Tạ Vũ ngây người nhìn Long Sùng Vũ nạt nộ Ân Quyết, mà Ân Quyết chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh mà trấn định, cô lập tức đỏ mắt.
Tạ Vũ không chú ý thấy vết cào trên tay Ân Quyết, cô chỉ cảm thấy tức giận và không chốn trợ giúp vì sự vô năng của mình và sự thô bạo của Long Sùng Vũ, nhưng cô không có bất cứ lập trường nào để đứng ra lên tiếng vì Ân Quyết.
Những người khác còn đang quan sát xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn Mặc Tích đã chạy qua, hắn túm chặt cánh tay đang siết lấy Ân Quyết, trầm giọng nói: “Thả ngài ấy ra.”
Long Sùng Vũ ngước mắt nhìn, lộ ra nụ cười trào phúng, hắn nhận thấy mình đã làm cổ tay Ân Quyết bị thương, cho nên cũng không tiếp tục cố chấp nữa, chỉ là sau khi thả tay ra thì nói một cách khó hiểu: “Đừng quá xem trọng bản thân, cậu không gánh nổi cái giá đó.”
“Ngươi!” Mặc Tích quả thật nghiến răng nghiến lợi.
Sắc mặt Ân Quyết hơi tái, y nhẹ chùi vết thương đã bắt đầu chảy máu vào trong áo… Mặc Tích đang tức giận nên không phát giác.
Trong không khí phủ đầy vị tanh của tang thi.
Vẻ mặt Long Sùng Vũ đã cực kỳ khó coi, hắn bất kể tất cả trực tiếp kéo Ân Quyết tới, sau đó ôm ngang lên, nhanh chóng đi qua vùng máu tanh dơ bẩn, không bao lâu đã biến mất khỏi mắt người mọi.
Gương mặt xinh đẹp của Mặc Tích trở nên vặn vẹo, hắn hít sâu một cái, nghiến răng nghiến lợi đỡ Tạ Vũ đã mềm nhũn dưới đất lên, nói với những thành viên khác: “Đừng quan tâm đến họ, chúng ta thu thập bảng mẫu của tang thi biến dị…”
Phóng người nhảy liền mấy lần, không bao lâu họ đã đến nơi không ai có thể nhìn trộm.
Lúc này Long Sùng Vũ mới đặt Ân Quyết đã tái nhợt xuống, hắn đã giận muốn điên lên, nhưng hắn lại cười nói: “Cậu vì tộc nhân của mình mà thật sự có thể liều mạng nhỉ…”
Ân Quyết vừa muốn nói, Long Sùng Vũ đã ngắt lời: “Hay là thật ra cậu vốn không xem bản thân mình là gì.”
“Năm trăm năm trước là vậy, hiện tại cũng vậy…”
Năm đó là sai lầm của Long Sùng Vũ, cho nên hắn không trách Ân Quyết cố chấp chặn trước mặt mình, nhưng bây giờ, hắn chỉ cần nghĩ đến việc Ân Quyết bị thương vì người khác, hắn đã cảm thấy huyết dịch toàn thân mình bắt đầu chảy ngược.
“Hay lắm…” Long Sùng Vũ cười khiến Ân Quyết sợ hãi run rẩy.
Ân Quyết hoang mang giải thích: “Nhưng nếu ta không cứu cô ấy, cô ấy sẽ chết.”
Long Sùng Vũ cười chế nhạo, kéo tay Ân Quyết, trên mu bàn tay vốn trắng mịn như ngọc xuất hiện vết cào không sâu không cạn, lộ ra màu tím đen, máu nhỏ thành từng chuỗi, cho dù ở phần rìa cũng khó kết vẩy, độc tố đã thấm vào rồi. “Bọn họ có chết tôi cũng không quan tâm… tôi chỉ quan tâm mình cậu.” Âm thanh đến cuối thậm chí còn khiến Ân Quyết cảm nhận được sự bi ai nồng đậm.
Ân Quyết thoáng chốc liền dao động, y nhỏ giọng an ủi: “Độc tố này đối với ta mà nói không tạo nên bất cứ tổn thương thực chất nào cả, ta sẽ không sao đâu.”
Long Sùng Vũ siết chặt ngón tay đã hơi tái của Ân Quyết, hắn vùi đầu vào cổ Ân Quyết, ngửi mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng đó, cảm xúc tụt dốc nghiêm trọng: “… Cậu cho rằng tôi không biết gì cả sao?”
Ân Quyết hơi mở to mắt, chần chừ thăm dò: “Biết… cái gì?”
Long Sùng Vũ không định xoắn lấy vấn đề này với Ân Quyết trong thời điểm hiện tại, hắn nhìn làn da gần vết thương, đã bắt đầu sưng tím lên, đại khái vì Ân Quyết cố ý áp chế, độc tố chỉ bị giam cầm trên mu bàn tay, không lan ra nơi khác.
