Trên đường có rất nhiều lều trại không có người, nhưng lại có dấu vết hỗn độn sau khi rời giường. Mùi ở khu dừng chân có chút không tốt, khiến người khác có chút không hít thở nổi. Mục Siêu cùng Thẩm Sâm đi xuyên qua những lều trại này, hai người cảm thấy giống như đi cứu viện động đất ở trước mạt thế vậy. Người sống sót đều có dục vọng sống, nhưng đồng thời, trong mắt họ còn có sự mê mang cùng sợ hãi đối với tương lai. Loại cảm xúc này làm cho tính cách của nhóm người sống sót nảy sinh biến hóa nhất định. Những người vợ dịu dàng lúc này giống như đám đàn bà chanh chua không chút nể nang cãi nhau với người khác. Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn không ngừng khóc nháo, đơn giản là không có đồ chơi cũng không có thức ăn. Những người chồng trung hậu ra ngoài làm công kiếm điểm tích phân, chỉ vì người trong nhà có thể ăn một bữa no bụng, chẳng qua trời chỉ trở gió liền cứ như bay hết mọi thứ đó trong gia đình, cảm xúc càng hiện ra sự táo bạo. Tâm tình tiêu cực như bệnh truyền nhiễm, một đường đi tới, bọn họ đã thấy không ít gia đình cãi nhau, đánh mắng, chiến tranh lạnh, sau đó lại hòa hoãn, không có người khuyên can, mọi người đều xem náo nhiệt, chấm dứt thì tiếp tục làm việc của mình. “Hai vị chắc không phải người ở khu này ha?” Một người đàn ông như kẻ trộm ngăn hai người lại trên đường. “Nhìn ra đều là vị năng giả. Là muốn tìm người phải không? Không có nơi nào ở đây mà Hồ Tam tôi không biết.” Người đàn ông tự biên tự diễn, sợ sinh ý này bị mất, Gã đã cảm thấy có rất nhiều “tay buôn” giống như gã đây luôn nhìn chằm chằm hai khối thịt béo này. “Biết Thẩm Lộ không?” Thẩm Sâm trực tiếp nói tên em họ. Hồ Tam vừa nghe, đây tuyệt đối là hai miếng thịt béo bở mà, cư nhiên không hỏi giá mà trực tiếp hỏi người. Trong đầu gã nhanh nhạy tìm cái tên Thẩm Lộ này. Nhưng thật sự là không có chút ấn tượng. Gân trán Hồ Tam giật giật. “Tất nhiên là biết rồi, nhưng mà hai vị làm ơn thanh toán trước ạ.” Ánh mắt gã đảo tròn, rất dễ khiến người khác nghĩ đến bộ dáng lấm la lấm lét. Mục Siêu lấy ra một túi tinh thạch tang thi cấp F bọn họ sớm không cần dùng nữa, “Mang bọn tôi đi, này cho anh. Không gặp được người, anh cũng đừng nghĩ kiếm tiền nữa.” Hô Tam cau mày, gã không biết Thẩm Lộ ở đâu nha. Nhưng câu nói vừa nãy của cậu thanh niên có ánh mắt giống như đao, cảm giác rất nguy hiểm, giống như chỉ cần gã nói dối thôi thì sẽ vặn gãy cổ gã vậy. Hồ Tam thoáng do dự. “Người này, không có ở khu này, tôi không rõ cụ thể người đó ở đâu. Các vị nếu nói cho tôi biết thời gian vào đây thì tôi có thể phỏng đoán là người này đang ở khu nào.” “Hẳn là nhóm người đầu tiên tiến vào.” Thẩm Sâm mở miệng. Khuôn mặt giá lạnh làm cho Hồ Tam không dám nhìn thẳng vào hắn. “Nếu như nhóm đầu tiên là người thường, như vậy đều ở bên này, suy ra người cậu hỏi có lẽ là ở khu dị năng giả, nhưng mà….” Gã quan sát liếc mắt nhìn Mục