Phòng nghị sự có hơi cũ kỹ, nhưng rất có mùi vị năm tháng.
Tay vịn ghế gỗ lê kiểu cũ đã sờn nhiều, bàn cũng thế, bên góc vốn phải có hoa văn chạm trổ lại không biết đã bị ai gọt đi, thật đáng tiếc.
Ân Quyết không rõ giá trị của những cổ vật hiện tại này, cho nên cũng chỉ lặng lẽ ngồi trên chủ vị uống trà, yên lặng nghe lão thái gia kể lại biến cố đã phát sinh của hải tộc ngàn năm nay.
Từ sau khi y hồn phi phách tán, Đông Hải và Bắc Hải luôn có quan hệ ác liệt đã diễn ra mấy cuộc ác chiến, Đông Hải vừa thay đổi chính quyền, coi như tổn thương nguyên khí, rất nhiều hải tộc nản chí không muốn bị kéo vào hỗn loạn đã chọn lánh thế, Hải Giải thị lang là một trong số đó, ông lên bờ, sau đó cắm rễ trên bờ.
Hải Giải thị lang mặt mày hiền hậu hiện tại đã tràn đầy nếp nhăn, lưng còng xuống, lúc rót trà cho Ân Quyết còn có chút chậm chạp.
Động tác uống trà của Ân Quyết vô cùng ưu nhã, nhưng chân mày lại nhíu chặt: “Ta nhớ đại nhân cho dù hiện tại đã qua ba ngàn tuổi, cũng không nên… mới phải?”
Từ xưa đã có câu trên trời một ngày, dưới đất một năm, đáy biển cũng là thế, thọ mạng của hải tộc trước nay rất dài, lại thêm không có trao đổi giữa ban ngày và ban đêm, biến đổi của nóng lạnh và các mùa, các tộc nhân lánh thế cứ vô tri vô giác chớp mắt đã qua mấy trăm năm, có lúc Ân Quyết theo tiền nhậm Long quân trước kia học tập phê duyệt tấu sớ, đợi khi cảm thấy mệt mới phát hiện nhân gian đã từ mùa xuân chuyển sang mùa đông rồi.
Lão thái gia cười, có chút hoài niệm cũng có chút cảm thán: “Sống quá lâu rồi, không có ý nghĩa.”
Ân Quyết thấy ông không muốn nói nhiều nên không hỏi tiếp, chỉ nói: “Ta cũng cảm thấy không có ý nghĩa.”
Lão thái gia nhìn y như một đứa trẻ thích làm mình làm mẩy, khuyên giải: “Điện hạ khác với tôi, thế gian sông núi xinh đẹp đều chưa từng thấy qua, sao có thể nói không có ý nghĩa?”
Ân Quyết ai oán liếc nhìn lão thái gia, lặng lẽ tì lên bàn, tuổi tác của y tính theo nhân tộc đại khái là 25 tuổi, nhưng trừ thời gian ấu niên không có quá nhiều ấn tượng, thời thiếu niên sau đó đã bị chiếm cứ hơn phân nửa bởi nam nhân kiên nghị cường hãn, không tự ti không kiêu ngạo trong Thâm Uyên tử lao kia.
Khi y ngủ say là khi mới vừa thành niên hơn nữa học được hóa hình không lâu, kết quả thời gian tốt đẹp nhất lại mất trong tay người đó. Tuy thời kỳ thành niên rất dài, nhưng năm trăm năm đó lại là giai đoạn hoàng kim của học tập pháp thuật, qua rồi chỉ có thể làm nhiều công ít, hiện tại nghĩ lại cảm thấy thật đáng tiếc.
Thật ra lão thái gia năm đó từng là thầy của Ân Quyết, dạy dỗ y hơn trăm năm, đương nhiên tình cảm sẽ khác, hiện tại nhìn y đã hơi hồi phục chút sức sống, lão thái gia dở khóc dở cười, chỉ đành nói: “Điện hạ nên tranh thủ thời gian này tu luyện, đi nhiều nơi trên nhân gian, hiện tại nó đã biến hóa rất lớn.”
Ân Quyết gật đầu, đột nhiên nói: “Ta muốn xem sách ở đây.”
