Trước đó Tạ Vũ thấy tình thế không đúng, không trực tiếp bưng trà vào phòng khách, bây giờ chiến hỏa tạm ngưng, cô trốn trong nhà bếp cũng nhẹ thở ra.
Ân Thiển vừa bị bóp cổ, cổ họng không dễ chịu, vậy mà đợi nửa ngày cũng không thấy Tạ Vũ rót trà bưng vào, hắn bất giác nhẹ nhíu mày, trong con mắt như hồ kim lăn tăn thoáng qua chút bất đắc dĩ: “Tiểu nha đầu đó đâu?”
Lão thái gia đang chuẩn bị gọi người, Tạ Vũ đã ngoan ngoãn cúi đầu bưng trà vào.
Ân Thiển nhuận cổ, chậm rãi mở miệng: “Được rồi, chuyện này còn cần chuẩn bị một chút, chẳng qua chỉ là mấy ngày, không cần gấp.”
Long Sùng Vũ nhớ đến gương mặt tái nhợt của Ân Quyết, sao có thể không gấp chứ?
Ân Thiển nhàn nhạt đứng lên nói với Tạ Vũ: “Tiểu nha đầu này cùng ta ra ngoài.”
“Dạ được.” Tạ Vũ nhìn Long Sùng Vũ trầm lặng ngồi trên sô pha, rồi mang dù đi theo Ân Thiển.
Ân Thiển mặc quần áo đơn giản, chân dài eo mảnh, tóc trắng giấu trong cổ áo sơ mi, hắn không sử dụng pháp thuật tránh mưa, ngược lại vô cùng tự nhiên cầm cây dù lớn màu đen trong tay Tạ Vũ.
Tạ Vũ bị dọa giật nảy, luống cuống nói: “Để tôi cầm!”
“Làm gì có chuyện để cô nương nhà người ta cầm dù.” Khóe môi Ân Thiển mang theo ý cười dịu dàng, hắn hơi nghiêng dù về hướng Tạ Vũ: “Xích qua đây một chút, ngươi cách xa ta như thế sẽ bị ướt.”
Tạ Vũ cảm thấy mình bị tiếng nói của Ân Thiển dụ hoặc, rõ ràng là một người đàn ông đầy bệnh tật, tay cũng không to rộng như đàn ông bình thường, nhưng cầm dù che cho cô lại vững vàng như thế, cứ như chỉ cần đứng dưới dù của hắn thì hắn có thể bảo vệ cả thế giới của cô…
Má ơi, mỹ nhân mắc bệnh cố gắng chống đỡ có thể đừng quá dụ hoặc vậy không hả! Cô đã đỏ bừng cả mặt sắp lún sâu rồi. Ân Thiển thỉnh thoảng hỏi Tạ Vũ một vài điều về tình trạng sau tai nạn của huyện Lâm Sơn, Tạ Vũ trả lời vô cùng nghiêm túc, hai người chậm rãi men theo đường núi đi về phía quảng trường tập trung, qua một lát, Ân Thiển thấp giọng hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy ta rất bức người đúng không?”
“Hả?” Chủ đề chuyển quá nhanh Tạ Vũ không thể theo kịp.
“Bỏ đi.”
“À…” Tạ Vũ có hơi lạc lõng đáp, cô cào gan cào ruột nghĩ, thật sự có vấn đề gì đó, vô cùng khó hiểu: “Ngài không thích… ừm… người đó đó của điện hạ sao?”
Tạ Vũ không kìm được lòng hiếu kỳ, lại sợ chạm vào khu địa lôi của Ân Thiển, cho nên dùng người đó đó để thay cho tên của Long Sùng Vũ, Ân Thiển thấy Tạ Vũ một mặt hiếu kỳ muốn chết, một mặt lại cẩn thận sợ hắn tức giận, cảm thấy rất thú vị, bèn hỏi lại: “Ngươi nghĩ sao?”
Trong lòng Tạ Vũ đã có đáp án, nhưng không dám tiếp lời.
Ân Thiển cười, “Thật ra ta rất thỏa mãn.” Từ lúc người đàn ông đó không chùn bước chọn lựa Ân Quyết thì tâm trạng của hắn vẫn luôn rất tốt. “Trước kia ta còn rất lo lắng, nhưng bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm nhiều rồi, thời gian hắn ở cạnh Ân Quyết sẽ dài hơn ta, ngươi xem hôm nay hắn tức giận như thế, chẳng qua là vì muốn Ân Quyết có thể tỉnh lại sớm vài ngày…”
Tạ Vũ gật đầu, thật ra cô cho rằng Ân Thiển không hề sai, chẳng qua phản ứng của Long Sùng Vũ quả thật hơi lớn.
