Thật ra Long Sùng Vũ cảm thấy Ân Quyết không lãnh đạm như vẻ ngoài y biểu hiện, hắn ho khan một tiếng, thăm dò: “Hôm đó tôi đến bệnh viện thăm cậu, cô gái đó là bạn gái của cậu?”
Tạ Vũ? Ân Quyết quả quyết lắc đầu, nếu chiếu theo tuổi tác để tính bối phận, Tạ Vũ có thể làm chắt gái mười mấy đời của y rồi, y chỉ xem cô như tiểu bối để yêu thương.
Long Sùng Vũ vẫn bình tĩnh, hắn có ý muốn cùng Ân Quyết quen thân, hoặc nên nói là tri giao, lần đầu tiên có tâm trạng này, hắn rất muốn thử, hơn nữa sáng hôm nay khi trao đổi với một nửa kia hắn cũng đã biểu đạt ý định này, một nửa kia không có dị nghị gì.
Thật ra một nửa kia vốn sẽ không có bất cứ dị nghị gì, vì họ là một thể, nếu hắn có mong muốn nào, thì một nửa kia của hắn nhất định cũng sẽ có.
Long Sùng Vũ vừa định lên tiếng, Ân Quyết đã cảnh giác ngắt lời: “Ngủ.”
Long Sùng Vũ nghẹn lại, “Được.” Hắn có chút thất vọng dọn máy tính xách tay về giường mình, quay đầu mới phát hiện Ân Quyết đã nằm xuống, đưa gáy về phía mình.
Lúc Ân Quyết tỉnh giấc Long Sùng Vũ vẫn còn ngủ, tối qua hắn thật sự không được nghỉ ngơi tốt.
Ân Quyết thong thả đứng lên, thi pháp thuật khiến Long Sùng Vũ ngủ say lần nữa, người này vốn đã ngủ ngon, hiện tại thì có tiếng động nào cũng sẽ không tỉnh.
Nam nhân hiện tại sớm đã thoát khỏi cuộc sống tuyệt vọng vô biên trước kia, sau khi đầu thai chuyển thế tựa hồ đã thoát khỏi những bể dâu, có thêm sự hàm hậu, mấy hôm nay bình thản ở chung đã bù đắp được khát vọng của y mấy trăm năm trước, vậy đã đủ rồi, sau này đường ai nấy đi, không còn gặp lại.
Khóe môi Ân Quyết mang chút ý cười, ngón tay chọt lên má nam nhân, tướng mạo dù có lạnh lùng anh tuấn cao lớn uy mãnh thì lại thế nào, hiện tại còn không phải cũng giống như Tạ Vũ, đều có thể gọi y là ông cố mấy chục đời.
Khi “nhân viên” đến gõ cửa khoảng năm giờ rưỡi, Ân Quyết đã thu dọn xong xuôi, bỏ đi lớp hóa trang trên người, vết thương trên trán y đã khỏi, chỗ thâm tím trên eo sau khi vào ngọc tẩm bổ đã nhạt đi nhiều.
Y nhanh chóng thay quần áo sạch Tạ Vũ chuẩn bị, Tạ Vũ nói: “Xem ra khí sắc của điện hạ tốt lắm rồi.”
Ân Quyết gật đầu, nhàn nhạt nói: “Ngươi chuẩn bị dẫn ta ra ngoài thế nào?”
Trên mặt Tạ Vũ vẫn còn đeo khẩu trang y tế, nhưng Ân Quyết lại có thể đoán được ít nhiều qua ánh mắt lấp lóe phát sáng của cô.
“Ông cố bảo tôi mang đến một hạt Ảnh Châu.” Thứ quý giá này cô chưa từng được thấy qua.
Ân Quyết nhíu mày, Ảnh Châu ý nghĩa như tên, người sử dụng ngậm nó vào miệng sẽ có thể hóa thành một cái bóng, chẳng qua cần phải đi kèm với người khác, tạm thời thay thế bóng của người đó, thân hình của y và Tạ Vũ khác biệt rất rõ ràng, ở trong bệnh viện thì còn dễ, nhưng vừa gặp ánh sáng chỉ sợ sẽ bại lộ.
Tạ Vũ thấy y dường như đang ngẫm nghĩ gì vội nói: “Điện hạ, ông cố nói tuy đây không phải là kế sách vẹn toàn nhưng chúng ta không còn thời gian nữa rồi.”
Chỉ sợ thật sự gấp đến mức việc khắc phục hậu quả sau đó cũng không cần, Ân Quyết cầm Ảnh Châu lớn bằng quả trứng chim ngậm vào miệng, thoáng cái thân hình trở nên mơ hồ biến thành một bóng đen trùng khớp với cái bóng dưới chân Tạ Vũ, dưới ánh sáng dịu nhẹ trong phòng, có thể thấy được rõ ràng chiếc bóng thẳng tắp thon dài của cô.
Tạ Vũ đẩy chiếc xe vừa rồi ra, trước khi đi quay lại nhìn một cái, chỉ thấy người đàn ông trên chiếc giường bệnh khác còn đang ngủ, hơi chau mày, giống như đang mơ một giấc mộng khắc khoải.
Tạ Vũ mới ra khỏi tòa nhà, một chiếc xe màu đen đã đậu trước mặt cô, cô nhanh chóng lên xe, chạy đi.
Trên xe còn hai người ngồi, cha của Tạ Vũ lái xe, lão thái gia ngồi ở ghế phó lái.
Sau khi xe chạy khỏi cửa lớn bệnh viện, bên cạnh Tạ Vũ chậm rãi hiện ra một người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ tiêu chuẩn.
Lão thái gia không yên tâm nhìn Ân Quyết nói: “Điện hạ không sao là tốt rồi.”
Gương mặt lạnh lùng của Ân Quyết ôn hòa đi không ít: “Đại nhân không cần lo lắng.”
Chiếc xe chạy ngang qua con đường dẫn đến nhà lão thái gia, Ân Quyết hờ hững hỏi: “Không về sao?”
Lão thái gia gật đầu, trầm tư một lát rồi vẻ mặt ngưng trọng hỏi: “Điện hạ chắc hẳn biết rõ Bát Hoang Lục Hợp kính.”
Là một Long quân đã từng thấy qua vô số trân bảo, loại bảo khí trung thượng phẩm này y đã từng thấy, đằng sau tấm kính là hoa văn tỉ mỉ, phía trước thì sáng long lanh, bộ khung tám cạnh bao lấy tấm kính sáu cạnh, miễn cưỡng coi như hàng tinh xảo.
Lão thái gia giao hộp gấm màu đen vẫn ôm trên đầu gối cho Ân Quyết, mấy ngày không gặp, dường như ông đã già đi không ít.
Ân Quyết mở hộp gấm ra, chỉ nhìn một cái đã lập tức hít ngược một hơi, tấm kính đã hoàn toàn vỡ nát.
Bát Hoang Lục Hợp kính, chịu va chịu rớt, là thứ cần thiết cho mọi nhà, trừ phần mặt có thể soi ra, còn có tác dụng là bói điềm xấu, mỗi góc kính là một phương vị, vỡ một góc, vậy thì phương hướng mà góc đó chỉ sẽ có đại nạn, mà tình trạng trực tiếp vỡ nát thế này… Ân Quyết chỉ từng nghe nói qua trong tiểu thuyết cổ tịch xem lúc giết thời gian, cũng chính là vì hung tai khó gặp, mà điềm báo tai họa lại không rõ ràng, cho nên tấm kính này chỉ có thể xếp ở vị trí lúng ta lúng túng trong bảng bảo vật.
Gương mặt trắng bệnh của Ân Quyết trở nên bình tĩnh: “Xác định nó tự vỡ chứ?” Kính đồng vỡ nát, vào tay lạnh lẽo, phía trên còn có chút linh khí vô cùng mỏng manh.
Lão thái gia khàn giọng nói: “Tối hôm qua tôi cảm thấy được, là nó tự vỡ, trước kia cũng từng có một lần, nhưng chỉ vỡ một góc.” Ông vừa nói vừa quay người lại, đưa tay chỉ vào đó.
Mảnh vỡ gần phía trên bên trái, “Là chuyện ba mươi mấy năm trước, cách chỗ chúng ta cũng xa.”
Tuy Tạ Vũ biết sự tình nghiêm trọng, nhưng nghe mãi vẫn không hiểu gì, cô sửng sốt một chút: “Vậy… ứng nghiệm không?”
