“Ai da! Bây giờ nói thế thì được tích sự gì! Tại sao mày không sớm chết đi, còn sống làm gì giờ lại mang họa đến cho bọn tao!” Dạ Mặc Nhiễm kéo một cái ghế đến ngồi đối diện mấy người kia, tay cầm snack khoai tây thảnh thơi vừa ăn vừa hóng trò vui. “Quên đi, đừng vì bọn chúng mà lãng phí đạn, cứ mang bọn chúng theo. Ai biết phía trước sẽ xảy ra tình huống gì, nhỡ có gặp tang thi thì đem chúng làm mồi dẫn bọn tang thi biến đi chỗ khác, ba người chúng ta ít nhất sẽ có thêm ba lần cơ hội sống sót. Xịt mất ba cái lốp cũng có lời mà!” Ba người bị trói đều hoảng sợ nhìn thiếu niên vừa mới nói chuyện, bộ dáng của hắn rõ ràng không phải đang nói giỡn, bọn họ lập tức trở nên hoảng loạn. Cô gái duy nhất nghe Dạ Mặc Nhiễm nói tiếng phổ thông cũng lập tức dùng tiếng phổ thông cầu tình với hắn: “Đừng mà! Van cầu các anh thả chúng tôi đi! Đằng sau… xe của chúng tôi ở đằng sau trạm xăng, mấy anh cứ lấy đi, đừng đem chúng tôi ném cho lũ tang thi kinh khủng đó! Cầu xin các anh!” Cô vừa nói vừa khóc, sợ hãi thiếu chút nữa đến tắt thở. Cái vẻ mặt nước mắt nước mũi tèm lem khiến Dạ Mặc Nhiễm chán ghét nhíu mày: “Đưa chìa khóa xe đây!” Cô gái vừa nghe Dạ Mặc Nhiễm đồng ý buông tha bọn họ, vội vã nói “Ở… ở trong túi áo của tôi.” Dạ Mặc Nhiễm đang ngồi, rõ ràng không buồn đứng dậy, Phương Cẩm cũng là một tên đầu gỗ đứng ngốc ở bên cạnh, nên tất nhiên cũng đừng mong y động đậy làm gì. Vương Võ Thắng đành trực tiếp lui về phía sau hai bước, quay đầu nhìn chỗ khác, Phó Nhất Hàng cùng Quách Hoằng, hai cặp mắt đều rất ăn ý hướng về phía Tiểu Võ. Tiểu Võ vô tội vô thanh vô thức bị điểm danh, đành trừng mắt lên án bọn họ vô nhân đạo. Bị Phó Nhất Hàng híp mắt nhìn vài giây, Tiểu Võ bĩu môi, gương mặt hiện rõ hai chữ ‘không muốn’ đi tới chỗ cô gái: “Đồ quá đáng! Khi dễ tôi một thân một mình! Ỷ lớn ăn hiếp nhỏ! Lấy nhiều ăn hiếp ít!…” Bô lô ba la lải nhà lải nhải không ngừng. Người đàn ông lúc trước cầm vũ khí nãy giờ vẫn không lên tiếng bỗng quát lớn: “Mày dám chạm vào em gái tao thử xem!” Vốn dĩ Tiểu Võ cũng chẳng hề tình nguyện, kẻ kia lớn giọng như vậy càng khiến hắn phát hỏa thêm! Đối với đám người Dạ Mặc nhiễm, Tiểu Võ không thể phát hỏa nên đương nhiên là phải xả vào mấy tên pháo hôi này rồi. “Bà mẹ mày! Mày nghĩ lão tử thèm vào sao! Cô ta có quỳ xuống khẩu giao cho lão tử, lão tử đây cũng sợ bẩn đấy! Có dũng khí uy hiếp lão tử cơ à! Con mẹ nhà mày có bản lĩnh thế mà lại bị trói ở đây hả? Fuck!” Nhìn gương mặt người đàn ông kia đã tím thành màu gan heo, làm Tiểu Võ cảm thấy rất khoái trá, trực tiếp thò tay vào túi áo cô gái. Lấy cái chìa khóa ra, còn đắc ý đung đưa trước mặt người đàn ông kia hai cái, Tiểu Võ hừ lạnh một tiếng, huýt sáo thong dong đi về phía chiếc xe. Phó Nhất Hàng tự an ủi, đúng là mình quá mức bảo thủ rồi, lời như thế trước giờ hắn vẫn mới chỉ thấy mấy tên đầu đường xó chợ thốt ra, thế nhưng Tiểu Võ lại là sinh viên đại học chính hiệu a! Đem lời này nói ra thản nhiên như ăn cơm uống nước mà mặt không đỏ khí không suyễn, thanh niên bây giờ bị làm sao không biết nữa! Quách Hoằng cùng Vương Võ Thắng đều minh