“Hơn nữa, hắn sẽ cảm thấy…” Ân Thiển cong lưng ghé vào tai Tạ Vũ, nói nhỏ: “Người hắn đợi chờ thức tỉnh là Long quân đã bị hắn tổn thương năm trăm năm trước, vì lỗi lầm của hắn và trách nhiệm nhất định phải bảo vệ Đông hải mà bắt buộc phải chìm vào ngủ say… hắn sẽ khó chịu, ta cố ý đó.”
Tạ Vũ đỏ mặt co cổ trông cực giống một tiểu động vật lông mềm nào đó.
Ân Thiển nhẹ cười ra tiếng: “Thật ra muốn đánh thức điện hạ của ngươi cũng rất dễ, nhưng ta chính là không muốn cho phần tử bạo lực đó đắc ý, thế nào? Có phải ta rất xấu xa không?”
Tạ Vũ: “…”
Quả thật xấu muốn chết, Tạ Vũ bị mỹ nhân bệnh có thuộc tính phúc hắc mê đến thất điên bát đảo, không chút từ nan tiếp nhận nhiệm vụ yêu ngôn hoặc chúng.
Tuy ghét Ân Thiển, nhưng vì sợ trong lúc hóa hình Ân Quyết xảy ra vấn đề gì, cho nên Long Sùng Vũ cũng không dám tùy tiện dẫn y đi, họ được xếp trong một phòng, trong phòng lại có nhà vệ sinh riêng, nếu không tất yếu, Long Sùng Vũ không ra khỏi cửa phòng ngủ này.
Ân Thiển và Long Sùng Vũ đều ghét nhau, tốt nhất là không thấy mặt, ban ngày có lẽ tính tình Long Sùng Vũ sẽ hơi bình ổn một chút thì còn có thể gật đầu coi như chào hỏi Ân Thiển, đến ban đêm thì sẽ trực tiếp ngó lơ hoặc ném cho một ánh mắt lạnh lẽo.
Long Sùng Vũ không có cách nào đánh thức Ân Quyết ngay lập tức, Long quân của hắn còn cần nhờ vào người đàn ông tự cho là đúng kia, hơn nữa không thể không tuân theo đề nghị của người này, cho dù đề nghị đó đối với hắn mà nói căn bản không đau không ngứa, nhưng hắn vẫn vô cùng tức giận, chỉ vì Long quân của hắn.
Long Sùng Vũ trầm mặc đưa tay vén tóc trên trán Ân Quyết, nhưng chẳng qua không sao cả, đến lúc đó nếu Ân Quyết không vui, hắn sẽ dẫn y đi.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, huyện Lâm Sơn lại truyền ra một lời đồn, nói là có một thanh niên không chịu nổi hiện tại giày vò, chạy đến sau núi chuẩn bị tự sát thì đột nhiên nhìn thấy trong khu rừng trước mặt xuất hiện một bóng sáng màu xanh kỳ lạ, hình dạng tự như vuốt rồng túm chặt cây, thân rồng thì kéo dài tận mây không thể thấy rõ.
Sau đó hắn hổng chân rớt từ tảng đá cao xuống dưới, khi leo lên trong tay còn cầm sợi dây thừng dùng để treo cổ, nhưng lại ngay cả một vết thương cũng không có, cứ như kỳ tích, hắn muốn nhìn lại vuốt rồng đó, nhưng trừ rừng rậm âm u thì làm gì còn bóng sáng kỳ dị đó nữa?
Thanh niên hoang mang ngồi tại chỗ, cho đến khi nhân viên tuần tra kiểm tra núi phát hiện hắn, sau khi trở về hắn vẫn giấu chuyện này trong lòng, ngay cả đồng đội thân mật nhất luôn đi cạnh hắn đến nay cũng không biết, sau đó vào ngày thứ ba, hắn phát hiện không chỉ mình hắn nhìn thấy kỳ cảnh đó.
Là người mục kích, thanh niên cũng gia nhập vào cuộc thảo luận điên cuồng của những người đó, ban đầu rất nhiều người không tin, thậm chí ngay cả nhân viên quản lý huyện Lâm Sơn cũng bước ra bác bỏ: “Tuy truyền thuyết nói rằng nơi này mấy ngàn năm trước từng xuất hiện thần long, nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết, là dã sử, có lẽ là do người ta chế tạo ra, hiện tại chúng ta phải tin vào khoa học, đừng dựng chuyện phong kiến mê tín…”
“Nói cái khỉ gì vậy, vậy anh nói thử đi, bây giờ tang thi khắp thế giới là chuyện gì hả?”