Lão thái gia gọi Tạ Vũ vào dẫn Ân Quyết đến phòng sách, còn ông thì đi tìm thằng cháu làm quan chức để lo liệu chuyện về thân phận mới cho Ân Quyết, xã hội hiện tại muốn vào hộ khẩu đều phải có quan hệ.
Trong ánh mắt dáo dác của Tạ Vũ viết rõ hai chữ “nhiều chuyện”, cô không dám vào nơi hai người nói chuyện, chỉ có thể đợi lão thái gia rời khỏi rồi mới mặt dày nói gần nói xa với Ân Quyết.
Ân Quyết rất tốt tính, chuyện có thể đáp thì sẽ không nhanh không chậm trả lời, ngữ khí tuy lạnh lùng, nhưng Tạ Vũ lại cảm thấy y rất dịu dàng. Thế là Ân Quyết dùng khí thế quét sạch ngàn quân bước vào hàng ngũ mười người đàn ông tốt trong lòng Tạ Vũ.
Lão thái gia đã định cư tại thành phố Z gần một trăm năm rồi, mấy năm nay thu thập được vô số cuộn kinh cổ tịch, các văn hiến trân quý, tiếc rằng vẫn có một phần bị mất trong lúc chuyển nhà liên tục, ngay cả mấy cái ghế gỗ hoa lê mới ngồi lúc nãy cũng bị bức hại vì tránh thời kỳ cách mạng văn hóa. Con trai của lão thái gia ứa nước mắt tự tay gọt đi hoa văn điêu khắc bên góc, những cổ tịch kia có thể giữ được cũng nhờ sau đó ông tìm được một pháp khí không gian có thể cất giữ đồ đạc, nếu không đã tổn thất rất lớn.
Mặt trời sau trưa ấm nóng, dưới cây cổ thụ trong vườn, Tạ Vũ tìm một chỗ mát mẻ đặt ghế trúc cho Ân Quyết ngồi, sau đó ra ngoài đặt mua sách mới, sách trong nhà phần lớn là cổ tịch tạp thư, loại sách cuộc sống lão thái gia dặn dò rất ít.
Ân Quyết ôm một quyển sách chậm rãi ngồi giết thời gian, muốn tìm hiểu một nơi, trừ tự mình đi trải nghiệm thì cách tốt nhất không ngoài việc đọc sách, khả năng ghi nhớ của y rất mạnh, tốc độ xem sách cũng mau.
Đại khái muốn đọc xong ba bốn bộ sách lớn trên bàn trong một buổi chiều, thì y chỉ có thể đọc sơ, nhưng những hiểu biết cơ bản đó đã đủ dùng.
Chỉ tiếc rằng tính toán của Ân Quyết chưa được một lúc đã vỡ nát, sau khi lật xem mấy quyển sách xuất bản gần đây y liền thấy xui xẻo.
Văn tự của nhân tộc vốn có khác biệt rất lớn với hải tộc, lại thêm nhiều năm nay đã biến hóa rất lớn từ phồn sang giản (chữ viết của TQ trước đây theo thể loại chữ phồn thể, sau này giản lược thành kiểu chữ giản thể), Ân Quyết mặt cứng đờ, trứng thì đau, sau nửa ngày cuối cùng dũng cảm đối diện với sự thật mình đã trở thành kẻ bán mù chữ.
Thế là Tạ Vũ trừ làm nha hoàn ra, lại gánh thêm một nhiệm vụ gian khó.
Ân Quyết cầm bút ngồi trên cái ghế hình nấm, trên bàn đá trước mặt đặt một tờ giấy thi trắng bóc, cột đầu tiên của giấy thi viết hai chữ lớn – “Nghe viết”.
Tạ Vũ thong thả đọc: “Ngài biết rõ địa vị của ngài trong tim tôi, rất cao nhã, rất tôn quý!”
Ân Quyết tì bút lên giấy di chuyển, khóe môi mang theo chút đắc ý, cái này y biết.
Tạ Vũ nhìn trộm tốc độ của Ân Quyết, đọc tiếp: “Cả thế giới không ai có địa vị như ngài trong lòng tôi! Tôi tôn kính ngài, thương tiếc ngài, yêu ngài, ngưỡng mộ ngài, nhớ ngài, đến mức bản thân tôi đã sắp chia năm sẻ bảy, sắp tan vỡ rồi, trong tình cảm này sao có thể chứa một chút bất kính nào chứ?”
