Long Sùng Vũ ôm Ân Quyết hôn mê bất tỉnh trở lại nhà trúc, trong lòng tuy nôn nóng, nhưng lại không có một chút biện pháp nào, hắn vẫn không biết, thì ra tìm về hồn phách là một chuyện khó khăn như thế, thậm chí còn trực tiếp uy hiếp đến bản thể.
Vì Ân Quyết không sử dụng nhà trúc bao nhiêu, cho nên ra giường chăn mềm gì đó đều còn thiếu, Long Sùng Vũ lại lục tìm trong túi trữ đồ của mình, rồi như kỳ tích móc ra hai bộ chăn ra gối nệm, thế là giường lớn được phủ vừa dày vừa êm.
Nước trên người Ân Quyết cũng được hắn dùng pháp thuật hong khô, khi đặt người lên nệm giường mềm mại, Ân Quyết còn vô thức hừ một iếng, hai chân thon dài cứ tách ra không thể ngăn dược.
Long Sùng Vũ trầm mặc nửa ngày, cúi đầu cắn mạnh vào đùi trong của y một cái, rồi lại dùng chăn bao kín lại. Không rõ khi nào Ân Quyết sẽ tỉnh, hắn cũng không thể một mình ra khỏi không gian, nhưng may mà buổi tối trong không gian yên tĩnh an tường, tránh cũng tốt.
Nửa đêm, Long Sùng Vũ cảm giác được Ân Quyết động đậy, hắn lập tức mở mắt ra, nhờ phiến sáng của linh khí tụ thành, hắn thấy Ân Quyết mơ mơ hồ hồ lật người, sau đó cọ vào lòng hắn, bắp đùi trần trụi cũng muốn nhét vào giữa chân hắn cho hắn kẹp lại, kẹp xong cũng thôi đi, cuối cùng Ân Quyết còn nói: “Ôm ôm.”
Long Sùng Vũ: “…”
Long Sùng Vũ giống như gặp quỷ nhéo gương mặt mát lạnh của Ân Quyết, Ân Quyết ưm một tiếng, vùi đầu vào lòng hắn, cuối cùng mới chịu thành thật.
Long Sùng Vũ hít vào thật sâu, thầm nói thật đòi mạng, chỉ tiếc là hắn không biết, đòi mạng vẫn còn ở đằng sau.
Vì có một đại mỹ nhân nhìn được ăn không được bên cạnh, Long Sùng Vũ cả đêm không ngủ được, cho đến tận sáng mới khép mắt lại.
Sáu giờ đúng nhân cách thay đổi, Long Sùng Vũ hoảng hốt cảm giác được hình như có gì không đúng, cho đến khi ổ chăn động đậy một chút, hắn đột nhiên vén chăn lên, cơn buồn ngủ cũng lập tức bay biến.
Chỉ thấy Ân Quyết khoác hờ một cái áo sơ mi mỏng, đang chớp mắt lặng lẽ nhìn bên dưới bừng bừng của hắn, dưới ánh sáng mờ ảo, con ngươi Ân Quyết thế nhưng lại có tia vàng nhàn nhạt.
Long Sùng Vũ: “…”
Long Sùng Vũ lặng lẽ quay người đi, không biết tại sao, hắn lại không mặc quần lót… không… cái này không phải trọng điểm!
Một người đàn ông, cho dù da mặt có dày thế nào, bị người mình thích quét qua như chiếu tia X quang thế kia, luôn sẽ thấy lúng túng, Long Sùng Vũ choáng váng nói: “Cậu đang làm gì vậy…”
Ân Quyết nghe thế lại chớp mắt nhìn hắn một lúc, hồi lâu sau mới ghé lại, nhẹ nhàng dùng trán cọ lên vai Long Sùng Vũ, nhỏ giọng gọi: “Chủ nhân.”
Lúc này, bị Ân Quyết dùng giọng nói trong vắt vô tội như thế gọi chủ nhân, Long Sùng Vũ suýt nữa phát tác bệnh tim.
Ân Quyết gọi một tiếng chủ nhân rồi còn không biết đủ, lại quấn hai tay hai chân lên eo Long Sùng Vũ, ngắt ngứ gọi: “Chủ… chủ nhân…”
Long Sùng Vũ đẩy mạnh Ân Quyết về giường, ngồi dậy lau mặt, sau đó lại ấn mạnh người tạo nghiệt xuống, vẻ mặt tức giận nói: “Cậu rốt cuộc đang chơi trò gì?”
Ân Quyết hoang mang không biết làm sao nhìn hắn, hồi lâu sau trong mắt phủ lên tầng sương mù: “Hu…”
Long Sùng Vũ sờ trán Ân Quyết, đến lúc này rồi, hắn cũng cảm thấy không bình thường, thăm dò hỏi: “Cậu… cậu nói thử xem tôi là ai?”