Siêu, do dự không biết có nên nói hay không. Mục Siêu bị gã nhìn đến mạc danh kỳ diệu, nhưng mà cái giề? Trên mặt cậu có gì à? “Nhưng mà trong đó có một dị năng giả rất lợi hại, là người giám hộ cho căn cứ này, hắn rất thích loại hình thanh niên như cậu trai này đây… Rất nhiều đàn ông… Khụ khụ….” Hồ Tam đỏ mặt, nghĩ thầm tiểu ca này thực đẹp ghê nha, phỏng chừng mà qua đó sẽ bị Lôi lão đại nhòm trúng à. Thật là hoa lài cắm bãi c** trâu mà. Ánh mắt Thẩm Sâm đông lạnh. Đem tinh thạch quăng cho Hồ Tam. Tin tức này so với Thẩm Lộ thì hữu dụng hơn nhiều. (Thẩm Lộ: QAQ Anh họ, thật sự chúng ta có quan hệ huyết thống chớ?) Từ lúc rời khỏi căn cứ P, năm người cũng không rõ thực lực của mình nằm vị trí nào trong dị năng giả. Lúc này Hồ tam lại nói Lôi lão đại gì đó, ngược lại kích phát ý chí chiến đấu của hai người Thẩm Mục. Thật muốn nhìn qua xem thử nha. Hai người nhìn ra trong mắt đối phương tin tức như vậy. …… Hành động tìm em trai bên kia còn chưa có chính thức bắt đầu, thì bên này đã nổi lên yêu thích cơ bản của các cô gái, dạo chợ. Chợ ở đây phần đông là những quầy hàng tự do hình thành. Đều là một số đồ vật do đám người sống sót giữ lại được. Đủ loại, rực rỡ muôn màu, cực kỳ thỏa mãn nhu cầu dạo phố của Tô Viện và Tần Miên. Về phần Tô Hàng, mặt mày đã cứng nhắc. Hai cô gái tuy rằng đi dạo, nhưng lại chẳng mua thứ gì. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là tra xét tình huống nơi này, chẳng qua đụng phải thứ cần mới móc tinh thạch mua. “Cô gái nhỏ! Bé gái ơi, dì có bán váy hoa mới nè, con nói chị gái mua cho con mặc đi.” Một người phụ nữ gầy ốm kéo lấy quần áo Tô Viện giống như níu lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. Trước sạp của bà ta có rất nhiều quần áo, có người lớn cũng có trẻ con, nhưng tất cả đều rất đẹp. Chất liệu cũng tốt. Thoạt nhìn như chưa bán được cái nào. Đây là số ít hàng quán cho phụ nữ mở, mà bà lại là người duy nhất đem theo một đứa nhỏ đang gào khóc đòi ăn đến mở quán, Tô Viện nhìn được trong mắt bà đầy khẩn cầu. Tô Viện dù gì thì cũng chỉ là một cô bé con, tuy sớm có thói quen sinh hoạt trong mạt thế, nhưng đối với cái đẹp vẫn là có sự theo đuổi nhất định, hơn nữa đứa nhỏ trong lòng bà càng khiến cô nhóc nhớ đến cha mẹ vì mình cùng em trai mà ngăn chặn tang thi. Tần Miên mềm lòng, vốn nhìn người phụ nữ đáng thương như vậy nên muốn giúp đỡ một chút, lúc nãy có mấy thứ đều là Tô Viện giữ cô lại, hiện tại hai người đều có ý tưởng muốn giúp người đàn bà này, vừa khéo không mưu mà hợp. “Chờ chút. Chúng ta mua quần áo, bà đem tiền về thế nào?” Tô Hàng đứng trước hai mặt người phụ nữ, sắc mặt nghiêm túc hỏi. Những lời này giống như chậu nước lạnh, tạt tỉnh hai cô gái mềm lòng. Phải rồi, vô luận hay đồ ăn hay tinh thạch, người phụ nữ gầy ốm này liệu có thể bảo vệ chúng ư? Giúp bà ngược lại là hại bà ta. “Tôi có thể mà!” Người đàn bà kiên định nhìn, bà biết