Ân Quyết hơi nhíu mày, tiếp theo viết lên tờ giấy thi trống trơn, tốc độ chậm hơn vừa rồi rất nhiều.
Tạ Vũ khụ một tiếng nói: “Tiếp theo chúng ta nâng độ khó lên một chút.”
“Ừ.” Ân Quyết mặt không biểu cảm gật đầu.
Thế là Tạ Vũ cao hứng bừng bừng lập tức ném sách đi, kết hợp giọng ngọt ngào cùng múa máy tay chân: “Sao anh có thể ức hiếp em? Làm nhục em chứ? Tất cả hành động của anh, chỉ vì kìm lòng không đậu! Năm năm nay, anh khổ sở đè nén tình cảm của mình dành cho em, nó đã giày vò anh đến thương tích cùng mình, khắp nơi để sẹo! Anh muốn trốn, em không cho phép anh trốn! Anh muốn đi, em không cho phép anh đi… anh…”
“Đợi đã!” Ân Quyết đột nhiên giơ tay ngắt lời, vừa hạ bút vừa nhíu chặt mày nói: “Chậm một chút… lặp lại câu thứ hai một lần.”
“Ờ ờ…”
Vì gần đây bên ngoài quá thái bình, lão thái gia cũng dặn dò Tạ Vũ rảnh rỗi nhớ dẫn Ân Quyết ra ngoài chơi.
Ân Quyết không rõ tình huống, chỉ nghe Tạ Vũ nói nước ngoài đột nhiên bùng phát bệnh dịch, triệu chứng vô cùng kỳ quái, làm lòng người e sợ. Nhưng nói là nói thế, Tạ Vũ cũng ngồi không yên, cách ngày liền ra ngoài tìm bạn trai.
Ân Quyết ở nhà buồn bực, trừ xem sách ra không có gì để làm, có chút vô vị, cuối cùng quyết định ra đường dạo một vòng. Y đến nhân gian một tuần rồi cũng coi như được mở mắt không ít, ít nhất còn có thể đi dạo vòng vòng trước cửa nhà, không đi xa.
Ân Quyết chỉ cầm theo pháp khí nhỏ nhắn màu bạc trắng được gọi là “di động” ra cửa, kết quả vừa ra đến cửa đã thấy một nam nhân trẻ tuổi cầm một túi văn kiện, sắc mặt xanh mét đi về hướng y, lúc đi ngang qua còn cố ý “hừ” một tiếng.
Ân Quyết nhíu mày, cũng không biết đã chọc đến người này chỗ nào, vừa định quay người đi, đã nghe người đó nói: “Đợi đã, hình như tôi chưa từng gặp anh, anh đến nhà này làm công sao?”
Ân Quyết không đáp, đi thẳng về phía trước.
Người trẻ tuổi tức giận nói: “Đứng lại!”
Ân Quyết vẫn làm như không nghe thấy không nhanh không chậm tiếp tục đi ra cửa ngoài, người trẻ tuổi chưa từng thấy tên nào khinh thường người khác như thế, lao lên cản lại.
Ngay lúc này chỉ thấy bóng người Ân Quyết lóe một cái, người trẻ tuổi đó hoa mắt, mở mắt trân trân nhìn y ra khỏi cửa.
Ân Quyết cong môi, tuy năng lực của y không lớn như trước, nhưng để ứng phó với tiểu bằng hữu gây chuyện vô lý này vẫn không vấn đề.
Ra khỏi nhà họ Tạ còn phải đi hết con hẻm mới có thể đến đường lớn, Ân Quyết mới đi được nửa đường di động đã vang lên, y tiếp máy nửa ngày mới nhàn nhạt nói: “Được.”
Không biết bên kia Tạ Vũ nói gì, hình như cảm xúc rất kích động, Ân Quyết an ủi: “Yên tâm.” Nói xong cúp máy đi ra đường bắt một chiếc taxi.
Y lần đầu tiên bắt xe, tuy vẻ mặt bình thản không chút lo sợ, nhưng ánh mắt lại đặc biệt sáng.