Trên gương mặt lạnh lẽo lãnh đạm thường ngày của Ân Quyết lộ ra một nụ cười đơn thuần, nghiêm túc nói: “Là chủ nhân.”
Long Sùng Vũ: “…”
Long Sùng Vũ lặng lẽ che mặt, chuyện lớn rồi…
Long Sùng Vũ giúp Ân Quyết mặc quần áo, mang giày vào
Ân Quyết lặng lẽ theo hắn, rất ngoan, nói gì làm đó.
Long Sùng Vũ nấu một bữa sáng thịnh soạn trong không gian, có sữa bò trứng gà sẵn đây, còn dùng hạt sen và lá sen tươi nấu cháo. Vì đồ đạc đầy đủ, khi làm cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Mà hiển nhiên Ân Quyết vô cùng thích, tuy vẻ mặt chỉ mềm dịu đi mấy phần, nhưng Long Sùng Vũ vẫn cố vui vẻ nghĩ, ít nhất bình thường ăn cơm hắn cũng không nhìn ra được Ân Quyết có thích hay không.
Nhưng sau khi ăn xong một hạt sen, Ân Quyết nhíu mày, dùng muỗng múc một hạt đưa cho Long Sùng Vũ nhỏ giọng nói: “Đắng lắm.”
Chồi nhỏ trong hạt sen có thể hạ hỏa giải nhiệt, an tâm dưỡng thần, mà mấy hôm nay họ ở ngoài bôn ba, không phải ăn thịt nguội thì là đồ chua đồ hộp, rau xanh thực sự rất ít, cho nên ăn cái này mới có ích.
Long Sùng Vũ dụ ngọt: “Cái này có lợi cho sức khỏe, nghe lời.”
Ân Quyết trầm mặc một lúc, lấy ra từng hạt từng hạt sen trong chén cháo, sau đó trong tầm mắt của Long Sùng Vũ bỏ toàn bộ vào miệng.
Ân Quyết xoắn xuýt nhai nhai rồi nuốt sạch, Long Sùng Vũ an ủi: “Ngoan lắm.”
Nghe khen, Ân Quyết lập tức giống như bị ủy khuất gì đó, kéo góc áo Long Sùng Vũ không buông. Cho nên có một đạo lý rất đúng, nếu một đứa bé ngã, cha mẹ không để ý đến nó, vậy thì nó sẽ tự ngồi dậy, nhưng nếu cha mẹ đau lòng ôm ấp xoa dịu, nó sẽ khóc lóc ủy khuất đủ kiểu.
Long Sùng Vũ thở dài, trải qua một buổi sáng lần mò, lại thêm từ mấu chốt mà Ân Quyết nhắc đến trong ký ức tối qua – linh tuệ, hắn cuối cùng cũng hiểu đây là chuyện gì.
Nói trắng ra, Ân Quyết bị ảnh hưởng của linh tuệ phách, thần trí lại lùi về thời kỳ trẻ con, chỉ có thể hành động dựa theo bản năng, tuy bất luận Ân Quyết biến thành thế nào hắn đều thích, nhưng đây cũng không phải là chuyện tốt!
Ân Quyết còn muốn duy trì hiện trạng bao lâu? Long Sùng Vũ một chút nắm chắc cũng không có, chỉ có thể sớm tìm về linh tuệ của y.
Long Sùng Vũ vốn còn cho rằng muốn câu thông với Ân Quyết chỉ cách làm sao ra ngoài thanh ngọc là vô cùng khó khăn, kết quả không ngờ Ân Quyết chỉ lặng lẽ hồi tưởng một chút, niệm một khẩu quyết, giây tiếp theo, hai người đã xuất hiện lại trong xe.
Vì khi họ vào không gian xe sẽ không có ai trông chừng, cho nên Long Sùng Vũ đã đậu nó trong một trang trại, cửa lớn đóng chặt, ai cũng không biết bên trong có chuyện gì.
Chỉ là có vài chuyện làm người ta dở khóc dở cười là, khi bọn họ nhìn ra ngoài xe, một tang thi yên yên tĩnh tĩnh nằm bên dưới bánh xe, cái chân lộ ra dưới mặt trời bị rọi trắng bệch, mà cái đầu chôn trong bóng râm thì đang kêu lên bén nhọn, nó chỉ có thể chậm rãi dùng tay bò đi.
Long Sùng Vũ đạp chân ga, cả cửa cũng không mở, tông thẳng ra ngoài.
Tang thi lập tức bị cán thành hai đoạn, mà cửa lớn cũng ngã xuống theo đó.
Ân Quyết hiếu kỳ quay đầu nhìn hoài, Long Sùng Vũ vừa lái xe vừa đưa tay giúp y thắt dây an toàn, miệng dặn dò: “Ngoan ngoãn ngồi yên, lát nữa nếu đói thì nói với tôi.”