bạch đội trưởng nhà mình đang vặn xoắn cái vấn đề giáo giục con trẻ ở trong đầu, chỉ có thể âm thầm thở dài bất đắc dĩ. Phương Cẩm cầm bánh quy không ngừng nhét đầy vào miệng Dạ Mặc Nhiễm, đối với cái loại snack khoai tây này y thấy chẳng bổ béo tí gì. Nhưng nếu Dạ Mặc Nhiễm thích, y cũng sẽ không ngăn cản, cũng chẳng thể làm gì khác hơn là tìm cơ hội nhét bánh bích quy đầy miệng cho Tiểu Nhiễm, vừa ngon miệng lại vừa no bụng. Vì vậy hai người hình thành một tình huống rất quỷ dị. Thiếu niên liên tục ăn snack không để miệng nghỉ ngơi chút nào, trong khi đó nam nhân đứng bên cạnh lại chỉ chăm chăm tìm cơ hội đút bánh quy đầy miệng cho thiếu niên. Mỗi lần bị nam nhân đánh lén thành công, thiếu niên sẽ vừa ngậm bánh bích quy vừa hung hăng trừng mắt liếc nam nhân. Nam nhân thờ ơ mặt không đổi sắc lại lấy thêm một cái bánh nữa cầm sẵn trên tay đợi thời cơ. Hai người làm đi làm lại cái trò tấn công phòng thủ này không biết mệt! Phó Nhất Hàng dưới góc nhìn của trưởng bối, chỉ đơn thuần nghĩ hai người bọn họ tình cảm thật tốt, Vương Võ Thắng là một tên phổi bò nên cũng chỉ nói hai cậu đúng là anh em tốt, rồi cũng không suy nghĩ nhiều. Quách Hoằng tâm tư tinh tế hơn một ít, hiểu ra được gian tình giữa hai người bọn họ, nhưng cũng chỉ cười thầm đứng một chỗ xem trò vui. Cô gái kia còn đang thút tha thút thít khóc, anh trai cô ta thì vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn bọn họ. Người đàn ông còn lại nhìn Dạ Mặc Nhiễm ăn, nên bụng đã bắt đầu biểu tình kêu ục ục, đành đỏ mặt quay đầu đi không nhìn hắn. Dạ Mặc Nhiễm ném một viên sỏi vào sau ót người đang trừng mắt kia. “Mày tức giận cái quái gì! Tài nghệ không bằng người mà còn có mặt mũi mà trừng tao nữa sao! Lại trừng nữa, coi chưng tao khoét mắt mày ra! Để xem mày lấy cái gì mà trừng!” Người kia không phản ứng gì, còn cô gái thì nóng nảy nói: “Anh! Anh đừng như vậy! Vốn là chúng ta sai trước, anh, anh đừng giận nữa, nếu như anh có chuyện gì thì em phải làm sao đây! Ô~~” Nam nhân nhìn em gái mình một chút, không cam lòng mà nhắm mắt cúi đầu không thèm nhìn bọn hắn. Dạ Mặc Nhiễm thấy người nọ không phản kháng, cũng không nói năng gì, chỉ nhún nhún vai: “Cẩm, cái này chắc là súng giả nhỉ? Anh nói làm sao lại có kẻ ngốc đến độ lấy súng giả đi cướp đường chứ, đụng phải ai không đụng, hết lần này tới lần khác lại đụng vào mấy người suốt ngày đeo súng bên người, đúng là điển hình của kẻ muốn đi tìm chết mà, lần đầu tiên tôi mới gặp đấy!” Hai người đàn ông kia nghe vậy, ngẩng mạnh đầu nhìn, sau đó lại tâm tình phức tạp mà tiếp tục cúi đầu. Bọn họ còn tưởng rằng đám người kia vì thức ăn nên không sợ chết, hóa ra đã sớm biết họ dùng súng giả! Tiểu Võ quay lại ném cái chìa khóa về phía anh của cô gái: “Lừa lão tử à! Phía sau ngoại trừ đống cỏ dại đến một cọng lông cũng chả thấy!” Những người kia trưng ra vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Tiểu Võ. Dạ Mặc Nhiễm hừ lạnh một tiếng: “Chúng mày chắc không chỉ có ba tên đâu nhỉ? Biết giấu thực lực, xem ra chúng mày cũng không ngốc đến không có thuốc chữa. Hay là… chúng mày đấu tranh nội bộ!”