“Cậu sợ bầu không khí chưa đủ khẩn trương hả?”
Phó Nhất Hàng rống lên với Vương Võ Thắng, có thể hắn càng muốn hét lên cho những bất an này thoát ra khỏi ***g ngực.
Nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Mặc Nhiễm, ấn tượng đầu tiên của hắn là một thiếu niên lạnh lùng khó hiểu, đến bây giờ lại là kẻ duy nhất giữ được lý trí cùng tỉnh táo.
“Dạ Mặc Nhiễm, cậu có ý kiến gì không, nói nghe một chút, mọi người cùng nhau bàn bạc.”
Một hồi đuổi bắt liên tục khiến Dạ Mặc Nhiễm lười chẳng muốn nhấc đầu dậy: “Tôi chỉ được trời phú cho khả năng âm nhạc, đừng quên, tôi mới hai mươi mốt tuổi.”
Phó Nhất Hàng lắc đầu bật cười: “Trực giác nói cho tôi biết cậu hiểu về tang thi hơn so với bất cứ ai trong chúng tôi, cậu có biện pháp thoát thân cho nên mới bình tĩnh được như vậy, đúng không?”
“Anh nghĩ nhiều quá, chẳng qua cũng chỉ là chết một lần mà thôi.”
Dạ Mặc Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Phó Nhất Hàng, ánh mắt vẫn như cũ không mang chút sợ hãi, dù kinh qua lần giãy dụa trong sinh tử hồi trưa, cũng chỉ thấy sự trống rỗng trong đôi mắt ấy.
Phó Nhất Hàng trong lòng trầm xuống, hắn không nghĩ ra, một một thiếu niên trẻ tuổi hoàn mĩ tại sao lại có vẻ mặt này.
Tuy rằng nghĩ không ra, nhưng hắn biết Dạ Mặc Nhiễm cũng không nói dối, hắn thực sự không sợ chết.
Thấy Phó Nhất Hàng có chút chán chường, Dạ Mặc Nhiễm quay đầu đặt điện thoại di động sang một bên, đầu tựa lưng vào ghế ngồi, tiêu cự trong ánh mắt không biết đã hướng về nơi nào.
“Tang thi cần ăn người sống để duy trì thể lực, bọn chúng vào không được, đói đến không chịu nổi tự nhiên sẽ đi nơi khác tìm thức ăn, chúng ta chỉ có thể chờ.”
“Bọn chúng bao lâu cần ăn một lần? Nếu như bọn chúng một tuần hay lâu hơn nữa mới ăn một lần, vậy chúng ta mới chính là kẻ đầu tiên chết đói đó! Thượng đế ơi, con đói quá…”
Dạ Mặc Nhiễm mở túi ra lục lọi: “Cậu cầu xin Cain may ra còn có ích hơn đó.”
Thiếu niên tóc đỏ giương mắt nhìn về phía Dạ Mặc Nhiễm, mười phần không giải thích được.
“Vì sao? Hắn lợi hại hơn Thượng đế à? Cain là vị thần nào?”
“Cain vốn là tổ tông của lũ quỷ hút máu, hắn so với thượng đế của cậu còn gần gũi lũ tang thi hơn đó.” (Cain và Abe là con của Adam và Eva, sau này Cain giết em trai xong bị Thượng đế nguyền rủa không bao giờ chết, chỉ có thể đi lang thang trên cõi đời, sau này, Cain sinh ra lũ Vampire)
Nói xong hắn đặt hai bình nước, hai túi bánh quy lên nền đất trước mặt mọi người.
Thiếu niên tóc đỏ cùng Mao Bân lập tức chen nhau ngồi xuống, lúc này thức ăn so với thượng đế càng thêm mê hoặc.
“Ôi~ Dạ Mặc Nhiễm! Cậu là chúa của lòng tôi!”
Hai người mở bình nước ra uống vài hớp, sau đó chuyền cho người bên cạnh, Quách Hoằng uống hai hớp rồi đưa lại cho Lưu Húc.
Lưu Húc vặn mở nắp bình, đổ hết nước lên mặt đất, nước bên trong nháy mắt chảy hết ra ngoài thấm xuống tấm đệm bên dưới.
“Để tôi xem mấy người còn lại cái gì, cho các người thấy bản thiếu gia là ai!”
