Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược
Chương 12
“Loạt soạt” Đèn trên đỉnh đầu lung lay mấy cái rồi rốt cuộc tắt phụt. Giống như phản ứng dây truyền, những đèn đang sáng đều tắt theo. Toàn bộ lầu bốn lâm vào một mảnh tối đen như mực.
“Cẩn thận một chút.” Một đạo lôi điện xuất hiện trên tay, ánh sáng lôi điện màu tím chiếu sáng một mảng lớn không gian nơi này. Siêu thị im lìm giống như loại yên tĩnh trước cơn bão khiến cho thần kinh ba người trở nên căng thẳng hơn.
Với tư cách là hai dị năng giả cấp hai cùng một dị năng giả hệ lôi phong đỉnh cấp hai, đối phó với tang thi cấp hai tương đương thì rất có ưu thế áp đảo. Nhưng tang thi này không giống như bình thường. Không nói đến Mục Siêu, kiếp trước cậu cũng chỉ mới nghe qua uy danh của tang thi sơ sinh mà thôi. Nhưng Thẩm Sâm và Tô Viện không như vậy, hai người đối với nguy hiểm không biết tên thì vô cùng cảnh giác.
Vèo~ Một thân ảnh nhỏ xíu kéo theo một sợi dây khá dài gì đó nhanh nhẹn phóng sượt qua chỗ người. Thẩm Sâm che chắn cho Tô Viện chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh. Cúi đầu nhìn, trang phục leo núi tối màu trước ngực đã bị xé rách thành một cái lỗ thiệt lớn.
“Vì bò sát, tốc độ là ưu thế của nó. Đừng lơi lỏng.” Mục Siêu tuy khẩn trương tình huống của người yêu, nhưng vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng của tang thi.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động thật nhỏ. Thẩm Sâm kéo Tô Viện về phía trước một bước. Tay phải nhanh chóng tụ tập tia chớp quăng về nơi bọn họ vừa đứng. Tô Viện theo sát phía sau cũng đánh tới một đạo phong nhận!
“Gào!” Tang thi vừa mới rơi xuống mặt đất liền bị dính hai đòn công kích. Tia chớp khiến toàn thân nó tê liệt không thể mảy may nhúc nhích. Còn đạo phong nhận thì nó miễn cưỡng tránh được, trên cánh tay tím ngắc của nó vạch ra một vệt máu. Tang thi bị chọc giận, không còn cố tránh né nữa, xem ra nó vẫn còn chút tê dại. Nó dường như chưa từng nhận công kích như vậy trước nay. Hơi nghi hoặc vì sao bản thân không thể động đậy lại còn không nhanh nhạy bằng lúc trước.
Dựa vào mấy giây đó, ba người rốt cuộc thấy rõ được hình dáng thật sự của tang thi.
Đứa nhỏ sơ sinh này toàn thân là một màu tím đậm quỷ dị, đầu so với mấy đứa trẻ bình thường thì to hơn một vòng. Lông tóc thưa thớt hẳn vẫn còn là tóc máu. Răng nanh so le không đều, khiến cái miệng nhỏ dường như không bao hết lại nổi. Ánh mắt không có tròng đen. Quanh thân thể còn quấn theo một cái dây thiệt dài.
“Là dây rốn….” Mục Siêu trước kia là bác sĩ. Tuy không tiếp xúc với khoa phụ sản, nhưng vẫn là biết một ít. Tang thi này xem ra là do cơ thể mẹ bị biến thành tang thi thì phá bụng chui ra.
Tang thi ngẹo cái đầu siêu lớn, nhìn “thức ăn” trước mặt. Mới nãy mấy thức ăn này công kích nó. Bây giờ nó rất cảnh giác, tuy nó cảm nhận được rất ít, nhưng cái cảm giác tê dại cùng sự đau đớn khi bị phong nhận làm bị thương vẫn khiến nó có chút sợ hãi. “Gào.” Nó rống lên, chậm rãi bò quanh. Dường như đang đánh giá năng lực của bọn họ.
