Dạ Mặc Nhiễm nghi hoặc ngẩng đầu: “Cẩm?” “Ngủ đi.” Dạ Mặc Nhiễm giật mình, cũng không lộn xộn nữa, mà ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Hắn nguyện ý thử ở cùng Phương Cẩm, cũng không bài xích một ít tiếp xúc thân mật với y, thế nhưng sâu trong lòng hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Trừ phi là trời sinh đồng tính, bằng không chẳng có một nam nhân nào nguyện ý nằm dưới hầu hạ người khác cả. Không biết đã ngủ bao lâu, ngoài cửa sổ là một mảnh tối đen như mực, lá cây bị gió thổi lao xao sàn sạt rung động. Cảm thụ được ấm áp vờn quanh mình, trong tai ngoại trừ tiếng thở nhẹ của Phương Cẩm, cũng chỉ còn tiếng hít thở của mấy người khác trong xe. Dạ Mặc Nhiễm cựa quậy trong lòng y, y lập tức mở mắt. Ánh mắt thanh tỉnh giống như chưa hề ngủ. Kéo thảm mềm đắp lên đầu vai lộ ra ngoài của Dạ Mặc Nhiễm, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Đói bụng sao?” Có lẽ là do ngủ quá lâu, chỗ nào hình như cũng thấy khó chịu, đầu hắn nhức nhối vô cùng. Dạ Mặc Nhiễm vươn tay xoa xoa thái dương. Phương Cẩm nhìn người đang nằm trong ngực mình, lại hỏi: “Khó chịu?” Dạ Mặc Nhiễm tựa đầu vào ngực y, đáp: “Đầu có hơi nhức.” Phương Cẩm vuốt vuốt cái trán Dạ Mặc Nhiễm, nhiệt độ coi như bình thường. Chống lên tay Phương cẩm, Dạ Mặc Nhiễm cố ngồi dậy, giờ hắn mới thấy toàn bộ thùng xe đều là người, bất quá tối om nên cũng không phân rõ được ai với ai. Phương Cẩm kéo thảm mềm khoác lên cho Dạ Mặc Nhiễm, nói: “Ăn một ít nhé?” Dạ Mặc Nhiễm xoa thái dương lắc đầu: “Không muốn ăn”. Phương Cẩm cũng không miễn cưỡng hắn, nhét tay Dạ Mặc Nhiễm vào trong thảm, rồi tự mình xoa đầu cho hắn. Dạ Mặc Nhiễm trực tiếp tựa vào lòng Phương Cẩm, nhắm mắt lại hy vọng có thể giảm bớt cơn đau nhức. Trong hoàn cảnh mỗi thời mỗi khắc đều phải đề phòng thế này, chẳng có ai dám ngủ quá sâu, hai người bọn họ vừa dậy, thì mọi người trong xe cũng vì thế mà tỉnh. Bất quá cũng không có ai buồn cử động, Quách Hoằng nhìn hai người ngồi cả nửa ngày cũng không nằm xuống, mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Làm sao vậy?” “Không có việc gì.” Đối với những người khác, Phương Cẩm vĩnh viễn đều lạnh lùng ngắn gọn. Bởi vì người trong xe khá nhiều, cho nên cửa sổ xe đều để hở một khe nhỏ. Dạ Mặc Nhiễm bỏ tay Phương Cẩm ra, cau mày ngồi thẳng dậy, Phương Cẩm nhìn hắn lo lắng nói: “Tiểu Nhiễm, đau lắm à?” Quách Hoằng cựa mình nhìn về phía bọn họ, hỏi thăm: “Dạ dày Mặc Nhiễm lại đau sao?” Nghe vậy, mọi người đều mở mắt ra, Tiểu Võ vội vã lục trong túi của mình: “Muốn uống nước nóng không? Chờ tôi một chút, lập tức có ngay.” Dạ Mặc Nhiễm càng cau chặt lông mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Mọi người có nghe thấy gì không?” “Cái gì?” Tất cả mọi người đều căng tai lên chăm chú lắng nghe. Dạ Mặc Nhiễm xốc thảm lên, hô lớn: “Mùi máu tươi, là mùi máu tươi trên cơ thể tang thi! Bọn chúng ở gần đây!” Lần này tất cả mọi người đều cuống quít đứng dậy, cầm túi và vũ khí, nhưng cũng rất ăn ý mà giữ yên lặng. Nương ánh trăng nhợt nhạt, Dạ Mặc Nhiễm thấy hai anh em lúc ban ngày cũng đang ở đây. Lần sau hắn nhất định phải tìm cách để tách ra mới được! Kỷ Nhu lạnh run dựa vào lòng Kỷ Khôn, còn Kỷ Khôn thì vỗ nhẹ vào vai em gái, lặng yên an ủi. Dạ Mặc Nhiễm ngoái đầu quan sát hai anh em họ, Kỷ Khôn dường như cảm thấy được, nên ngẩng đầu nhìn Dạ Mặc Nhiễm. Cũng may bọn họ rất gần nhau, bằng không nếu xa một chút thì chẳng nhìn thấy gì rồi. Dạ Mặc Nhiễm xoay người tựa đầu lên vai Phương Cẩm, nắm lấy tay y, Phương Cẩm vô cùng tự nhiên đan mười ngón tay vào nhau thật chặt. Có tiếng cành cây gãy truyền đến, còn có những tiếng gầm gừ khiến người ta gặp ác mộng. Hầu như mọi người đều khẩn trương đến nghẹn thở, trong lòng im lặng cầu khấn tang thi đừng phát hiện ra bọn họ. Đáng tiếc thượng đế bề bộn nhiều việc, không nghe được lời cầu xin chân thành của mấy con chiên. Một tang thi đột ngột xuất hiện, vỗ mạnh vào kính xe, miệng gào thét ấm ĩ. Chỉ chốc lát sau, trên kính xuất hiện vết nứt, Dạ Mặc Nhiễm quay đầu hung hăng liếc mắt trừng Phương Cẩm. Dùng nhãn thần lên án y vì sao thân đường đường là đại ca xã hội đen mà lại không dùng xe lắp kính chống đạn? Phương Cẩm cũng không hiểu nổi hàm ý trong mắt Dạ Mặc Nhiễm, nhưng vẫn mặc kệ để hắn nhìn chằm chằm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Mấy tang thi khác lại không đập cửa kính, mà lại bu lên nóc xe mà đập. Phương Cẩm đeo balo kéo Dạ Mặc Nhiễm ra phía sau xe gần cửa. Trong nháy mắt khi tang thi đập vỡ kính xe, Phương Cẩm mở rộng cửa kéo Dạ Mặc Nhiễm nhảy xuống, bắn tang thi vừa xông tới một phát, chân cũng không ngừng mà lôi kéo Dạ Mặc Nhiễm chạy trốn.