Tài xế hơi nghiêng đầu nói: “Đi đâu?”
Ân Quyết nói: “Muốn đi đâu cũng được sao?”
Tài xế chần chừ một lát, kỳ quái gật đầu.
Mắt Ân Quyết lại sáng lên, qua một lúc mới lạnh mặt đưa di động cho tài xế xem địa chỉ Tạ Vũ gởi đến, mặt không biểu cảm nói: “Tự xem đi.”
Tài xế: “…”
Anh tài xế làm nghề lái taxi này người thế nào mà chưa từng gặp qua, không có gì đáng kỳ lạ, trên đường vô vị còn có thể bắt chuyện với Ân Quyết.
Tài xế nói: “Có gấp không, hiện tại đang giờ tan ca cao điểm, tính ra phải đợi.”
Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Không gấp.”
Vừa nói xong di động lại vang lên, vừa bắt đã nghe Tạ Vũ ở đầu bên kia kêu thét còn thêm rống vang: “Điện hạ! Ngài ở đâu??? Ô ô ô gấp chết tôi rồi ~ a a a a a a a!!!!!”
Tài xế: “…”
Ân Quyết: “…”
Ân Quyết trầm mặc một lát, mặt không biểu tình nói: “Mau một chút.”
Không cần y nói, tài xế đã lái xe nhanh hơn cả khi đua xe.
Khi Ân Quyết xuống xe trả tiền anh tài xế còn cảm thán: “Đàn ông hiện tại thật không đáng tin a.”
Trong tiệm cà phê, từ xa Tạ Vũ đã vẫy tay với Ân Quyết, áo len màu hồng phối hợp với quần jean, tôn lên sự thanh thuần đáng yêu, mà người đàn ông ngồi bên cạnh rõ ràng chính là bạn trai của cô.
Ân Quyết không cảm thấy có gì phải gấp đến mức độ kia, ưu nhã cất bước qua đường, đôi chân dài thẳng tắp thon thả được giấu trong chiếc quần.
Bên kia Tạ Vũ đang rất đắc ý nói với người đàn ông trước mặt: “Anh nhìn anh đi, rồi nhìn xem người ta! Có thể sánh được sao! Anh cứ thích tự cho là đúng, bà đây chịu đủ rồi!” Lật bàn!
Khách và phục vụ trong tiệm cà phê đều nhao nhao ngó qua.
Người đàn ông lộ vẻ thống khổ nói: “Tiểu Vũ, anh biết em vẫn còn yêu anh, em chỉ tìm một người đàn ông đến lừa anh, tim anh… sắp vỡ rồi!!!”
Tạ Vũ: “…”
Người đàn ông âu sầu không thôi: “Em có biết không… tình yêu của em… khiến anh rất vất vả!!!”
Tạ Vũ: “…”
Người đàn ông nát lòng nát dạ gọi: “Tiểu Vũ ~~~”
Sắc mặt Tạ Vũ xanh mét, chậm rãi hít sâu rồi thở ra, vừa chuẩn bị gầm một tiếng khí khái sơn hà, lại nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thắng xe ken két và tiếng xe hơi va đụng, âm thanh chói tai này khiến người đi trên đường đều sửng sốt.
Chỗ Ân Quyết vừa đứng lúc này đã bị một chiếc Hali màu đen cùng một chiếc xe cảnh sát đuổi sát theo sau chiếm cứ, va chạm kịch liệt khiến đầu xe biến hình, mà cách đó không xa là một người đang nằm, vết máu dần lan rộng.
Tạ Vũ mù mịt nhìn qua, lập tức sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, chỉ thấy trên xe cảnh sát có một người đàn ông anh tuấn mặc đồ cảnh sát mau chóng chạy xuống, làn da đen kịt, gương mặt góc cạnh rõ ràng đầy lạnh lùng cương nghị, thân hình thẳng tắp cứng cỏi, hắn trầm giọng quát với người đi đường đứng xem trò bên cạnh: “Làm phiền xem người bị thương!” Vừa nói xong liền quay lại đuổi theo tên cướp mới leo xuống khỏi xe Hali đang chạy thục mạng. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
17 chương
46 chương
23 chương
21 chương
413 chương