lần mua bán này là có hy vọng! Bà cùng Niếp Niếp không cần chịu đói nữa rồi! Theo quan niệm mọi người sẽ cảm thấy phụ nữ là một quần thể yếu ớt, nhưng người phụ nữ bình thường, nhất là những người đã có con, các cô so với đám đàn ông còn kiên cường và cứng cỏi hơn nhiều. Các cô cũng giống như đàn ông ra ngoài kiếm sống, tuy gánh nặng sinh hoạt nhưng cho đến nay cũng không đè cong được lưng của phụ nữ. Tần Miên lo lắng nhìn, Tô Viên kéo lấy áo cô. Ý bảo cô đi theo đôi mẹ con đó trở về. Hai chị em họ đứng ở trước quầy hàng cũng không biết làm gì, đành giả bộ đi dạo. “Chị, có người đi theo chúng ta.” Tô Hàng bị chị gái nắm tay lôi đi, tuy rằng nhóc cảm thấy mình đã lớn rồi nghen QAQ Tô Viện hiểu ý, Tô Hàng kéo cô nhóc đi vào một con hẻm. Chỉ một hồi sau, vài người xuất hiện ở đầu ngõ nhỏ. Lại không nhìn thấy thân ảnh của hai đứa nhỏ. ….. Địa bàn của dị năng giả so với người thường thì sạch sẽ hơn, lều trại cũng tốt hơn nhiều, tối thiểu cũng không phải nằm bên trong là có gió lạnh thổi vào. Thỉnh thoảng có dị năng giả đang ngồi ở nơi của họ, thấy Thẩm Mục hai người đến thì nhãn tình sáng lên, rất nhanh liền có người lặng lẽ ra khỏi lều trại rồi chạy về hướng một lều trại sa hoa nhất.“Nơi đó là chỗ ở của tên Lôi lão đại ư?” Mục Siêu sờ cằm. “Thực không muốn gã nhìn thấy em chút nào.” Thẩm Sâm đột nhiên khoát tay lên vai Mục Siêu, hơi dùng lực một chút, Mục Siêu liền như đang tựa trên người hắn, Mục Siêu giãy dụa, nhưng cũng chỉ đành phối hợp với Thẩm Sâm tỏ ra hai người ngọt ngào vừa đi vừa nhìn. Đi đến lều lớn, cũng không nhìn thấy thằng em họ hoạt bát của Thẩm Sâm đâu. “Tôi nói sao hôm nay mắt cứ nháy, thì ra là có khách quý đến chơi.” Giọng nói hào sảng của một người đàn ông vang lên. Hai người xoay lại, liền thấy một tráng hán, tay phải ôm một thiếu niên, bước về phía bọn họ. “Hai người hẳn là mới đến ha? He he, là dị năng giả khu Bắc hử? Nhìn nét mặt kiêu căng như nầy thì chắc là cao thủ rồi. Lôi lão đại tôi cả đời yêu nhất chính là mỹ nhân cùng cao thủ, nếu như hai người nguyện phục quỳ dưới váy Thạch Lưu của tôi, tôi nhất định sẽ trọng dụng hai vị đây, thế nào? Nói giá đi? Đến ở tiểu đội của tôi hai người nhất định mỗi ngày sẽ có cơm ngon rượu say còn được ôm người đẹp nữa!” (X: thiệt ra váy thạch lưu chỉ là gấu váy thui, nhưng tôi thấy để nguyên nghe mắc cười hơn, ông Lôi lão đại cho mình là đàn bà chắc, khiến đàn ông mê mẩn quỳ dưới chân ổng, tự nghĩ tự nôn) Một chuỗi dài liên tiếp tuôn ra, liền ngay cả đúng hay không cũng chẳng kiểm lại. Thuận lợi lưu loát giống như học trong sách đọc ra vậy. Lão đại ơi QAQ, quân sư viết nguyên văn cho anh không phải thế!! Gì mà vẻ mặt kiêu căng chứ!! Rõ ràng quân sư nói là diện mạo bất phàm mà! Thật là một tên đầu gỗ a! Còn nữa ông là đàn ông nha!!!!! Là đàn ông đó!!! Gì mà váy Thạch Lưu chớ QAQ Lão đại anh có bộ đồ gớm ghiếc đó hả??!!! Ai có mắt đều nhìn thấy