Nhìn bóng cây loang lổ, Dạ Mặc Nhiễm lại nghĩ tới cặp mắt màu rám nắng không mang theo bất cứ tia tình cảm kia. Cặp mắt đó khiến người ta không thể nhìn ra bất cứ tâm tình gì, cứ lẳng lặng như vậy nhìn mà thôi. Hắn nỗ lực muốn khám phá ra điều gì đó từ đôi mắt ấy, thế nhưng thứ có thể thấy chỉ là ảnh phản chiếu ngược lại của chính mình. Khoảng cách từ biệt thự tới trường học rất xa, trường học lớn như vậy, phòng học, phòng ngủ đều rất nhiều, nhưng dù cho như thế, Phương Cẩm cũng vẫn tìm thấy hắn. Khi còn chưa nhận ra tình cảm của Phương Cẩm, Dạ Mặc Nhiễm cho rằng gặp nhau chỉ là trùng hợp. Nhưng cho đến tận trước khi chết, hắn mới hiểu được không có gì là trùng hợp cả. Phương Cẩm là cố gắng liều mạng chạy tới tìm hắn, theo dọc những con đường hắn có thể đã đi qua mà tìm kiếm. Có lẽ y đi qua nơi nào đều lưu ý xem có hắn ở đó hay không, có lẽ mỗi lần thấy một toán người bị đàn tang thi vây quanh y đều xông vào, tốn thời gian tìm kiếm khắp bao nhiêu phòng học. Vừa nghĩ tới Phương Cẩm không biết đã phải tìm mình trong bao lâu, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy hành động ngốc nghếch của y khiến cho… trái tim hắn cảm thấy vô cùng đau đớn. Có phải do hắn biết sẽ gặp lại y ở chỗ này, cho nên trong lòng mới có thể trở nên bình tĩnh, thậm chí có một chút chờ mong mơ hồ, chỉ là ngay cả chính hắn cũng không có phát giác mà thôi. Phó Nhất Hàng mang theo hai người trong tổ cảnh sát tiến vào, thấy sáu học sinh đầy bụi đất còn chưa kịp hoàn hồn đang ngồi ngơ ngác, cùng một thiếu niên xuất trần thanh nhã tựa như tiên trên trời đang đứng tựa vào cửa sổ, không biết đang nghĩ tới điều gì, tuy rằng mặt không đổi sắc nhưng ánh mắt lại tràn đầy ôn nhu. Phó Nhất Hàng nhướn mày, nhìn thiếu niên kia niên tuổi cũng không lớn, vậy mà tận mắt thấy người chết mà còn thản nhiên được như vậy. “Mọi người đều biết lý do phải ở đây rồi phải không, hãy kể thật tỷ mỉ rõ ràng những gì đã nhìn thấy lúc nãy cho chúng tôi nghe.” Nhìn hai người trong tổ phía sau gật đầu, để cho bọn họ đi ghi chép lời khai của mấy học sinh kia, còn Phó Nhất Hàng thì một mình đi đến trước mặt thiếu niên bên cửa sổ. “Xin chào, tôi là tổ trưởng tổ trọng án Phó Nhất Hàng, mong cậu kể cho tôi rõ ràng chuyện vừa xảy ra.” Dạ Mặc Nhiễm xoay người nhìn kẻ trước mắt, tuy rằng vẫn còn trẻ nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. “Tôi chẳng thấy gì cả.” Phó Nhất Hàng híp mắt, ánh mắt thâm trầm thêm vài phần: “Căn cứ vị trí đỗ xe lúc đó, cậu hẳn là phải tận mắt thấy toàn bộ quá trình nhảy lầu, mời hợp tác một chút, đây là việc liên quan đến sinh mệnh.” Dạ Mặc Nhiễm trừng mắt nhìn, vừa vặn che giấu tia hèn mọn trong nháy mắt. “Tôi thực sự không thấy được gì, lúc tôi thấy thì người kia đã nằm chết trên mặt đất rồi.” “Cậu hãy tỉ mỉ ngẫm lại, có phải đã quên một vài chi tiết nào đó không?” Dạ Mặc Nhiễm nhìn thẳng vào Phó Nhất Hàng, có chút bực mình nói: “Tin hay không tùy anh.” Nói xong liền quay đầu tiếp tục nhìn về tòa nhà phía trước. Cái nhìn kia khiến Phó Nhất Hàng trong nháy mắt có chút kinh hãi. “Người trẻ tuổi tính khí thất thường như vậy làm chi, tôi cũng chỉ làm theo luật mà hỏi thôi mà, cậu nói rõ tên, tuổi, nghề nghiệp và lý do xuất hiện ở đây ngày hôm nay cho tôi.” Dạ Mặc Nhiễm lười không thèm nhìn sang bên cạnh, như trước nhìn thẳng không chút quan tâm. “Dạ Mặc Nhiễm, 21 tuổi, nghiên cứu sinh của trường.” Phó Nhất Hàng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần: “Dạ Mặc Nhiễm? Là thiên tài dương cầm Dạ Mặc Nhiễm?” Rối loạn ở bên ngoài tựa hồ càng lúc càng lớn, học sinh không ngừng chạy trốn, mà ngay cả cánh sát vũ trang cũng đang trong trạng thái phòng bị công kích. Dạ Mặc Nhiễm đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, chỉ cười nhạt, trong càng vân đạm phong khinh. “Đúng vậy, chính là Dạ Mặc Nhiễm đàn dương cầm đó, cảnh quan, đồng sự của anh hình như gặp nạn rồi, anh không đi hỗ trợ sao?” Phó Nhất Hàng tiến lên hai bước nhìn về phía trước, hai mắt híp lại như muốn thấy rõ ràng. Một tiếng súng kinh người vang lên khiến đàn chim nháo nhác đập cánh bay đi. Nghe được thanh âm phía bên kia, hai người cánh sát vội vã chạy tới nơi phát ra thanh âm để xem xét, Phó Nhất Hàng thì nhíu mày chăm chú. “Võ Thắng, cậu lưu lại tiếp tục lấy lời khai, Quách Hoằng theo tôi đi xem thử.” Vương Võ Thắng thấy đội trưởng cùng Quách Hoằng chạy về phía mấy sinh viên đang chạy trốn phía bên kia có chút lo lắng, xoay người nóng giận hét lên với những học sinh đang tụ lại xem náo nhiệt. “Đều ngồi xuống cả cho tôi, từng người đến đây khai báo để ghi lại vào biên bản.” Thấy mấy người nghe lời ngồi ổn định xong, Võ Thắng mới hướng Dạ Mặc Nhiễm nói: “Anh cũng qua bên kia ngồi.” Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Võ Thắng: “Tôi không phải phạm nhân.” Thanh âm vẫn như trước thanh nhã, lại làm cho tiểu cảnh sát có chút đổ mồ hôi lạnh. Nghĩ đến chính mình dĩ nhiên bị một cậu thiếu niên dọa sợ, Vương Võ Thắng thật sự phiền muộn, vừa định hảo hảo giáo huấn một chút thiếu niên ngạo mạn này, nào ngờ ở phía đối diện lại vang lên ba tiếng súng. Ý thức được tình hình nghiêm trọng, Vương Võ Thắng cũng bất chấp không lấy lời khai. “Tất cả ở chỗ này ngoan ngoãn đợi, đừng có chạy lung tung, tý nữa tiếp tục.” Nói xong liền nhanh như chớp mà chạy mất dạng.