Khi Ân Quyết tỉnh lại thân thể đã tự động hồi phục phần lớn, y mơ mơ hồ hồ đưa tay xoa mắt, lại cọ tới cọ lui lăn lộn một vòng trên giường mới ngồi dậy.
Ân Quyết nhìn phần giường trống không bên cạnh, lại nhìn ánh mắt trời bị màn cửa sổ che khuất, vì tình sự quá độ, y đã bỏ qua mặt trời của mấy ngày liền.
Trên tủ đầu giường khác với bình thường chỉ đặt một ly nước, còn thêm một quyển cổ tịch mà y thường đọc, Ân Quyết cầm quyển sách đó lên, tùy tiện lật đến một trang có vết gấp.
“Đây là…” Ân Quyết hơi nghi hoặc, y không nhớ mình đã đánh dấu ở đây lúc nào, khi nhìn vào nội dung: “…”
Ân Quyết chớp mắt, suy nghĩ một chút cũng đoán được đại khái sự việc, y mím môi thành một đường thẳng, chuyện này y vốn không định che giấu Long Sùng Vũ, thậm chí muốn nói thẳng, kết quả mỗi ngày không phải ngủ thì chính là bị kéo ra ngoài chấp hành nghiệm vụ cứu viện, nên luôn lần chần đến bây giờ…
Long Sùng Vũ cằm khăn lông đi vào phòng ngủ, thấy Ân Quyết ôm quyển cổ tịch dày nặng ngẩn ngơ tại đó, hắn híp mắt, chậm rãi bước qua nói: “Không nghỉ ngơi thêm một chút sao?”
Ân Quyết giật mình, thấy Long Sùng Vũ lộ ra nụ cười coi như ôn hòa, y cũng thầm thở ra, lắc đầu.
Long Sùng Vũ bình tĩnh ngồi xuống, nhẹ lấy khăn lông được thấm nước ấm lau mặt cho y.
Ân Quyết không dám tránh, tùy ý Long Sùng Vũ vuốt mặt mình, sau đó nâng cằm y kéo gần khoảng cách giữa cả hai.
Ân Quyết: “…”
Long Sùng Vũ đưa ngón cái vuốt môi y, nhàn nhạt nói: “Tôi cần nghe cậu giải thích.”
Ân Quyết nắm chặt ra giường, nhẹ gật đầu, ít nhất Long Sùng Vũ bây giờ vẫn chịu nói đạo lý với y. Tiếc rằng Ân Quyết suy nghĩ quá đơn thuần, tối qua Long Sùng Vũ chịu kích thích lớn như thế, gần như cả đêm không ngủ, trong mắt toàn là tơ máu, bất kể là nhân cách ban ngày hay nhân cách ban đêm, làm sao dễ dàng nguyện ý bỏ qua cho y.
Long Sùng Vũ nhếch môi, tuy vẫn đang cười, nhưng ý cười không nằm trong mắt, trong con mắt đen thẳm cực lực che giấu bão tố khó bình lặng, hắn nỗ lực khiến lực tay của mình không quá mạnh, nhưng vẫn không kìm được lạnh giọng nói: “Tôi tức giận rồi.”
Ân Quyết cúi đầu.
“Tại sao không cho tôi biết?” Long Sùng Vũ cưỡng ép nâng mặt Ân Quyết lên, rõ ràng hắn đang đối đãi thô bạo với Ân Quyết, nhưng hắn lại cảm thấy kỳ thật là đang từng đao lăng trì bản thân.
Ân Quyết lặng lẽ nhìn Long Sùng Vũ một lát, cuối cùng từ tốn đưa tay sờ mặt Long Sùng Vũ như an ủi.
“Bỏ đi, cũng không vội nhất thời.” Long Sùng Vũ quay đầu đi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, hắn buông Ân Quyết ra, nhặt khăn lông đã rớt xuống giường lên, “Dạy ăn cơm trước đi, tôi đã làm xong rồi.” Hắn vừa nói vừa đi mau ra ngoài như trốn chạy.
Ân Quyết túm góc áo Long Sùng Vũ nói: “Đừng.”
Long Sùng Vũ khựng lại, Ân Quyết cố gắng giải thích: “Không phải ta cố ý che giấu ngươi, ta chỉ sợ… sợ ngươi…”
… Sợ ngươi buồn, giống như vừa rồi, rõ ràng là người thi bạo, nhưng lại giống như sắp khóc.
