Dạ Mặc Nhiễm chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng loãng, lượng không khí có thể hít vào phổi ngày càng không đủ, hô hấp cũng càng lúc càng trở nên gấp gáp.
Ôm ngực, cả người hắn nhũn mà vô lực khụyu xuống.
“Mặc Nhiễm! Phương Cẩm, Mặc Nhiễm bị làm sao vậy?!”
Phương Cẩm quỳ một chân trên nền đất, ngồi xổm xuống ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm để hắn tựa lưng vào chân mình, vừa xoa bóp người hắn vừa vội vàng kêu.
“Tiểu Nhiễm, tỉnh tỉnh! Đừng dọa tôi, Tiểu Nhiễm! …Có nghe thấy tôi nói gì không?! Tiểu Nhiễm, tỉnh lại đi!”
Mọi người lo lắng vây quanh Dạ Mặc Nhiễm, Tiểu Võ thì loạn cả lên mà lên giọng nạt Phương Cẩm:
“Mặc Nhiễm rốt cuộc làm sao vậy! Vừa rồi còn tốt mà!”
“Cậu… cậu ấy mắc chứng sợ bị giam cầm, ngoài ra còn bị suyễn.”
Đột nhiên Dạ Mặc Nhiễm ho khan vài tiếng rồi bắt đầu tỉnh lại, Phương Cẩm ôm hắn sát thêm vào lòng mình, nhẹ giọng nói khuyên:
“Tiểu Nhiễm, cố chịu đựng chút nhé, chúng ta lập tức sẽ ra khỏi đây, không có việc gì đâu! Đừng sợ!”
Dạ Mặc Nhiễm giãy dụa vịn vào người Phương Cẩm đứng lên, thanh âm lộ vẻ suy yếu: “Không có việc gì, tôi có thể cầm cự được.”
Phương Cẩm kéo hắn lại, lo lắng mắng: “Tiểu Nhiễm, đừng cậy mạnh nữa!”
Tiểu Võ cũng không tán thành mà nói: “Dạ Mặc Nhiễm, anh biết rõ bản thân sợ bị giam cầm, lại bị hen suyễn, vậy mà dám chọn đi đường này?! Anh rốt cuộc miễn cưỡng bản thân như vậy để làm gì?! Đây không phải là đi tìm chết hay sao!”
“Tôi chỉ muốn… muốn Phương Cẩm sống sót.”
Tiểu Võ cùng những người khác sửng sốt nói không ra lời: “…Mặc Nhiễm.”
Phương Cẩm đột nhiên ôm chặt lấy hắn: “Tiểu Nhiễm! Tôi không muốn cậu miễn cưỡng bản thân như thế! Bất cứ chuyện gì cũng không được!”
“Vậy còn anh?”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn Phương Cẩm: “Anh rõ ràng ở thành phố B, vì sao phải tới tìm tôi? Vì sao không để ý nguy hiểm, không sợ chết mà chạy tới tới tìm tôi!”
Nói xong, Dạ Mặc Nhiễm vì thiếu dưỡng khí mà lại suy yếu ngã vào lòng Phương Cẩm.
Quách Hoằng vội vàng hô: “Thuốc đâu? Cậu biết cậu ta bị bệnh suyễn, lẽ nào không chuẩn bị thuốc thang gì sao?!”
Phương Cẩm lắc đầu nói: “Nhiều năm qua cậu ấy chỉ phát tác có hai lần.”
“Cẩm, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi, đường thoát của chúng ta chỉ có duy nhất cái này, không còn đường lui đâu! Cẩm, tôi muốn ở cạnh bên anh, sống thật lâu, thật lâu…”
Phương Cẩm hôn lên trán Dạ Mặc Nhiễm, nói nhỏ: “Ừ, cứ nhắm mắt lại ngủ một chút đi, tôi sẽ ôm cậu đi tiếp, yên tâm ngủ đi.”
Nói xong, y nhẹ nhàng bế bổng Dạ Mặc Nhiễm lên, nói với mấy người bên cạnh:
“Quách Hoằng, anh soi đường, không còn thời gian nữa đâu, chúng ta phải khẩn trương thoát ra ngoài.”
Mấy người vội vã bước nhanh về phía trước, trong lòng chỉ chăm chăm muốn mau thoát khỏi cái nơi tối đen như mực này.
Đỗ Hằng đi theo phía sau, nhìn hai người đang ôm nhau, trong mắt lộ một tia ước ao, hắn quay đầu vờ như lơ đãng liếc Quan Mông, càng nhìn càng thấy bất đắc dĩ.
Mọi người lần mò trong bóng tối xuống khoảng 3, 4 tầng gì đó mới tới gần được nguồn nước, dọc theo đường đi ẩm ướt nhớp nháp, chung quanh lộn xộn bẩn thỉu không chịu nổi.