“Con tang thi này, có trí lực à?” Tô Viện nhìn hành động dị thường của tang thi thì nhịn không được hỏi.
“Cấp E. Nó là cấp E. Không được xem thường nó.” Vừa dứt lời. Tang thi hướng về phía Mục Siêu phóng nhanh tới! Mục Siêu vẫn cảnh giác, dùng áp súc không gian. Di chuyển vị trí trên người bị nó nhắm thành mục tiêu qua chỗ khác. Đao trên tay cũng nghiêm túc chém xuống.
“Rống!” Tang thi lớn tiếng gào rú lên. Vừa rơi xuống mặt đất liền nhắm về phía Tô Viện.
Tô Viện mặc dù hơi sợ hãi, nhưng vài cái phong nhận trên tay không chút lưu tình phóng ra. Đồng thời cũng nhanh chóng lùi thân thể về sau. Năng lực phản ứng mười phần mạnh mẽ.
Tay phải Mục Siêu đã sớm chuyển đến dưới bụng tang thi, hung hăng kéo lấy cuốn rốn trên người nó, tang thi tạm dừng một chút, rồi bị quăng mạnh về phía trước, ném ngã trên mặt đất.
Một đạo lôi điện hình mũi tên vun vút cắm phập vào thân thể con tang thi không ngừng giãy giụa thế nào cũng không bò lên được. Lôi điện nháy mắt nổ tung. Bụng tang thi bị tạc nổ thành một cái lỗ lớn. Nó thét lên chói tai, nhắm mục tiêu vào Thẩm Sâm đang cầm cung.
“Thẩm đại ca!” Một tiếng hét lớn vang lên. Tang thi đang muốn nhào về phía Thẩm Sâm liền nhanh chóng lui vào bóng tối. Mục Siêu vội vã đuổi theo, nhưng năng lực hiện tại của cậu có hạn, ở nơi không có ánh sáng chiếu đến, Mục Siêu chẳng thể nhìn rõ được cái gì. Đành phải lui về chỗ cũ.
Bốn người từ tầng năm đi xuống. Nhìn thấy tang thi Từ Huy liền theo phản xạ hô tên Thẩm Sâm. Mục Siêu liếc mắt một cái về phía Từ Huy đang bị dọa sợ đến mặt mũi biến sắc, lại nhìn đến hai cô gái cầm đèn, sắc mặt chỉ hơi trắng bệch mà thôi. Trong lòng Mục tiểu gia tỏ vẻ khinh bỉ, thật là một đóa tiểu bạch hoa nhu nhược, há há.
Càng nhiều người sẽ càng không tiện. Vài người vây quanh Vưu Tinh Tinh không có sức chiến đấu ở bên trong.
Thanh âm sàn sạt bò lê thường thường vang lên trên đỉnh đầu mọi người. Từ Huy khẩn trương trốn sau lưng Thẩm Sâm. Quần áo bị nắm lấy khiến Thẩm Sâm hung dữ giật lại. Đối với cái tên đồ chơi đằng sau thấy thật vướng bận [Thẩm đại đại nghiêm mặt lãnh khốc] tỏ vẻ. Từ Huy nhìn tay mình bị hất ra, biểu tình u ám không rõ.
Tần Miên ném ra một hỏa cầu. Ánh lửa chiếu sáng một góc nhỏ, sau đó lại trở về tối đen. Nhưng mọi người vẫn nhìn thấy thân thể tang thi nhanh nhẹn bò về phía bóng tối.
“A Sâm, anh chuẩn bị tên lôi điện đi. Tần Miên, tiếp tục phóng hải cầu, hướng về chỗ phát tiếng động.” Mục Siêu nhìn cự ly tối đa mà cậu có thể phát dị năng. Cậu vẫn dùng không gian áp súc. Từng giây phút đều chuẩn bị công kích.