họ là một đôi đó nha, ông như vậy đòi người mà được hử… Chúng ta thật sự nhận lầm ông mà oa oa oa oa cứ mỗi lầm nhìn ổng thu nhận người vì sao luôn có một loại cảm nhận thản nhiên sâu sắc như nầy chứ QAQ Đáng tiếc Lôi lão đại rõ ràng là không thèm nhìn đến mấy cái nháy mắt câu thông ra hiệu đến muốn rút cả gân của đám thủ hạ, cũng không có được loại ăn ý gì đó khiến cho trong lòng đám đàn em rít gào sẵn tiện chửi bới nôn ọe. Rồi ra vẻ mình rất tốt nghen nhìn hai người Thẩm Mục. Hai người Mục Siêu cùng Thẩm Sâm đều không ngốc, tự nhiên nhìn ra được học thức của tên Lôi lão đại này không được bao nhiêu, ngược lại đám đàn em lại rất trung tâm. Cũng không có việc cường thủ hào đoạt gì đó, cái người tên Hồ Tam này vốn chỉ là muốn nói lý nhưng độ tin cậy chỉ có một nửa vì vậy nên cám ơn trời đất. Do đó Lôi lão đại rốt cuộc là dạng người gì thì cần phải suy ngẫm lại. “Anh là Lôi lão đại đỉnh đỉnh đại danh đó sao?” Mục Siêu cười hỏi, đồng thời cảm giác được cái tay từ vai trượt xuống eo tỏ ra chiếm dục cuồng gì đó, nhẹ nhàng cách lớp áo niết niết da thịt trên eo cậu. “Ấy ấy ấy, cậu em này thực biết cách ăn nói ~ phải rồi! Tôi chính là Lôi lão đại đỉnh đỉnh đại danh đó!” Lôi lão đại vỗ ngực, bụp bụp vang dội. Quân sư ngài mau quay về đi mừ QAQ lão đại lại lên cơn ngu nữa ~ ưm ưm ưm, chúng ta làm người hầu thiệt khổ mà QAQ, Lão đại ông thiệt hổng nhìn ra ý cười trong mắt hai người đó hen? Kia không giống người tốt đâu nhen QAQ nói đê vì sao tôi lại nhìn thấy cái đuôi thú hóa đang lắc lư phía sau lão đại kìa QAQ ảo giác đó QAQ Nhìn dáng vẻ của Lôi lão đại, hai người đều đoán ra được sau lưng hắn ta hẳn là có người bày mưu tính kế. Bất quá lão đại là người ở chung rất tốt, tuy rằng có chút ngu, nhưng hào sảng, không như lời đồn đãi háo sắc của đám người thường (kỳ thực đây là trọng điểm chú ý của Thẩm đại đại thôi ….)  Hai người theo Lôi lão đại đến lều trại. Cái gọi là phòng tiêu chuẩn của người đàn ông độc thân? Chính là đây! Tất thối cùng quần áo dơ quăng tán loạn, chăn đầy nếp nhăn cùng quần lót một màu! Cậu nhóc trong lòng Lôi lão đại chui ra. Vẻ mặt đầy ghét bỏ nhưng lại cố chịu đựng thu dọn lều trại tùm lum loạn xạ này cho tốt. “Ối trời đất ơi? Tiểu Cảnh, sao chỗ này lại có quần lót của cưng nè?” Lôi lão đại sờ sờ cái quần cộc màu đen từ dưới mông rút ra. “Câm miệng! Anh còn dám nói! Không cần để ý này nọ đâu!” Cậu nhóc gọi Tiểu Cảnh đỏ mặt quát tháo. “Tên khốn anh nói chuyện lẹ đi! Nói xong lăn lại đây cho lão tử!” Tiểu Cảnh một phen giật lại quần lót, sắc mặt đỏ tưng nhưng vẫn có giáo dưỡng hướng về phía hai người Thẩm Mục gật đầu rồi liền chui ra ngoài. “He he, Tiểu Cảnh chính là da mặt mỏng thôi ~ hai người nói đi, muốn vào tiểu đội của tôi hay không, trừ bỏ Tiểu Cảnh gì cũng có thể cho nha.” Lôi lão đại chà chà tay, đem quần áo Tiểu Cảnh đã dọn ổn quăng lại đầy trên giường. Thoạt nhìn rất ngu nhưng