Đồ Tử muốn nhân lúc đút đồ ăn cho sói con thì xoa đầu nó.
Vì đói khát, màu lông của con sói trở nên ủ ê khô héo đi nhiều, nó không mấy khỏe mạnh, còn gầy còm hơn những con sói cùng tuổi mà Đồ Tử từng gặp.
Sói con nuốt ực một cái, nhảy sang một bên, tức giận nhe răng ra.
Đồ Tử cười.
Sói con lập tức cảm thấy như mình bị một con thỏ khinh thường, thế là tức giận lao lên cắn góc áo Đồ Tử, chân trước không ngừng đạp, tựa hồ muốn trực tiếp trèo lên người Đồ Tử để cắn cổ hắn, nhưng… hình như đã thất bại.
Đồ Tử chơi với nó một chút, sau đó nói: “Được rồi, những thứ này cho nhóc, lần sau đến thăm nhóc không biết sẽ là lúc nào nữa.”
Sói con nghe thế khựng lại một chút, không còn làm ồn nữa, chỉ yên yên tĩnh tĩnh cúi người ngậm miếng bánh, sau đó nhìn bóng dáng cao lớn của Đồ Tử càng đi càng xa.
…
Long Sùng Vũ và Ân Quyết đưa hai cụ vào thành phố, xem xong nơi ở rồi lại muốn ra ngoài.
Bà cụ kéo tay con trai, dường như cực kỳ không nỡ, liên tục lặp lại: “Không thể không đi sao? Trong thành phố rất an toàn, con còn phải ra ngoài làm gì?”
Ân Quyết không tiện chen vào, chỉ lặng lẽ đi quanh căn phòng diện tích không lớn, vì quan hệ quân đội của ông cụ, họ được phân cho một căn phòng, cộng thêm nhà vệ sinh đại khái khoảng bốn mươi mét vuông, hai người ở hơi chật, nhưng điểm tốt là nơi này an toàn hơn những nơi khác, vì đây là khu gia quyến trong nơi trú đóng quân sự.
Tiểu khu này chính là một đại viện quân khu, sau khi xảy ra chuyện thì cả tòa nhà đều trống không, phòng của nhà nào cũng rất lớn, nhưng do sợ không thể hoàn toàn chứa hết gia quyến của các nhân viên cao cấp may mắn sống tốt, chỉ có thể chia nhỏ phòng ra, nhưng đều có nhà vệ sinh riêng, sử dụng bếp thì có thể phân chia, hơn nữa bài trí cũng rất xa hoa.
Hiện tại gia quyến vào ở vẫn chưa nhiều, nói là phân cho hai cụ một phòng ngủ và nhà vệ sinh riêng, nhưng thật ra trước khi có người khác được xếp vào, cả nhà này họ đều có thể sử dụng.
Bà cụ nôn nóng nói: “Con coi, bây giờ vẫn còn đủ cho… hai đứa ở cũng không có vấn đề gì…”
Long Sùng Vũ đỡ bà, trầm ổn ôn hòa giải thích: “Không phải vì cái này, hiện tại lương thực tích trữ của chúng ta chỉ có thể đủ ăn vài tháng, con muốn nhân lúc bệnh độc tang thi chưa quá mức nghiêm trọng ra ngoài thu thập một ít, như vậy vẫn tốt hơn chờ quân đội phát cho, ít nhất đủ dùng.” Còn không cần lo lắng bị cắt xén hay hôm nào đột nhiên không có thì phải đói bụng.
Bà cụ đau lòng đỏ khóe mắt, giống như lần này hắn đi sẽ không trở lại, tuy trong lòng biết chuyện con trai đã quyết định tuyệt đối không dao động, nhưng bà vẫn rất khó tiếp nhận, đây là đi mạo hiểm! Đây là lên tiền tuyến!
Ngược lại ông cụ thì nghĩ thông suốt hơn, con trai trước giờ độc lập, họ cũng cản không được, còn không bằng dứt khoát một chút, ông vung tay nói thẳng: “Cút đi, ba biết bây giờ con giỏi rồi, mau đi.” Nói xong kéo bà cụ nhẹ giọng vỗ về.