“Có đau không?” Long Sùng Vũ khựng lại một lát rồi hỏi.
Ân Quyết hơi do dự, chọn một cách nói khá ổn thỏa: “Cũng không tính là đau…”
“Vậy sao.”
Giây tiếp theo, Ân Quyết thật sự không nói nổi gì nữa.
Chỉ thấy chỗ vết thương đột nhiên hiện lên ánh sáng bạc không tính là quá rõ, khi ánh sáng biến mất, ngay cả vết cào, vết máu, làn da sưng tím cũng cùng biến mất, làm gì còn vết thương dữ dằn khủng bố vừa rồi nữa?
Cảm giác đau nóng rát biến mất, giống như làn da chưa từng bị cào qua.
Ân Quyết sửng sốt hồi lâu, chậm rãi nâng tay phải của Long Sùng Vũ lên, một vết thương giống hệt vậy xuất hiện, ngay cả chất độc cũng bắt đầu lan tràn ra, mu bàn tay sưng tím rỉ máu đen..
Long Sùng Vũ vẫn như vừa rồi, cười nhìn da trên tay mình nứt ra, chỉ là góc trán đang ứa mồ hôi lạnh.
Long Sùng Vũ thản nhiên hỏi: “Có đau không?”
Ân Quyết hoang mang nhìn hắn, giống như thoáng cái đã đánh mất năng lực ngôn ngữ.
Long Sùng Vũ dùng tay còn hoàn hảo vuốt mặt Ân Quyết, Ân Quyết vẫn dại ra, hắn hỏi lại lần nữa: “Có đau không?”
Hồi lâu sau Ân Quyết mới gật đầu.
Long Sùng Vũ cảm thấy ngón tay của mình dần ẩm ướt, hắn vuốt khóe mắt Ân Quyết: “Đừng khóc.”
Hắn quả nhiên vẫn không nỡ thấy Ân Quyết rơi nước mắt, cho dù chỉ một chút đau đớn thôi cũng không nỡ để y gánh chịu: “… Lần sau đừng như thế nữa.”
Độc tố có thể hoàn toàn tẩy sạch hay không Long Sùng Vũ cũng không mấy nắm chắc, hắn không tiếp tục chậm trễ nữa, rút một con dao sắc bén ra khỏi túi trữ đồ, cắt lên phần thịt ở mu bàn tay, sau khi lóc ra một miếng dài khoảng hai tấc, thì bắt đầu nặn máu ra.
Đại khái vì hai ngày gần đây năng lực của hắn bị tổn hao quá độ, rõ ràng đã hơi lực bất tòng tâm, chỉ có thể nói với thể chất của hắn, tốc độ lây nhiễm sẽ không quá nhanh, nhưng cuối cùng sẽ xảy ra cái gì, trừ khẳng định mình không chết, Long Sùng Vũ cũng không biết.
Loại độc tố này chắc chắn lợi hại hơi bệnh độc tang thi bình thường nhiều, bệnh độc tang thi không đủ làm cho họ hoảng loạn, nhưng cái này thì không nhất định, ít nhất tổn hại đối với cơ thể người sẽ tăng thêm gấp bội.
Ân Quyết thấy cả cánh tay hắn bắt đầu sưng lên thì giật mình sợ hãi, năng lực tẩy sạch độc tố của Long Sùng Vũ kém xa y.
“Làm sao đây…” Ân Quyết hoảng loạn tái mặt, chỉ hận không thể chuyển vết thương lên người mình lần nữa, y cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của Long Sùng Vũ khi thấy y bị thương.
Long Sùng Vũ nặn máu xong hiệu quả coi như tốt, hắn thờ ơ nói: “Vào không gian lấy chút dược tuyền thủy cho tôi.”
Ân Quyết lập tức hành động, tốc độ trở về cũng rất nhanh, y xách hai bình đầy nước ra, Long Sùng Vũ trực tiếp thò tay vào một bình.
Một cơn đau thấu ruột thấu xương, giống như rơi vào nước đang sôi ùng ục, Long Sùng Vũ lập tức hít ngược một cái, dược tuyền thủy không ngừng xối vào vết thương của hắn, thậm chí còn có thể nhìn thấy tuyền thủy tràn ra ngoài đã biến thành màu đen, còn sủi bọt.
Sau khi đổi năm sáu lần, độc tố có vẻ đã bị tẩy sạch, vết thương trên mu bàn tay Long Sùng Vũ giống như bị axit ăn mòn, tái nhợt nhìn mà ghê rợn, còn về phần ít độc tố lan ra theo máu, đối với hắn mà nói đã không phải là vấn đề.