cũng thông minh đến lạ. Phẫn trư ăn lão hổ ư? Thẩm Mục hai người liếc nhau. “Là như vầy, chúng tôi chỉ muốn đến nhờ Lôi lão đại hỗ trợ giúp tìm người thôi.” “Ối trời ~ là thế à…” Lôi lão đại đang thẳng lưng nháy mắt chùng xuống. Vừa rồi hắn đều chiếu theo lời quân sư nói mà mời chào, tuy rằng có một số chỗ (?) không giống, nhưng hai người trông rất sạch sẽ nhìn là biết cao thủ rồi. Kết quả chỉ đến tìm người thui …. Ây dô, nhớ Tiểu Cảnh ghê nghen…. “Lôi lão đại?” Tráng hán đối diện rõ ràng hồn đã bay!!! Một người đàn ông thô kệch cao 1m90 cư nhiên còn đỏ mặt! Rồi còn cười ra tiếng nữa! Ông còn có thể nổi trội hơn nữa không?! “A ối mèn ơi? Các người là tìm ai?” “Thẩm Lộ, có lẽ cậu ấy còn có bạn đồng hành. Nhà ở phía Đông B thị.” “Vậy thù lao là gì?” Lôi lão đại chớp mắt. Tìm người đối với hắn căn bản không phải việc khó, nhưng quân sư cùng Tiểu Cảnh có nói qua, không được làm không công! He he ~ Tiểu Cảnh ~ Hồn lại bay rồi! =.=! Ổng rốt cuộc nghĩ gì vậy trời! Vì sao cứ nhìn sàn nhà cười phơi phới như thế chứ?! Thật sự hổng có sao chớ? Lôi lão đại nè, thủ hạ của anh thật sự là không ghét bỏ anh chứ hả?! “Khụ khụ!” Thẩm Sâm vội ho một tiếng. “Lôi lão đại, anh giúp chúng tôi tìm em họ của tôi, tôi cho anh thứ tốt. Can đoan anh cùng Tiểu Cảnh của anh đều thích.” “Giề? Tiểu Cảnh thích? Tôi đồng ý!” Lôi lão đại vỗ vỗ ngực. “Buổi tối là giờ cấm, sáng ngày mai chúng tôi đi nhiệm vụ, buổi chiều mai các người lại đến đi ha!” He he ~ Tiểu Cảnh đó nha nha nha ~~~ bởi vì không có điều kiện, hắn cùng Tiểu Cảnh còn chưa có làm mấy chuyện gì đâu à ~~ (Xuân: ông nghĩ người ta cho ông cái giề chớ) Không thể không nói, Lôi lão đại thật đã đoán đúng rồi. Thẩm Sâm từ lúc cùng chung không gian liền biết Tiểu Mộc đầu cất gì ở trong đó. Cố tình Mục Siêu còn không biết rằng mình lên mạng mua hai thùng đồ gì kia đã bị phát hiện. (Xuân: hai thèn cha này) Chậc chậc, chính mình còn chưa có dùng qua liền chia cho người khác thì có chút khó chịu thiệt! Đều do Thẩm Lộ! Thẩm Sâm âm trầm nghĩ. Đợi đến khi tìm được tiểu tử đó nhất định phải khiến nó trả giá lớn mới được. ……… Cùng lúc đó, người nào đó đang ở nhà ăn chờ cơm liền hắc xì hai cái. “Có sao không Bambi?” Người đàn ông bên cạnh người nào đó đang thú hóa nhẹ nhàng vuốt mặt cậu. “Không sao đâu A Viễn. Em đói quá QAQ vì sao còn chưa có cơm hả anh ~ ” Người nào đó chui rúc trong lòng người đàn ông. Một bộ dáng siêu cấp tội nghiệp. Kiều Viễn nhéo nhéo bụng ai kia, thật là không biết ăn xong rồi đi đâu. Vì sao chăm ăn lâu thế mà cũng hông mập lên ta? Béo thêm chút thì ôm sẽ thoải mái hơn nhiều. ……… Tần Miên đi theo hai mẹ con về nhà. Đường đi hơi chếch. Cũng hơi khó phân biệt. Nên người vô cùng ít. Người phụ nữ đi đến trước phòng nhỏ của một tòa nhà bị tàn phá, cửa sắt nhỏ nửa treo, người phụ nữ mở ra liền phát ra tiếng lạch cạch. “Mẹ ơi, tụi con về rồi.” Đưa Tần Miên về nhà, người phụ nữ bình tĩnh đóng cửa lại. Trong phòg không có ánh sáng hơi ẩm thấp, trong nhà toát ra mùi mốc meo, chỉ có ngọn đèn nho nhỏ treo bên trên thỉnh thoảng chớp nháy. Một cái tủ đứng, một cái giường, một cái phản. Nệm trên phản rất mỏng, còn có vài kiện quần áo cũ. Trên giường có một bà cụ tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn. Đây là người già nhất mà Tần Miên được thấy từ khi mạt thế đến nay. Tinh thần bà cụ hình như có chút mơ màng, thật lâu mới cười nhìn cô, sau đó tựa đầu vào tường, không rõ đang nghĩ gì. “Đây là… Mẹ cô ư?” Tần Miên nhìn người phụ nữ tuy tang thương nhưng mặt mũi cũng không lớn tuổi gì. “Bà ấy là nhặt được thôi.” Người phụ nữ lấy quần áo từ ngăn tủ ra. Trừ đồ cô ta cùng đứa nhỏ mặc, còn lại đều bọc lại. (Xuân: lúc nãy không rõ tuổi nên để ‘bà ta’, giờ chuyển sang ‘cô ta’ ha, cho hợp) Tần Miên vội vàng xua tay. “Chị à, không có dùng nhiều đến thế đâu.” Chính là một cái cô cũng không mặc vừa cũng không cần nhiều thế, huống chi quần áo loại này cũng chỉ có chức năng ngắm cho đẹp thôi. Đem ba túi mười gạo đặt trong nhà người phụ nữ, lại tự mình làm chủ cho thêm hơn mười viên tinh thạch, kỳ thật nếu như dùng tốt, mấy thứ nào có thể giúp họ sống được thêm ít lâu. Đứa nhỏ đột nhiên khóc lên, người phụ nữ vội vàng ôm cô nhóc lắc lư. “Chị nè…” “Tôi tên Thái Ngọc Quyên ~ ” Người phụ nữ cười dịu dàng, tựa hồ thứ tên mạt thế gì đó khiến cho người luôn tuyệt vọng đến giờ chưa từng xảy ra. “Chị Quyên. Chị thoạt nhìn không giống như người ở nơi này.” Khi vào đây cô thấy có một đám người cứ nhìn chằm chằm vào căn phòng nhỏ này. Như bảo vệ, càng giống giám thị hơn. Người phụ nưc bán loại quần áo này thì chứng minh cô trước mạt thế hẳn là có tiền. Sau mạt thế đáng lẽ không sống vất vả như vậy. Thái Ngọc Quyên dỗ con ngủ. Nhìn cô lắc lắc đầu, đem quần áo đưa cho Tần Miên rồi cầm giúp cô đi ra khỏi nhà. …. Trở lại chỗ của mình ở, Tần Miên vừa lúc gặp được Mục Siêu cùng Thẩm Sâm trở về. “Tiểu Thẩm tìm được em trai chưa?” Tần Miên đưa quần áo cho Tô Viên vừa về đứng ở sau lưng. “Chiều mai mới có kết quả.” Thẩm Sâm uống miếng nước. “Mọi người thu hoạch sao rồi?” “Chợ ở đây gì cũng bán, nhưng chất lượng không tốt… Hơn nữa chúng tôi bị theo dõi. Không biết là ai.” Tô Viên cùng Tô Hàng khi chuyển đi đến ngõ nhỏ, thì lập tức chui vào một cái khe nhỏ hẹp trong ngõ nhỏ. Vừa đủ cho hai đứa nhỏ núp. Nếu như mấy người đó cứ đi đến trước thêm chút và quan sát là có thể thấy cái khe đó. “Tôi đi theo người phụ nữ đó nhưng dường như không đơn giản”, Tần Miên nói, “Trước cửa nhà cô ấy có người giám sát, người phụ nữ không muốn nói chuyện nhiều có lẽ là sợ tôi cũng bị cuốn vào. Nghe Tiểu Viện nói vậy, không biết hai bên có phải cùng một người làm không.” Mục Siêu suy tư, xem ra là từ khi họ tiến vào căn cứ, liền có người chú ý đến rồi. Hẳn không phải là Cố Giai, cô ta không có tâm tư đó. Vậy là ai đây?