Trước mặt Ân Quyết còn bị ông cụ giáo huấn như thế, Long Sùng Vũ hơi lúng túng sờ mũi, dặn dò: “Mấy ngày con đi, ba mẹ đừng ra ngoài, lương thực rau xanh trong nhà cũng còn không ít, ai đến cũng đừng mở cửa.”
Sau khi ông cụ tỏ vẻ đã hiểu, hai người mới đi, trước khi đi Long Sùng Vũ nhét một lá bùa ẩn mật vào khe cửa.
Cửu Cửu Quy Nhất bàn cho biết phương hướng tiếp theo là từ thành phố W đi lên phía bắc, vì năm đó khi Ân Quyết hồn phi phách tán là ở dưới đáy biển, sau mấy trăm năm phiêu dạt không ngừng, tuy không dễ tìm, nhưng cũng sẽ không cách quá xa.
Xe ra khỏi thành phố rất thuận lợi, Ân Quyết nhớ lúc trước đi ngang qua giữa đường có một trạm xăng, bên trong đã không có ai, không biết còn có thể lấy xăng ở đó nữa không.
Long Sùng Vũ nghe Ân Quyết nghiêm túc thảo luận nên đi đâu lấy xăng, đi đâu tìm lương thực với mình, liền kìm không được trực tiếp đạp thắng xe.
Ở ngoại ô vắng vẻ không bóng người, dù giữa ban ngày cũng chỉ có mình xe họ đậu giữa dường, mà bên ngoài là gió lạnh rét buốt, bóng cây loáng thoáng.
Ân Quyết giật mình, thân thể nghiêng về trước được dây an toàn giữ lại, sợ hãi nói: “Sao… sao vậy?”
Long Sùng Vũ chỉ dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn y, thầm nghĩ, Long quân của hắn sao có thể như thế, luôn khiến lòng hắn mềm đi.
Long Sùng Vũ đưa tay vuốt mặt y, sau đó sáp tới.
Ân Quyết hoang mang bị Long Sùng Vũ ôm lấy hôn vài cái, đợi khi phản ứng lại hàm răng đã bị người kia cạy mở.
Ân Quyết: “= =…”
Cũng không chịu coi thời gian địa điểm trường hợp, Ân Quyết mặt không biểu cảm đẩy người ra, Long Sùng Vũ tươi cười khởi động xe nói: “Trạm xăng đó cách thành phố W rất gần, tính ra cũng không còn xăng trữ, chúng ta đi xa một chút xem thử, bây giờ dầu dự trữ vẫn đủ dùng.”
Ân Quyết gật đầu, nhớ lại vừa rồi nam nhân trêu đùa khinh bạc, y lập tức lại cho Long Sùng Vũ nhìn gương mặt lạnh.
Long Sùng Vũ tốt tính chịu đựng, trong lòng rất rõ, Ân Quyết đã không thể phản kháng hắn trong những chuyện lớn nữa, cho nên chỉ có thể làm mình làm mẩy ở những chỗ khác, thỉnh thoảng chiến tranh lạnh, tâm tình cũng lúc tốt lúc xấu, thật ra chủ yếu còn là vì không cách nào tiếp nhận sự thật mình từ một Long quân cao quý biến thành nô thú bị hắn bao dưỡng.
Cho dù hắn không ngừng giải thích với Ân Quyết, hắn không hề xem y là thú cưng hay nô thú, mà xem như người yêu, cho dù hắn có nói thích bao nhiêu lần, Ân Quyết cũng chưa từng tin.
Long Sùng Vũ thở dài, lúc đó tuy có đau lòng, nhưng hắn vẫn quyết tâm ký khế ước, dù sao người không chạy được nữa, vết thương còn đó họ vẫn có rất nhiều thời gian để xoa dịu.
Qua một lúc sau Ân Quyết lại bắt chuyện với Long Sùng Vũ, “Cứ để ba mẹ ngươi trong thành phố không có vấn đề gì chứ?”
Long Sùng Vũ lắc đầu dịu dàng nói: “Không cần lo, tôi đã thi một pháp thuật nhỏ trên người họ, một khi có chuyện gì tôi sẽ biết.”
Ân Quyết không ừ hử chỉ gật đầu, trên đường đi y luôn muốn cảm ứng thất phách của mình, chỉ tiếc rằng vẫn không có thu hoạch hữu dụng nào.