“Tôi muốn hỏi người phụ trách, huyện Lâm Sơn vốn nằm ở khu vực không động đất tương đối an toàn, nhưng lần này động đất lại liên tục xảy ra là sao?” Thanh niên may mắn đứng gần vuốt rồng cảm thấy thần minh trong lòng mình bị nghi ngờ, tràn đầy tức giận cầm một chai nước khoáng đã uống cạn leo lên bục diễn thuyết mà người phụ trách đang đứng.
Lần này người phụ trách nhận được mệnh lệnh không rõ ràng của cấp trên, chỉ nói là bảo hắn ổn định cảm xúc mọi người, hắn vốn là một yêu tộc, làm sao bác bỏ phong kiến mê tín cho được, hắn không có mặt mũi mở miệng nói tiếp luôn ấy chứ, trong lòng chột dạ muốn chết, huống chi nhìn ánh mắt như cười như không của những đồng tộc bên dưới, lại nhìn thanh niên giơ chai nước khoáng xem như micro kia: “…” Hắn chỉ hận không thể biến về nguyên hình chạy mất dạng.
Thanh niên thấy người phụ trách đỏ mặt, hắn liền giật lấy loa phóng thanh của người đó, lớn tiếng nói: “Tôi tận mắt nhìn thấy, có thể mọi người sẽ cảm thấy tôi nói dối, nhưng từng là người theo thuyết vô thần, mọi người có từng nghĩ, tại sao nhà cửa của chúng ta lại biến thành thế này không?”
“Đây là nhân quả báo ứng, không phải phong kiến mê tín!”
Nhất thời đám đông trở nên kích động, gồm cả hào hứng và chửi mắng, hiện trường lộn tùng xèo lên, người phụ trách thấy tình hình không tốt, vội chạy đi tìm nhân viên cấp cao hơn hỏi ý kiến.
Ngay cả đứa con nít năm sáu tuổi đang bưng chén ăn cháo cũng chạy hết đến giữa quảng trường, mọi người tụ tập lại, số người chạy ra khỏi lều xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều.
Tạ Vũ trốn ở chỗ kín đáo không tránh khỏi lo lắng, cô nhìn Ân Thiển bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Ân Thiển lắc đầu nói: “Ta lại cảm thấy còn thiếu chút lửa.”
Tạ Vũ cũng không biết phải làm sao mới tốt, cô hơi suy nghĩ một chút: “Nên áp chế một chút đi.” Có vài thứ tăng áp lực càng lớn, lực dội ngược của nó càng thêm lợi hại, chỉ là lại phải kéo dài thời gian nữa rồi.
Ân Thiển than nhẹ, nhàn nhạt nói: “Tính ra người đó đã không đợi nổi rồi.”
Tạ Vũ biết Ân Thiển đang nói đến Long Sùng Vũ, mấy hôm nay, cục diện Ân Thiển bố trí không có một chút động tĩnh nào, Long Sùng Vũ vô cùng nôn nóng bất an, hút thuốc hết điếu này sang điếu khác, dù vậy cũng không thể áp chế hoảng loạn trong lòng.
Long Sùng Vũ còn sợ Ân Quyết ngửi mùi thuốc sẽ có hại cho thân thế, vì thế làm khổ mấy người bọn họ, tối hôm nào kết thúc công việc trở về nhà sẽ thấy cảnh người đó lăm le như hổ rình mồi gác chân tựa lưng sô pha, cho dù da mặt có dày như Ân Thiển cũng bắt đầu không chống đỡ nổi ánh mắt tràn đầy lệ khí và sát khí của hắn.
Cũng vào lúc tình thế giằng co không thôi, mặt đất đột nhiên chấn động, lay động mãnh liệt, Tạ Vũ vốn đang muốn chạy qua giúp đỡ lại bị hổng chân suýt ngã vào rãnh thoát nước bên đường, nếu không phải Ân Thiển nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, hậu quả đó quả thật không dám tưởng tượng, ngã đập đầu chảy máu cộng thêm gãy xương là nhẹ.
Tạ Vũ lảo đảo ngã xuống đất, kinh ngạc không thôi, cô ngây ra nhìn hướng dòng người tụ tập tại quảng trường, nơi đó sau khi mọi người trải qua hoang mang ban đầu, thì lại bắt đầu một cuộc hỗn loạn mới.
Tiếng chửi mắng, tiếng kêu thét của phụ nữ, tiếng khóc của con nít vang lên khi mọi người đùn đẩy nhau, họ hoang mang chạy lung tung như ruồi không đầu, nhân viên công tác duy trìan toàn cũng hỗn loạn theo.
Còn có nơi nào có thể trú thân không?
Hiện tại còn chỗ nào an toàn chứ?
Thanh niên đang đứng trên bục diễn thuyết cũng ngã xuống vì bục bị sụp, trong tay hắn còn cầm loa khuếch âm, thế là cắn răng đứng lên lớn tiếng nói: “Đừng chạy loạn! Đừng chạy loạn! Nơi này chính là nơi an toàn nhất!”