Một đám hỏa cầu nhỏ liên tiếp bay ra về hướng thanh âm bò sát phát ra. Thẩm Sâm nhờ mấy hỏa cầu chiếu sáng thì nhìn thấy thân ảnh muốn tránh cũng không được của tang thi, một mũi tên lôi bay ra. Tang thi hú lên một tiếng quái dị, dường như biết bản thân không thể đánh lén, liền phóng về phía mọi người. Mũi tên lôi điện bắn xuyên qua thân thể nó. Nhưng vẫn không giảm bớt được tốc độ cùng phương hướng của tang thi.
Mục Siêu muốn dùng áp súc không gian rồi mạnh mẽ chém đứt đầu con tang thi này. Đột nhiên có người phía sau dùng sức đẩy cậu một cái. Áp súc không gian của Mục Siêu vừa lúc bị đẩy tan. Tang thi chỉ còn cách cậu một khoảng. Mục Siêu đành phải nâng tay dùng đao che chắn cho đầu mình. Dị năng giả sẽ không bị lây nhiễm, nhưng đầu mà bị thương sẽ khác đó.
Tang thi mở lớn mồm cắn lấy cẩu đao bằng thép. Lực cắn lớn mạnh khiến đạo xẹt ra một tia sáng bạc. Mục Siêu đành lui về sau. Một sợi dây dài quấn quanh hông cậu. Dây đâm thủng quần áo cậu, rồi đâm qua da.
Cảm giác máu thịt bị hấp thu làm cho Mục Siêu đau đớn vô cùng. Cẩu đao trong tay vung lên, chém rớt tang thi, nhưng dây quấn không rời ra. Tần Miên thấy thế, lập tức dùng hỏa cầu đốt trụi cuống rốn. Tô Viện phối hợp cùng Thẩm Sâm vây quanh tang thi. Từng đạo lôi nhận trên tay Thẩm Sâm xen lẫn với phong nhận của Tô Viện hung hãn bổ vào mọi nơi trên cơ thể tang thi.
Cho dù là tang thi tiến hóa, cũng không chịu nổi công kích như thế, tang thi kêu thảm thiết tránh né. Nhưng cuống rốn của nó lại bị Hồng An là biến dị lực lượng dẫm nát dưới chân. Năm tia sét màu tím sáng chói vây khốn nó lại. Chỉ cần đụng vào một trong các tia đó cũng tạo ra vết thương cháy đen. Rất nhanh, trên thân thể tím ngắc của nó chảy ra máu nồng đặc lan trên mặt đất, phát ra mùi tanh tưởi. Trên mặt Thẩm Sâm không lộ chút biểu tình nào. Cuối cùng phóng một đao lôi về phía đầu tang thi. Rồi cho nổ mạnh. Đầu tang thi nổ tung, một viên tinh thể kết tinh lớn hơn so với những viên khác lăn lốc đến chân Thẩm Sâm.
Thẩm Sâm không thèm nhìn, bước đến bên người Mục Siêu. Có Vưu Tinh Tinh chữa trị, miệng vết thương trên người Mục Siêu đã khép lại, nhưng mất máu nhiều khiến mặt cậu nhợt nhạt đáng sợ. Thẩm Sâm ôm ngang lấy Mục Siêu. Hướng cầu thang lên lầu.
Tô Viện nhanh nhẹn đuổi theo, nhặt lấy viên tinh thạch rơi xuống đặt vào trong tay Mục Siêu.
Lúc này mọi người chỉ có thể đi theo bước chân của Thẩm Sâm, không ai dám nói gì.
“Sắp tối, hiện giờ chúng ta tuyệt đối không thể rời khỏi P thị.” Mục Siêu giãy giụa muốn Thẩm Sâm thả mình xuống. Tuy rằng bước chân có chút thoát lực.