Khi xe chạy ngang một thôn trang, Long Sùng Vũ hờ hững nhìn qua hàng trang trại, đột nhiên lòng sáng lên đạp chân ga hỏi: “Chúng ta đã bao lâu không được ăn thịt rồi?”
Ân Quyết chớp mắt không biết lại nghĩ đến chỗ nào rồi.
Thôn trang nhỏ xây dựng men theo đường cái hẻo lánh đã quyết định vận mệnh bị lãng quên của nó.
Cửa trang trại bị đá ra, một tang thi bị ánh sáng chiếu cho toàn thân trắng bệch co mình trong góc, thấy người đến liền gào lên yếu ớt nhưng dữ tợn, bên trong cũng có tang thi khác ẩn náu và kêu gào, nhưng không dám lao ra, chúng chỉ đợi trời tối mới dám hành động.
Người ở đây hầu như đều nuôi vài con gia cầm hoặc heo, chủ nhà này tuy đã biến thành tang thi, nhưng vì cửa chuồng heo xây rất cao, khóa lại chặt, vì thế con heo mập đã thoát khỏi kiếp nạn.
Long Sùng Vũ bổ chết một tang thi muốn giãy dụa, còn Ân Quyết thì ngây ngốc nhìn con heo bị dọa thoi thóp kia mà chảy nước miếng.
Một dãy nhà đều càn quét sạch, cũng chỉ có vài nhà còn gia súc có thể mang đi, đám heo đói đã mấy ngày, gầy đi một vòng, nhưng dù sao cũng vẫn kiên cường sống sót. Chỉ là heo sống không dễ mang, túi trữ đồ của Long Sùng Vũ cũng chỉ có thể chứa vật chết, nhưng nếu xẻ thịt ở đây thì lại khá phiền phức, hắn do dự không thôi, thầm nghĩ không biết có nên đạp chết chúng trước không.
Kết quả vào lúc này, Ân Quyết đột nhiên ghé lại nói: “Tôi có biện pháp.”
Long Sùng Vũ nhíu mày, chỉ thấy Ân Quyết lặng lẽ lấy ra miếng thanh long ngọc quyết cột dây đỏ ở cổ áo. “Có thể bỏ vào đây, nuôi được.”
Long Sùng Vũ vẫn luôn biết Ân Quyết có pháp khí không gian thượng đẳng, nhưng chưa từng khát vọng có một ngày hắn có thể được cho phép bước vào, điều này quả thật làm hắn vừa mừng vừa sợ, trong suy nghĩ của hắn đây là chuyện hầu như không thể, thậm chí khi Ân Quyết muốn tránh né hắn cũng có thể chạy vào đây, đó là một thế giới thần bí, có thể an ủi cảm xúc của y, thì ra hắn cũng có thể bước vào.
Ân Quyết nắm tay áo của Long Sùng Vũ đang chìm trong trầm mặc, giây tiếp theo, hai người đã chuyển vào trong không gian.
Bên ngoài thanh ngọc vẫn là đông hàn đìu hiu, bên trong thanh ngọc thì ấm áp như xuân, trời cao núi cao.
Long Sùng Vũ ngẩn người nhìn cảnh tượng thần kỳ trước mắt__
Một nhà trúc đơn giản xinh đẹp, dòng nước nhỏ róc rách trước nhà trúc, dòng nước trong vắt thấy đáy thấm nhuần bãi cỏ, mà bên cạnh được khai khẩn mấy thửa ruộng, thảo dược tươi tốt, phát triển rất nhanh, xa hơn nữa là hồ hoa sen, thậm chí một đống vật tư mà hắn mang Ân Quyết đi càn quét siêu thị nửa tháng trước còn chất chồng trên mảnh đất trống ở sau nhà trúc chưa được phân loại.
Còn ngọn núi xa xa kia… hình như cũng là thật… xanh rì mơn mởn, giữa núi còn có mây trôi.
Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Chúng ta có thể khoanh một vùng đất dưới núi, nuôi gia súc ở đó… hoặc vây ruộng thuốc ở sườn núi của ta, sau đó trực tiếp nuôi thả chúng cũng được.” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
105 chương