liền múc một mui lớn cháo bắp cho Thẩm Lộ. “Tiểu Hàng, cho chú thêm hai trái bắp đê, rồi cho A Viễn một chén cháo nóng nghen ~ ” Thẩm Lộ cười hì hì chào hỏi với Tô Viện, không chút che dấu ân ái. “Tú ân tú ái đều là người xấu.” Tô Hàng một bên phân bắp ngô, âm thầm chu môi nói một câu. Ai ngờ đột nhiên có một cái bóng to lớn chiếu xuống, dọa Tô Hàng nhảy dựng! Trong lòng chưa hoàn hồn, nhưng trên mặt một bộ vân đạm phong khinh*. (*X: chẳng tỏ vẻ gì) “Thực không vui gì hết, hừ hừ.” Thẩm Lộ ôm bát bỏ đi. Σ(`д′*ノ)ノchú nhỏ sau chú có thể ngây thơ như thế bộ chú là blue basin friends hả? ((X: blue basin friends (lam bồn hữu) là một diễn đàn tụ hợp những người được gọi là ‘tân bình’, là một trò chơi, nói về những người ngây thơ chưa chịu trưởng thành. Còn màu xanh trong câu ý chỉ bên bé trai. Bạn bè trên diễn đàn có thể gọi nhau là ‘chậu’ vì trò chơi cũng dành cho những ngươi yêu cây cảnh.)) Đi ngang qua cửa, trông thấy người đàn bà kia cứ nhìn chén mình chẳng tha, Thẩm Lộ đặc biệt hảo tâm nói: “Dì à dì còn chưa ăm cơm sao? Nhanh đi về ăn đi, nếu không ăn sáng sẽ biến thành ăn trưa đó.” Là một thanh niên tốt bình thường ngày ăn ba bữa, nhất điịnh mỗi bữa phải ăn đến khỏe mạnh cường tráng, thì mới có khả năng phản công [hoa rơi]. Người đàn bà nghe cậu ta nói mà một búng máu nghẹn trong cổ họng, sao không hỏi tao cùng tôi ăn một chút không?! Kỳ thật bà ta không hiểu được Thẩm Lộ mà thôi, Thẩm chim cánh cụt ăn hàng đã có trình độ hộ thực nhất định, trừ Phi Ly, cho dù là Kiều Viễn cũng chưa chắc có khả năng từ trong bát của cậu lấy bớt đi được thứ gì. Người đàn bà giậm chân, nhìn nồi cháo vàng ươm thơm ngát, còn có nồi cơm cùng bắp ngô. Bên cạnh là bàn của đứa nhỏ đang bưng bình sữa bò. Bà nghĩ tới hôm nay bản thân chỉ lãnh được một nửa phần lương thực, đều là bánh quy khô cứng sắp hư. Nháy mắt chuyển thành một bà mụ quê mùa miệng mồm chanh chua. Người đàn bà xoay người ra cửa, thiệt dứt khoát lưu loát. Tô Hàng hiếu kỳ sao vừa nãy còn đầy mặt ‘Tôi đây đói bụng’, bà mụ dáng đứng vươn thẳng nhìn chằm chằm đồ ăn sáng nhà họ giờ đi ra ngoài, dị năng khẽ vận dụng, liền nghe thấy người đàn bà kia trở về nơi ở tạm thời của những người được cứu ra. “Nhìn coi chúng ta ăn cái gì nè, bánh bao cứng ngắt, bánh quy nữa! Nuốt nước miếng còn khó nữa là. Coi đi tụi nó ăn gì kia, cháo bắp cùng sữa bò.” Vừa nói vừa khua tay múa chân, vui sướng múa may diễn tả mùi cháo thơm ra sao, sữa bò trong tay Phi Ly uống ngon thế nào. “Nói cho mà nghe, thằng nhóc bé tý, tùy tiện ở mạt thế này là lăn ra chết non, uống sữa bí phí hết sức.” Có thể sống đến giờ mọi người tất nhiên không ngu, nghe ra ý tứ của người đàn bà đó, người có cùng suy nghĩa cũng nói leo theo. Có người nhíu mày, lấy bánh quy đi ra ngoài. Nếu như để Mục Siêu thấy, nhất định sẽ nhận ra, người đàn ông này chính là một trong những người bên cạnh Trần Vương Bá hôm trước. Lại có người đi theo người đàn ông đó ra ngoài, đám người phía sau đợi bát