Ân Quyết đỏ cả mắt, muốn lấy băng gạt băng cho hắn, Long Sùng Vũ lại rút tay về nói: “Không cần, dù sao tình trạng của tôi bây giờ cũng không thể cùng về với cậu.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Ân Quyết khẩn trương, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
Thấy Ân Quyết như thế Long Sùng Vũ thoáng vui mừng cười nhẹ.
Ân Quyết nói tiếp: “Vào ngọc của ta đi, ta dẫn ngươi đi.”
Long Sùng Vũ nhếch môi, nhìn đủ vẻ nôn nóng của Ân Quyết rồi, hồi lâu sau mới gật đầu nói: “Được.”
Lúc này Ân Quyết mới phát hiện Long Sùng Vũ đang cố ý chọc y, y bị một chuỗi hành động trước đó của Long Sùng Vũ làm cho đờ ra, đợi lúc này hoàn hồn lại, y do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Nếu ngươi không dời vết thương đi, tẩy sạch độc tố đối với ta mà nói không… ưm…”
Ân Quyết thoáng cái đáng thương bịt miệng, y bị Long Sùng Vũ cắn QAQ!
Lần đầu tiên Long Sùng Vũ vô cùng nghiêm túc dặn dò Ân Quyết: “Tôi dùng thân phận chủ nhân cảnh cáo cậu, lần sau nếu còn dám xem nhẹ bản thân mình như vậy, tôi sẽ làm chết cậu trên giường, nghe thấy chưa?”
Ân Quyết: “Nghe… nghe rồi TAT…”
Đối với Ân Quyết vẫn còn nhớ rõ ký ức mới tinh về tối hôm trước, uy hiếp này rất có sức nặng.
Đợi khi Ân Quyết một mình trở về tìm đội ngũ, y hoảng hốt ý thức được, đại khái Long Sùng Vũ cũng phát hiện thân thể của y bây giờ hơi khác thường. Tuy độ dung hợp của thân thể này rất cao, nhưng từ một vài chỗ vẫn có thể phát hiện dấu vết, chẳng hạn thỉnh thoảng y cần vào không gian để tu luyện uống thuốc ngâm tuyền thủy. Ngoài lý do đã ký khế ước nên có thể phát giác được đối phương bất thường, thì từ trước đó vào lúc Long Sùng Vũ dùng xích xích y, việc y có thể kim thiền thoát xác đã vô cùng đáng hoài nghi.
Bí mật vốn muốn giữ kín, nhưng bây giờ Ân Quyết quyết định vẫn nên tìm thời gian thích hợp để nói với Long Sùng Vũ, tránh cho Long Sùng Vũ lại suy đoán bậy bạ.
Vượt qua một bức tường gẫy, bọn Mặc Tích ở gần đó rõ ràng đã đợi rất lâu.
Tạ Vũ thấy Ân Quyết liền vô cùng kích động chui ra khỏi xe, kết quả lại phát hiện cái tên cảnh sát khốn kiếp vẫn ở cùng Ân Quyết lại không theo về, cô lập tức hoảng sợ ngay cả lời muốn nói cũng không dám nói ra nữa.
Sắc mặt Mặc Tích cũng biến đổi, hắn thấy khóe mắt Ân Quyết hơi đỏ, hắn ngẫm nghĩ rồi cũng không dám nói gì giống Tạ Vũ.
Chỉ là trong lòng điểm đánh giá dành cho Long Sùng Vũ rơi xuống thấp nhất.
Ân Quyết thờ ơ nói: “Đi thôi.”
Người trẻ tuổi vẫn nhiều chuyện hỏi: “Không cần đợi… bạn của cậu sao?” Quan hệ của Long Sùng Vũ và Ân Quyết trải qua chuyện ôm ngang vừa rồi đã rõ như ban ngày, tuy hắn không cách nào chấp nhận đồng tính, nhưng vẫn có thể lý giải.
“Không cần.” Ân Quyết lại gần Tạ Vũ, an ủi xoa đầu cô.
Tình trạng lúc này rõ ràng là người yêu tranh cãi, tuy không hợp thời điểm, nhưng tài xế ở ghế điều khiển vẫn thò đầu ra nói thêm một câu: “Làm mình làm mẩy cũng phải phân trường hợp, một mình cậu ta rất nguy hiểm.”
Ân Quyết mấp máy môi, vừa định nói ra một lời chối từ đã chuẩn bị trước, kết quả Mặc Tích đột nhiên dựng thẳng sóng lưng, đặt tay lên môi suỵt một tiếng.
Tất cả mọi người lập tức im lặng, mà Ân Quyết thì nhíu mày.
Mặc Tích nghi hoặc nói: “Các người có nghe thấy âm thanh gì không?” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
17 chương
46 chương
23 chương
21 chương
413 chương