Mùi tanh tưởi tràn ngập khiến người ta buồn nôn, cống thoát nước bẩn thỉu không ngừng cuốn về phía trước, rác rưởi cùng bụi bặm chồng nhất bám đầy lên giày của những kẻ đang lần mò trong bóng tối này.
Tiểu Võ một tay bịt mũi một tay cầm đèn pin soi đường đi dưới chân, cúi đầu tỉ mỉ chọn từng chỗ để đặt chân, hắn rất sợ chính mình lại đạp phải thứ mắc ói nào đó.
Vương Võ Thắng đập vào vai hắn, che miệng nói rầu rĩ: “Cẩn thận bước đi! Cứ nhảy choi choi thế có ngày ngã chết đấy! Nước bẩn cũng đã ngấm hết lên quần tôi rồi này!”
Tiểu Võ cũng không dám loi choi nhiều như lúc nãy: “Còn có bao lâu nữa đây? Tôi sắp nghẹn chết mất!”
Quách Hoằng vỗ nhẹ đầu hắn một cái, thanh âm đè thấp xuống một chút: “Người chịu không nổi ở đây là Mặc Nhiễm! Có sức lực mà than vãn không bằng đi nhanh thêm tí nữa đi!”
Tiểu Võ cúi đầu suy nghĩ không nói lời nào, cũng không nhảy nhót loạn xạ nữa, bước chân cũng nhanh hơn không ít.
Bốn người theo phía sau vẫn luôn an tĩnh, từ đầu tới đuôi không hề oán giận nghi vấn điều gì, làm cho Tiểu Võ cảm giác bốn người phía sau như là hồn ma báo oán.
Lúc gặp phải đường rẽ, Dạ Mặc Nhiễm sẽ cố gắng gượng chỉ lối đi, rẽ trái rẽ phải vòng vèo không biết đã bao lâu, thời gian trôi qua trong bóng tối dường như đặc biệt dài.
Tuy rằng được Phương Cẩm ôm trong lòng, cảm giác sợ hãi cũng giảm đi nhiều, nhưng hắn vẫn không thể khống chế đầu óc mình nghĩ tới mấy chuyện kinh khủng.
Cuối cùng, Dạ Mặc Nhiễm quyết tâm lấy điện thoại di động ra chăm chú chơi trò chơi, lực chú ý bị phân tán nên bóng tối trong con đường nhỏ hẹp bị bịt kín này có lẽ cũng không đáng sợ đến thế.
Đi tới cuối đường, trước mắt chỉ có độc một cái thang bằng sắt dựng thẳng lên trên, cả bọn nhất thời có cảm giác giống như đang được giải thoát.
Nhất là Phó Nhất Hàng, một mặt phải chịu đựng mùi hôi thối xung quanh, một mặt lại phải xách theo Vương Thiệu, cho nên đến giờ này, chỉ có thể nói là đã gần kiệt sức!
Vì mau chóng thoát khỏi gánh nặng, Phó Nhất Hàng lập tức ném con tin xuống đất.
“Mọi người trông chừng hắn, tôi bò lên trước xem tình huống thế nào!”
Về điểm này thì tâm tư đội trưởng nhà mình sao giấu giếm được hai người đã theo hắn lâu như vậy, cho nên hai người nọ rất ăn ý mà không hề tranh leo lên trước.
Tiểu Võ chả hiểu mô tê gì, hết nhìn Vương Thiệu lại nhìn Phương Cẩm cùng Dạ Mặc Nhiễm, chẳng thể làm gì khác hơn là nhận mệnh xách Vương Thiệu đứng lên đi theo phía sau bọn họ.
Đẩy cái nắp cống ra, đúng là con đường phía trước cao ốc Thế Kỷ, lại thấy được ánh mặt trời, mọi người vội vã há mồm thở dốc, muốn đẩy hết toàn bộ không khí dơ bẩn kia ra khỏi ***g ngực.
Quách Hoằng nhìn đồng hồ: “Chúng ta ở dưới cống thoát nước đã bốn mươi phút, chỉ còn lại một tiếng đồng hồ nữa, có kịp không?”
Dạ Mặc Nhiễm dựa vào người Phương Cẩm, quan sát bốn phía, thấy một chỗ đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên: “Không kịp, bất quá nếu có người nguyện ý giúp chúng ta thì vẫn có cơ hội.”
Mọi người nhìn theo Dạ Mặc Nhiễm, nhưng ngoại trừ tòa cao ốc kia thì chẳng thấy cái gì khác thường cả: “Ai giúp chúng ta?”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
85 chương
87 chương
106 chương