“Nhưng tang thi chỗ này….”
“Cho dù P thị nguy hiểm trùng trùng, nhưng ra bên ngoài thì không đảm bảo mọi người sẽ gặp chuyện gì.” Mục Siêu hít một hơi. “Chúng ta cần tìm một chỗ tương đối chắc chắn để nghỉ ngơi.”
Tần Miên nhích ra, “Tôi là người P thị, tôi có biết một quán bar, nơi đó có phòng ngầm. Tai họa bùng nổ vào buổi sáng, quán bar hẳn sẽ không có ai.” Được mọi người đồng ý, Tần Miên một bên cảnh giác chung quanh, một bên dẫn mọi người đi về phía quán bar.
………
Trước quán bar là một cánh cửa sắt mới xây. Hơn nữa cửa cuốn còn im lìm đóng chặt. Xem ra bên trong đã có người đến, lại còn là một dị năng giả hệ kim.
Tần Miên gõ vang cánh cửa cuốn. Tiếng động đưa đến mấy tang thi đang du đãng. Mọi người không chút cố sức chặt đứt đầu đám tang thi.
Đợi một hồi, không ai đến mở cửa cho bọn họ. Nhưng bên trong rõ ràng có tiếng động.
Ánh mắt Thẩm Sâm âm trầm, một đạo sét đánh về cửa cuốn. Tô Viện hiểu ý. Phong nhận lập tức khiến cửa cuốn thủng một lỗ khá to, thủy tinh bên trong sớm đã rơi vỡ đầy đất.
Dị năng giả hệ kim chỉ cần có kim loại là có thể làm ra bất kỳ kiểu dáng gì. Cửa sắt mới vừa rồi là ngăn chặn bọn họ.
Cửa cuốn chậm rãi được mở, một nam nhân nhỏ gầy chui ra, cẩn thận nhìn khắp nơi, sau đó gật đầu với họ. Đồng thời, cửa sắt trước mặt bọn Mục Siêu cứ như bị hòa tan, lộ ra một cái lỗ lớn cao cỡ một người. Bảy người theo thứ tự đi xuyên qua cái động lớn đó, sau thì cái động dần dần biến trở lại bộ dáng ban đầu. Chẳng qua chất lượng lại không như trước nữa.
“Mấy người từ đâu đến?” Người đàn ông dẫn bọn họ đi dường như bị đói đến gầy teo. Hắn còn ráng nắm chặt lưng quần của mình. Hai má lõm xuống, bộ dáng chỉ còn da bọc xương.
“Căn cứ P thị. Ở làng du lịch ngoài thành thị.” Tần Miên nhíu mày. Thì ra P thị vẫn còn người sống sót.
“Căn cứ ư?” Người đàn ông cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó. “Đến rồi.” Hắn mở ra một cửa sắt đậy kín che đi cửa gỗ. Theo cửa dần được mở, một cỗ mùi hôi thối không thua gì tang thi từ trong bay ra. Mùi nước tiểu, mùi con người… Tất cả mùi trộn lẫn vào nhau.
“Cái mùi này….” Vưu Tinh Tinh không khỏi bịt mũi. Bọn họ một đường chạy trốn, tuy vất vả, tuy không còn chú ý nhiều như trước kia, nhưng quần áo cho dù cũ vẫn sẽ tắm rửa, thân thể cũng theo đúng giờ mà rửa ráy. Đến căn cứ rồi thì vẫn luôn duy trì bản thân sạch sẽ, đương nhiên không biết có người còn có thể ở nơi thối hoắc như vầy. Cô thật sự không tưởng tượng nổi, cô là thủy hệ dị năng giả, dọn dẹp gì kia cơ hồ là kỹ năng cơ bản.
Mười mấy người trong phòng đều ở địa bàn riêng của mình, nhìn đến mấy người đàn ông xa lạ tiến vào, trong mắt đều là ánh sáng hưng phấn.