“Đừng chạy loạn! Khom xuống! Khom xuống!”
“Nơi này là quảng trường! Là nơi rộng rãi nhất! Các người còn có thể chạy đi đâu?!”
Mặt đất dao động kịch liệt, lều mới dựng lên tạm thời đang không ngừng đổ sụp, hơn nữa còn kèm theo tiếng nổ rất lớn, làm lỗ tai ong ong, căn bản không nghe rõ được thanh niên nói gì.
Thanh niên hoang mang ném loa phóng thanh đi, ở ngay gần đó, hắn trân mắt nhìn một đứa bé gái bị đụng ngã xuống đất, tiếp theo người đàn ông chạy tới từ phía sau hoảng hốt không chọn đường dẫm lên tay nó.
Cô bé lập tức thét lên kêu khóc, làm người đi đường bị vấp ngã.
Thanh niên đỏ cả mắt, như phát điên lảo đảo chạy về phía cô bé.
Tạ Vũ đứng ngoài quảng trường sắc mặt tái nhợt tùy ý Ân Thiển ôm cô đến chỗ rộng rãi, còn nghiêm túc dặn dò: “Ở yên đây.” Nói xong Ân Thiển quay đi phóng người vài cái, trong lúc mọi người không chú ý đến, hắn nhanh chóng chạy tới vị trí của Ân Quyết dưới chân núi.
Thời gian mấy chục giây lại kéo dài như một thế kỷ, sau lúc kinh hoảng ban đầu, mọi người cuối cùng cũng nhớ ra phương thức tránh né nguy hiểm tốt nhất – ôm đầu lặng lẽ khom xuống.
Thanh niên đè đầu bé gái, giữ chặt trong lòng mình, hắn ôm đứa bé dính máu đầy mặt, nước mắt tuôn rơi.
Chưa từng nghĩ, đây chỉ là mở đầu, động đất bình ổn chưa đến một phút lại bắt đầu tiếp, lần này, mọi người ngồi xổm dưới đất chỉ cảm thấy ngay cả đất trời cũng sắp đảo vị trí…
Tiếng mặt đất nứt ra lõm xuống nằm sát ngay tai, cô bé túm chặt góc áo thanh niên, từ lâu đã không thể phát ra tiếng khóc nữa, cô bé hoang mang nhìn mặt đất từ phía xa nứt ra kéo dài đến gần sát mình, khe nứt càng lúc càng lớn, rơi vào sẽ như vực sâu không đáy.
“Đừng nhìn.” Thanh niên che mắt cô bé.
“Thần long…” Cô bé nghẹn ngào cầu nguyện với thanh niên.
“Có lẽ… căn bản…” Thanh niên cúi đầu.
Cô bé kéo góc áo thanh niên, chỉ bầu trời, nó mơ hồ thấy được bóng dáng trong truyền thuyết từ kẽ hở đó.
Một tiếng kêu rống sắc bén kéo dài rạch phá tầng mây, cự long màu xanh bay lên giữa sương mù, vảy xanh vuốt sắc, khí thế hào hùng.
Thanh long thân dài tận chân trời, đỉnh núi và sơn cốc trong ngàn dặm đều chậm rãi được mưa bao trùm, tiếng kêu của nó giống như nước trong, gột tẩy linh hồn của tất cả sinh linh, thân thể nó giống như đá tảng, áp chế tất cả ác mộng đang xao động.
Thanh niên gần như không dám tin vào mắt mình, hắn không còn thấy một hư ảnh nữa, mà là rồng thật sự!
Tuy chỉ trong chớp mắt, chân trời đã tràn đầy sương mù, nhưng hắn xác định mình không nhìn lầm, vảy cá sừng nai, bụng rắn chân phượng, thần long lại lần nữa cứu mạng hắn!
“Đó là cái gì!?”
“Là rồng! Tôi nhìn thấy rồi! Tôi nhìn thấy rồi!”
“Nó đến cứu chúng ta phải không…”
“Động đất… ngừng rồi…”
Ân Thiển đứng trên con đường dưới núi thông đến biệt thự, lặng lẽ nhìn cự long màu xanh chao liệng giữa tầng mây, hắn còn chưa kịp đánh thức Ân Quyết, Ân Quyết đã tự tỉnh lại: “Thật là…”
Thân là linh thú Thanh long bảo vệ một phương, xuất hiện với kiểu cách cường thế như vậy, giống như muốn chứng minh năng lực to lớn mà y mang đến, không chỉ tồn tại trong lòng thế nhân.
Phiên ngoại Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
17 chương
46 chương
23 chương
21 chương
413 chương