quái xong thì lập tức nghe thấy nam nữ tụ tập khinh thường nói: “Không phải đều bán mông sao, còn bày đặt thanh cao. Bọn nó không chừng còn ăn qua thịt người đó chứ!” “Phải đó, cả ngày để đàn ông đ*t, cũng không ngại tởm.” Sự hèn mọn trên mặt khiến bản thân họ cực khó coi. “Tôi trước kia còn cùng đội với tụi nó, trời đất nghe nói lạm giao sẽ có bệnh đó, còn có thể truyền nhiễm nữa.” “Tôi cũng đâu biết tên đàn ông đó là vậy đâu, chậc chậc, gớm quá trời luôn.” Tô Hàng thật không muốn nghe nữa. Hôm qua cậu biết được từ nhóm các cha, mấy người đó sống được đến giờ mà không bị ăn, vì họ là nhóm ‘nam sủng’ của Trần Vương Bá. Trần Vương mặc dù bá đạo, nhưng gặp đám người đẹp thì lập tức chả còn nguyên tắc gì. Những người đàn ông đó dùng thân thể của mình ra trả giá, khiến họ sống thêm một thời gian nữa. Cho dù cha nhỏ không nói gì, cậu nhóc cũng có thể hình dung ra cái chỗ giống như lò luyện ngục kia ra sao, mà hiện giờ, bọn họ cư nhiên có thể nói về ân nhân cứu mạng mình như vậy. Có lẽ ở chỗ đó nghẹn lâu lắm rồi, cho nên ra được thì tức khắc hiện nguyên hình? Đây là nhân tính? Đột nhiên nhớ tới có đôi khi cha nhỏ sẽ nghiêm túc nói với bọn nó, nếu như cho người khác một cơ hội giữ mạng sống, thì có thể nhìn ra họ đáng giá hay không. Tô Hàng cảm thấy có lẽ mình đã hiểu ra được một số chuyện rồi. Ngay lúc cậu nhóc tính thu hồi dị năng, thì thấy đám người kia tụ cùng một chỗ. Dường như bàn bạc chuyện gì đó. Tô Hàng tuy rằng muốn nghe, lại bị Tần Miên cùng Kiền Viễn đánh gãy. “Tiểu Hàng, đưa bắp cho dì đi.” Tần Miên xoa xoa đầu cậu bé, nhìn quanh quất, Mục Siêu cùng Thẩm Sâm chả thấy. “Tuổi còn bé, đừng có nghe lén mấy người lớn ‘đánh’ yêu nghen.” Tô Viện một bên mặt đầy hắc tuyến, dì Tần dì say rồi hả… “Vật tư sao rồi?” Kiều Viễn cầm bắp ngô cùng Thẩm Lộ khoáy cháo trong chén, nói: “Cái gã cặn bã đó thu lương thực nhiều hơn chúng ta tưởng, nhưng mà nuôi sống bấy nhiêu đó người cũng đủ.” “Nè nè! Kiều heo kia! Không được đoạt cháo em đang uống!” “Chú nhỏ không phải chú cố ý xin con nhiều cháo là để cho thím uống hả? Giờ lại nói người ta cướp cháo của mình.” Tô Viện rất bất đắc dĩ, tự dưng cảm thấy đám người bên mình vì lẽ gì mà chỉ số thông minh cứ tuột gấp dữ vậy… Thẩm Lộ bị vạch trần ho khù khụ. Chén của cậu hồi nãy đã ăn xong rồi, bản thân cũng đã no, cái chén trên tay hiển nhiên là cho Kiều Viễn. Kiều Viễn cười tủm tỉm cầm lấy chén cháo, quả nhiên, đồ vợ để dành cho mình là ngon nhất! Tô Hàng do dự cực kỳ, tuy vừa rồi nhóc không có nghe hết, những người đó lúc sau bàn kế hoạch nào đó. Có nên nói cho mọi người hay không? Cha nhỏ hình như ghét nhất là phản bội. Kỳ thật chẳng ai thích phản bội cả, càng không thích gây chuyện, chẳng ai muốn làm thánh mẫu, đem bản thân mình dâng lên cho kẻ khác. Cố tình lại có người nghĩ rằng, lương thực của bọn họ có được phải cho đi mới là đúng đắn. Tác giả có lời muốn nói: ╮( ̄▽ ̄ “)╭ thời điểm viết nội dung này Luôn cảm thấy bản thân thật đen