“Lão Nhị, đây là nhóm người anh cứu đó à?” Một người phụ nữ tóc tai rối bù kéo lấy người đàn ông hỏi.
Lão Nhị nhìn ánh mắt trông mong của vợ mình gian nan nuốt nước miệng, cổ cứng ngắc lắc lắc đầu.
Người phụ nữ ngây người một chút, chậm rãi đứng lên. “Vì sao còn dẫn bọn nó đến đây hả? Thức ăn của chúng ta sớm đã không đủ rồi có biết không?!” Người phụ nữ khàn cả giọng, đôi tay khô gầy đánh lên người tên đàn ông.
“Pặc.” Tay cô bị người bắt lấy.
“Chúng tôi không ở lâu đâu, chỉ nghỉ một đêm thôi, chúng tôi còn có bạn bị thương.” Thẩm Sâm nói, “Chúng tôi sẽ đưa thù lao.”
Người phụ nữ nghe đến hai chữ “thù lao” thì ánh mắt sáng lên. Sau đó nhìn người đàn ông cao to tráng kiện lấy từ trong ba lô ra mấy bao bánh bích quy. Cô ta run run tay nhận lấy, mạnh nuốt nước miếng. “Bọn trẻ! Lại đây!” Cô giơ cao bánh bích quy trong tay, hướng về phía bọn nhỏ trong góc hô to.
Mục Siêu lúc này mới thấy trong góc có năm đứa nhỏ đang chơi đùa. Xem ra người trong quán bar này đều đem thức ăn lưu lại cho mấy đứa nhỏ. Cho nên bọn nhóc thoạt nhìn cũng không đói gầy giống như Lão Nhị cùng người phụ nữ này. Mà Tô Viện cùng Tô Hàng thì tương phản, hai đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm, Tô Hàng lúc trước thiếu thịt thì cũng đã được bồi bổ tăng thêm chút, Tô Viện cũng trổ mã trong veo như nước, ra dáng một cô gái nhỏ mười ba tuổi.
Năm đứa nhỏ vóc dáng có cao có thấp. Bọn chúng nhận lấy bánh bích quy trong tay người phụ nữ, khẩn cấp xé bao bì, mùi hương bơ sữa bay ra, tựa hồ triệt tiêu bớt mùi hôi thối. Cả sảnh quán bar hơn mười ánh mắt đều tập trung nhìn về phía này.
Làm người ta cảm động, chính là mấy người này tuy đói, ánh mắt dường như đều phát ta ánh sáng. Nhưng không có ai đến tranh ăn với đám nhóc. Bọn họ chỉ đưa mắt vài lần, sau đó quay đầu đi. Mà năm đứa nhỏ không có ăn hết đống bánh bích quy, bọn chúng mỗi người mấy miếng, phân chia xong xuôi rồi đem bao bánh bích quy nhét lại vào trong tay người phụ nữ.
“Đây là…?” Vưu Tinh Tinh tỏ vẻ khó hiểu.
“Bọn nhỏ một lần không thể ăn hết.” Người phụ nữ đem bánh đặt trên quầy bar.
Một mùi hương mỳ ăn liền truyền đến. Mục Siêu thắc mắc nhìn người phụ nữ. Không phải có người còn đồ ăn hay sao?
Người phụ nữ đè thấp tiếng nói: “Đó không phải người của chúng tôi, bọn họ là đến sau đó, bảy tám người trên người đều mang theo rất nhiều đồ ăn, nhưng mỗi người đều có dị năng. Muốn ở một gian phòng rồi cũng chẳng thèm nói chuyện gì nhiều với bọn tôi. Nghe nói, cái cô gái được bảo vệ ở giữa kia là con gái của lãnh đạo lớn nào đó, kiêu ngạo lắm nghen.”
Người trong sảnh không khỏi nuốt nước miếng.