Ân Quyết ừ một tiếng, quả nhiên ngồi ngẩn ra không động nữa.
May mà trên đường chỉ có xe của họ, hai bên đường cũng trống trải vô cùng, Long Sùng Vũ không cần nhịn nữa nắm tay Ân Quyết, sau đó đặt lên tay lái.
Mắt Ân Quyết sáng lên, ngón tay thon dài thử gãi một chút, cẩn thận hỏi: “Ta có thể thử không?”
“Có thể.” Long Sùng Vũ dịu dàng cười nói.
Giây tiếp theo SUV liền run mạnh hai cái rồi trượt theo hình chữ S.
Long Sùng Vũ: “…”
Long Sùng Vũ thong dong để mặc Ân Quyết chơi, thỉnh thoảng lên tiếng chỉ dẫn, cho dù biết rõ làm thế sẽ chậm trễ hành trình thì thế nào? Chỉ cần y cao hứng là được.
Bình thường Ân Quyết không nói nhiều, cũng sẽ không gây phiền phức cho người khác, cho dù bản thân cao hứng cũng chỉ lặng lẽ giấu trong lòng, khiến hắn không biết nên làm thế nào, mà hiện tại tình trạng của Ân Quyết tuy không như mong muốn của hắn, nhưng cũng vừa đúng lúc có thể để hắn nhân cơ hội này thăm dò suy nghĩ trong lòng Ân Quyết.
Đợi Ân Quyết cuối cùng mất hứng thú với việc lái xe, Long Sùng Vũ bắt đầu thử trao đổi với y, giọng nói cũng cố gắng dịu dàng, mang theo chút dụ dỗ: “Không thích lái xe nữa?”
Ân Quyết gật đầu, chơi đủ rồi.
“Vậy cậu thích cái gì?” Long Sùng Vũ hỏi.
Ân Quyết nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Chủ nhân.”
Long Sùng Vũ vô thức nóng mắt, đưa tay xoa mặt y, hỏi tiếp: “Tại sao?”
Ân Quyết lại suy nghĩ, khó khăn nói: “Vì chủ nhân tốt với ta… trước kia… rất ít có ai tốt với ta.”
Trước kia… Long Sùng Vũ cúi đầu, dừng xe, ôm người vào lòng, khàn giọng hỏi: “Bảo bối, hiện tại cậu mấy tuổi rồi, còn nhớ không?”
Ân Quyết hơi chút đắc ý nói: “Ta sắp thành niên rồi, thành niên thì có thể hóa hình.”
Long Sùng Vũ lập tức cảm thấy tim như bị đâm một đao, đau đến mức mặt không còn chút huyết sắc, ngón tay không ngừng run rẩy.
Hắn biết ký ức của Ân Quyết vì ảnh hưởng của linh tuệ mà hỗn loạn, cho nên lúc này chỉ nhớ cái tốt của hắn, thích hắn. Nhưng sự thật thì là… hắn hại y mất đi tất cả.
Thậm chí Long Sùng Vũ cũng lý giải được câu hỏi thất thường bên bờ ôn tuyền của Ân Quyết tối qua, lúc đó hắn ủy khuất, ủy khuất vì Ân Quyết không nhìn rõ được chân tâm của hắn, không lý giải được tại sao hắn phí công lực trên trăm năm chỉ vì ký một khế ước cưỡng ép với y, tuy giam lỏng Ân Quyết, thậm chí khiến Long quân cao cao tại thượng trở thành một nô thú chỉ biết nghe lệnh hành sự là ích kỷ và tư tâm của hắn, nhưng cũng được xây dựng trên cơ sở không còn cách nào thả y.
Chỉ là phương thức quá mức khó chấp nhận mà thôi, sao có thể nghi ngờ hắn chứ?
Nhưng hiện tại, khi Ân Quyết dùng ánh mắt đơn thuần, giọng điệu nghiêm túc nói thích hắn, lời hắn mong đợi như thế, thực tế lại đầy chế nhạo.
Long Sùng Vũ ôm người chặt hơn, hôn lên trán Ân Quyết một cái rồi thấp giọng hỏi: “Vậy trừ tôi ra, còn có ai đối tốt với cậu.”
“Còn có sư phụ.” Chuyện này Ân Quyết đáp rất nhanh, thậm chí trong mắt còn mang theo mơ ước, “Ngài là Long quân của tộc chúng ta.”
Đại khái đã đoán dược và có tâm lý chuẩn bị, Long Sùng Vũ trừ ánh mắt hơi ảm đạm đi thì vẫn tốt, lòng đã đau đến tê liệt rồi. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
17 chương
46 chương
23 chương
21 chương
413 chương