Long Sùng Vũ yên lặng đứng đó, đưa lưng về phía Ân Quyết, Ân Quyết không biết vẻ mặt của hắn hiện tại ra sao, chỉ cảm thấy bóng lưng đó vô cùng bi thương cô độc.
Ân Quyết lảo đảo lại gần Long Sùng Vũ, ôm eo hắn, dán mặt lên làn da nóng hổi sau lưng hắn.
Long Sùng Vũ ban ngày trước giờ luôn ôn hòa, nồng nhiệt, bình thản và thâm tình, không sóng to gió lớn tựa hồ muốn nuốt chửng y như ban đêm, vẫn luôn dịu dàng như biển lớn dung chứa trăm sông, vòng quanh dãy núi xanh bích, bảo vệ y, dung túng y, cũng luôn khát cầu y. Rõ ràng Ân Quyết cũng có thể cảm giác được hắn muốn có được sự quan tâm của mình nhiều hơn, nhưng chung quy không cách nào tùy ý làm bừa như nhân cách ban đêm, chỉ có thể dịu dàng cười không nói gì, biểu đạt như một kẻ mù.
“Ở với ta thêm chút nữa.” Ân Quyết nhẹ giọng nói, y ôm chặt eo Long Sùng Vũ không chịu buông.
Long Sùng Vũ cũng thuận thế ngồi lên giường, lúc này tâm trạng hắn đã bình ổn, quay người qua kéo Ân Quyết vào lòng nói: “Tôi sẽ nghĩ cách thay cậu, hồn phách của cậu và cả thân rồng, tôi sẽ nghĩ cách hết.”
Ân Quyết gật đầu, y tựa vào vai Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ cúi đầu hôn môi y, nhẹ giọng thở dài.
Ân Quyết biết an ủi thế này đối với Long Sùng Vũ chỉ như gãi ngứa cách lớp giày, vì thế y cân bằng trong lòng một lúc, rồi cắn môi nói: “Thật ra tình tạng không tệ như ngươi nghĩ… cho nên… có muốn xác định lần nữa không?”
Long Sùng Vũ nhìn y, nhất thời có chút nghi hoặc, có vẻ hắn không mấy hiểu ý Ân Quyết.
Ân Quyết rũ mắt, nhẹ ngẩng đầu ấn một nụ hôn lên môi Long Sùng Vũ: “Thế này… thế này…” Y vừa nói vừa dùng ngón tay nhẹ run cởi bộ đồ đang mặc rất chỉnh tề của Long Sùng Vũ, vén cổ áo vuốt lên ***g ngực chắc nịch của hắn.
Long Sùng Vũ ngẩn người một chút, lập tức túm cánh tay tác nghiệt của Ân Quyết, nói như trần thuật một sự thật không cách nào thay đổi: “Vậy hôm nay cậu sẽ không thể xuống giường.”
Trong một thoáng ngay cả mắt Ân Quyết cũng cháy bùng, y hiếm khi cho phép Long Sùng Vũ được voi đòi tiên: “Đến đi.”
Mắt Long Sùng Vũ trầm xuống, giây tiếp theo Ân Quyết đã bị hắn đẩy vào chăn nệm mềm mại, mời gọi thế này nếu hắn không đồng ý thì hắn không còn là đàn ông nữa, huống chi Ân Quyết vừa mới thức dậy trên người chỉ khoác một chiếc sơ mi mỏng manh, bên dưới nửa che nửa giấu chẳng mặc cái gì, hắn đẩy một cái như thế, bắp đùi thon dài trắng nõn đã hoàn toàn lộ ra.
…
Tiếng rên rỉ đè nén và tiếng nước kiều diễm vang lên suốt buổi sáng.
Giường vang lên tiếng kẽo kẹt kịch liệt dưới động tác của hai người, Ân Quyết ôm lưng Long Sùng Vũ, cả người tê liệt vô lực ngồi trên người hắn.
Hôm nay Long Sùng Vũ vô cùng dịu dàng, chẳng qua sức lực thì không hề giảm, hắn hôn cổ Ân Quyết, sau đó hơi nâng chân y lên, để y có thể thoải mái tiếp nhận mình: “Thoải mái không?”
Tiếng rên ngọt ngào của Ân Quyết không ngừng rót vào tai hắn, Long Sùng Vũ chỉ cảm thấy lửa nóng thiêu đốt hạ thân càng lúc càng hừng, hắn sờ vào chỗ hai người kết hợp, xúc cảm trơn nhẵn tuyệt diệu đến mức làm người ta phải xuýt xoa.