“Chị gái nè, có bình không?” Vưu Tinh Tinh thật sự không đành lòng nhìn mấy đứa nhỏ ăn như thế, ăn bánh bích quy bị nghẹn thì phải làm sao chớ?
Người phụ nữ vội vàng lấy đến vài cái bình, Vưu Tinh Tinh lập tức rót nước vào bình. Cô là dị năng thủy hệ, trận chiến vừa rồi cũng không tiêu hao bao nhiêu, nên cấp nước này cũng không quá sức. Người phụ nữ cảm ơn bọn họ rồi đưa nước cho mấy đứa nhỏ.
Mục Siêu cùng Thẩm Sâm nhìn nhau, bọn họ liền nghĩ đến bối cảnh của cô gái nọ… sẽ không phải là…. Thì nghe Tần Miên hỏi người phụ nữ vì sao lại không rời khỏi P thị.
Thì ra, quán bar vốn chỉ có vợ chồng hai người họ, chủ quán bar cho họ tá túc, nhưng lại bị chính nhân viên quán của mình cắn bị thương. Lão Nhị đánh chết ông chủ biến thành tang thi cùng nhân viên quán bar, vốn tính chờ cứu viện, ai biết càng lúc càng nhiều người đến. Nhưng người duy nhất ở có dị năng lại là một người đàn ông bị tật ở chân. Cũng là dị năng giả hệ kim. Hơn mười người. Chỉ có một dị năng giả, lại còn là người tàn tật. Mọi người đối với tang thi bên ngoài dần dần mất đi tâm tình phải đối phó. Cứ ở lỳ trong quán bar này. Thức ăn đã hết, tám dị năng giả bên kia lại không hề thèm để ý đến họ. Hai bên cứ bình an vô sự với nhau nhưng lại chẳng ai ra khỏi quán bar này.
Mục Siêu có chút nghi hoặc. Cái cô Cố Giai gì đó khi đi chẳng phải có đến mười mấy người hay sao? Sao lại chỉ còn lại bảy tám người? Còn nữa, đã có dị năng, nhưng không ai muốn ra ngoài là cớ gì?
Đang suy ngẫm, cánh cửa bên kia liền mở ra, mùi hương mỳ ăn liền càng thêm nứt mũi.
Mấy đứa nhỏ đứng trước cửa dùng sức hít ngửi mùi thơm, nhóm người lớn cũng không nằm nổi nữa, ngồi dậy, có người nước miếng thòng xuống cũng không biết.
Tô Viện từ trong bao của mình lấy ra vật tư họ thu thập được ở siêu thị. Chỉ càn quét mấy tầng không có nhà hàng gì ráo, thức ăn trong bao phần lớn là do Mục Siêu đưa cất đi để làm cơm tối. Được đồng thuận, Tô Viện đem những thứ đó đều cho người phụ nữ kia.
“Cô bé này…” Người phụ nữ ôm lấy thức ăn. Không biết làm sao.
“Cô nè, đây là cho mọi người đấy ạ.” Tô Viện nhìn đám người, có chút khó chịu. Mấy đứa nhỏ làm cô bé nhớ đến Tô Hàng.
Mục Siêu cùng Thẩm Sâm và Vưu Tinh Tinh thấp giọng thảo luận một lúc. Hai người nâng bước đi đến cánh cửa có mùi hương của mỳ ăn liền bay đến kia. Người phụ nữ muốn nhắc họ, cái cô tiểu thư bên trong đó tính tình đỏng đảnh lắm. Nhưng lại bị Vưu Tinh Tinh mỉm cười giữ lại.
“Tiểu Viện à, chúng ta nấu cơm thôi.” Vưu Tinh Tinh chớp mắt với Tô Viện, mang theo chút giảo hoạt lướt qua.
Trích lời tác giả muốn nói:
Tiêu diệt quái tinh anh [Anh thi]
Đạt được tinh thể cấp E *1
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
134 chương
18 chương
204 chương
29 chương