Nói xong liền đứng lên đi tới bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm: “Bao nhiêu tiền, tôi mua.”
Dạ Mặc Nhiễm miệng nhai nhai, chẳng buồn nhìn đến hắn: “Cậu có thể dùng tiền khiến tang thi bên ngoài chạy mất thì cậu muốn cái gì tôi đều bán cho cậu hết.”
Lưu Húc vừa định mắng Dạ Mặc Nhiễm không biết phân biệt nặng nhẹ, nhưng cổ tay vẫn còn đau đớn nhắc nhở hắn đừng quá xúc động.
“Chuyện tang thi quốc gia sẽ không mặc kệ, sớm muộn cũng phải tiêu diệt. Ông bác tôi là thị trưởng, cha của tôi có rất nhiều tiền, đến lúc đó nhà của tôi có không ít chỗ tốt đâu!”
Dạ Mặc Nhiễm dùng ánh mắt như nhìn người chết mà liếc Lưu Húc
“Tôi cũng không đem bất cứ giá trị lợi ích nào đặt vào một người chết.”
Lưu Húc bị chọc giận mà không kiềm chế hét lên: “Dạ Mặc Nhiễm con mẹ nó, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Sau này ngàn vạn lần đừng rơi vào tay bản thiếu gia, bằng không bản thiếu gia cho ngươi không được chết tử tế! Hừ! Cứ đợi xem!”
Ô Đan vội vã giúp Lưu Húc thuận khí, nói vài câu dễ nghe trấn an tâm tình của hắn. Thật khó có được lúc cô hiểu chuyện mà biết điều không trêu chọc vào ai.
Lý Băng Băng nhìn Ô Đan, ở đây trừ mình ra chỉ có cô ta là phụ nữ, tuy rằng không thích nhưng cũng không tới mức ghét bỏ, cho nên sau khi uống xong một ngụm nước đã đưa cái chai đến cho cô.
Ô Đan hừ lạnh một tiếng: “Đừng có ở đây mà giả vờ thiện lương, đồ mèo khóc chuột giả từ bi!”
Lý Băng Băng chán nản, cầm lại cái chai: “Hừ! Người như các cậu chết là đáng đời!”
“Cô thử lặp lại lần nữa coi! Bản thiếu gia cũng chẳng ngại đánh con gái đâu!”
Lưu Húc ôm Ô Đan nhìn Lý Băng Băng cảnh cáo.
Thiếu niên tóc đỏ nhìn Lưu Húc ngứa mắt từ lâu, nhìn hắn khiêu khích nói: “Như thế nào? Muốn tìm người luyện quyền cước à?”
Vốn đã bị Dạ Mặc Nhiễm làm cho tức đầy bụng, lúc này hắn không chịu được mà rống lên: “Tao thao chết con mẹ mày giờ, thằng tóc đỏ!”
Lưu Húc bật dậy đấm một cái về phía với thiếu niên tóc đỏ.
Thiếu niên tóc đỏ rõ ràng cũng không phải tay vừa, phản ứng nhanh nhẹn bắt lấy nắm đấm xoay người ném đổi thủ qua vai.
Dưới thân là đệm mềm nên ngã không đau, Lưu Húc thuận thế gạt chân một cái.
Tóc đỏ bị Lưu Húc gạt ngã, Lưu Húc lợi dụng thừa cơ mà thoáng cái xoay người ngồi đè lên tóc đỏ, nắm tay định đấm.
Tóc đỏ chống tay xuống nền mượn lực, mạnh mẽ xoay người đè lại Lưu Húc, tiếp đó đánh lia lịa vài quyền.
Một đường lăn lộn từ trên đệm xuống sàn nhà. Cả hai đều đơn thuần chỉ là oánh lộn, hoàn toàn chẳng có phương pháp chiến thuật gì, nhất thời vẫn chưa phân thắng bại.
Dạ Mặc Nhiễm đóng cửa xe, kéo hết kính lên bật điều hòa, thả lưng ghế xuống đeo tai phone vào nhắm mắt ngủ.
Mao Bân, Quách Hoằng kéo hai kẻ đang lăn lộn một đống kia ra, cả hai đều ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, trừng mắt nhìn đối phương như chuẩn bị xông vào làm thêm trận nữa.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
13 chương
47 chương
66 chương
84 chương
44 chương
359 chương
10 chương