Ngược lại Ân Quyết thì đột ngột rùng mình vì động tác dị thường sắc tình của hắn, vì khoái cảm quá mức kịch liệt, y run rẩy không kìm được nhỏ giọng kêu lên: “A… a a…”
Làn da Long Sùng Vũ nóng hổi, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống, cơ bắp trên bụng hắn thu chặt, hạ thân cực kỳ có tính xâm lược không ngừng xuyên thẳng vào Ân Quyết, “Thích không? Có muốn mạnh hơn chút không? Hử?”
“A__!” Ân Quyết ngã ra sau được Long Sùng Vũ ôm lấy: “Đừng… đừng… nhẹ một chút.”
“Thế này?… Hay thế này?” Hắn khống chế tốc độ và lực đạo đâm rút bên dưới, làm trò quỷ trong hậu huyệt ấm áp thít chặt, miệng còn không buông tha Ân Quyết.
“Ưm… a…” Ân Quyết run rẩy kịch liệt dưới trêu chọc của Long Sùng Vũ, eo căng chặt dựng thẳng tắp, vẻ mặt như thống khổ lại như vui sướng, khoái cảm về sinh lý và tâm lý nhanh chóng tích tụ, giống như muốn nuốt chửng lấy y.
Thân thiết như vậy một hồi, Long Sùng Vũ thô bạo dừng lại, ôm Ân Quyết đã tê liệt toàn thân đẩy vào chăn, hắn vén tóc mái ướt mồ hôi cho Ân Quyết, lộ ra đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước sâu: “Còn được không?”
Nước mắt Ân Quyết ngưng tụ trên lông mi như chiếc quạt, y cắn đôi môi sưng đỏ lặng lẽ nghiêng đầu đi, không thèm nhìn vẻ mặt tràn đầy dục vọng xâm lược của Long Sùng Vũ lúc này.
Long Sùng Vũ hôn cằm Ân Quyết, vô cùng kiên nhẫn dịu dàng hướng dẫn: “Không sao, kêu ra đi, tôi rất thích.”
Ân Quyết chảy nước mắt lắc đầu, ban ngày trong phòng có đủ ánh sáng, hai người trực tiếp trần trụi đối diện thế này đã khiến y xấu hổ đến mức muốn xỉu, vốn chính là do y chủ động mời gọi trước, bây giờ không thể lại càng thêm mất mặt.
Long Sùng Vũ hôn lên mắt Ân Quyết như an ủi, gần như vuốt ve một lượt toàn thân y: “Nghỉ ngơi đủ rồi, vậy thì tiếp thôi.”
Ân Quyết lập tức trợn to mắt, y bị ép phải ôm quanh cổ Long Sùng Vũ, giây tiếp theo, với tư thế vẫn đang cắm vào, y lại bị hắn ôm lên lần nữa.
Lần này Long Sùng Vũ không thỏa mãn chỉ với hoan ái tiến hành trên giường, hắn mang Ân Quyết đè lên vách tường được dán giấy mềm trong phòng ngủ.
“…” Ân Quyết kinh sợ không chớp mắt nhìn Long Sùng Vũ, chân y bị Long Sùng Vũ nâng lên, trọng lượng toàn thân tập trung vào nơi hai người mập hợp.
Long Sùng Vũ không nói tiếng nào, hầu như không đợi Ân Quyết thích ứng hắn dã bắt đầu một vòng luật động mới.
“A__” Khoái cảm tột đỉnh truyền thẳng từ xương cụt, tiếng rên của Ân Quyết như bị kẹt ở cổ họng, tiếp theo Long Sùng Vũ liền siết chặt eo y, tăng nhanh tốc độ húc lên.
Long Sùng Vũ ra sức động đậy, hắn vuốt ngực trái của Ân Quyết, nơi này vốn trống rỗng, nhưng hiện tại cũng vì sự cướp đoạt của hắn mà đang đập kịch liệt, hắn vui đến mức nói không nên lời.
Nhưng, sự thật chứng minh, họ vẫn cao hứng quá sớm.
Cho đến đêm hôm đó, Ân Quyết quả thật không thể xuống giường nổi, chẳng qua khi y tỉnh lại thì mẫn cảm phát hiện có gì đó bất thường, vảy sau lưng y lại hiện hình rồi, hơn nữa nơi phía trên trán…
Khi Ân Quyết sờ lên suýt nữa kinh hoảng thét to, sau khi xác nhận lại mấy lần, cuối cùng y không nhịn được đánh thức Long Sùng Vũ đang ngủ say bên cạnh: “Đầu… đầu ta mọc sừng rồi!” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
116 chương
215 chương
73 chương
11 chương