Sắc mặt lão thái gia vô cùng khó coi gật đầu: “Đã ứng nghiệm.”
Tạ Vũ kinh hãi, thầm tính thời gian lập tức mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, đôi môi run rẩy phun ra hai chữ: “Đường Sơn…”
Mọi người trầm mặc nghẹt thở.
Ân Quyết nhìn sắc mặt Tạ Vũ cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, sau một lúc suy nghĩ liền nói: “Sau mấy ngày sẽ ứng nghiệm? Hay là lập tức…”
Cha của Tạ Vũ mặt trầm như nước, chiếc xe chạy trên con đường xa lạ, ông thay lão thái gia đáp: “Ba ngày, lúc đó chiếc kính còn bị đè dưới đáy rương cũ, sau khi phát hiện ra chúng tôi còn tưởng là do nó đã quá cũ, vì chiếc kính này… lúc đó chúng tôi không hề tin rằng nó thật sự có tác dụng như thế.”
Ân Quyết cũng biết, nếu không phải có tiền lệ trước đó thì dù là ai cũng không cách nào tin tưởng một chiếc kính đồng chỉ lớn bằng bàn tay lại có thể bói ra tai họa.
“Vậy hiện tại dự định làm gì?” Ân Quyết hỏi: “Tìm Cửu Cửu Quy Nhất bàn?” Nhìn cách vỡ của kính, chỉ sợ nơi để tránh họa cũng không có, vì sống sót, chỉ có thể dùng bảo vật bói điều lành tương khắc với tấm kính.
Lão thái gia chậm rãi nói: “Thứ đó đã mất tích mấy trăm năm rồi, không biết đang nằm trong tay ai, hơn nữa lại tương khắc với Bát Hoang Lục Hợp kính, người trong gia tộc chúng ta không thể lấy.” Lúc trước gia tộc họ chọn lựa lấy đi Bát Hoang Lục Hợp kính là để tránh thế tốt hơn, không cần phải được chỉ dẫn đại cát đại quý, chỉ cầu an lạc dư dả, kết quả hiện tại tình thế cấp bách, nên đã cầu không được.
Ân Quyết chậm rãi thở ra một hơi.
Xe ra khỏi thành phố, vào một thôn trang ít người, cuối cùng dừng lại trước cửa một ngôi nhà riêng biệt.
Cha Tạ Vũ vừa xuống xe bước qua dìu lão thái gia, vừa cười khổ với Ân Quyết: “Tôi đã dặn Tạ Vũ dùng con đường đặc biệt loan tin Bát Hoang Lục Hợp kính bị vỡ ra rồi, ngay cả mạng tin tức của nhân tộc cũng được rải tin này, các yêu ma tinh quái thì còn tốt, chỉ là… không biết có bao nhiêu nhân tộc sẽ tin tưởng.”
Ân Quyết gật đầu, tuy bọn họ trời sinh đã có linh lực, nhưng cũng không thể nào đấu với thiên địa, vào lúc này, sức mạnh của họ không hơn nhân loại bao nhiêu, có lúc rõ ràng biết tai họa sắp đến, nhưng lại không có cách nào khiến tất cả mọi người tin phục, sự giày vò này mới gọi là khó chịu. Trên thực tế, ngay cả bọn họ cũng chưa hoàn toàn tin tưởng tấm kính này, chẳng qua là do trời sinh cẩn trọng, vì bảo tồn huyết mạch mỏng manh nên mọi chuyện đều phải cẩn thận.
Cửa mở ra, bên trong tụ tập mười mấy người, sau khi thấy lão thái gia chống nạnh cầm quậy bước vào liền lộ ra vẻ cung kính.
Trong sân là một giếng nước đường kính khoảng hai mét xây bằng xi măng, trên cạnh còn có rêu mọc loang lổ, đáy giếng tối tăm u ám, mà xung quanh ngoài một mét lại đóng tám cây trụ gỗ cùng kích cỡ, phía trên quấn từng vòng tơ đỏ, vây giếng cổ ở chính giữa.
Ân Quyết ngây người một chút, nhíu mày thấp giọng hỏi lão thái gia: “Thị lang đại nhân muốn mở đường đến yêu giới?”
“Đây là biện pháp tốt nhất tôi có thể nghĩ ra được.”
Mở đường, tên đúng như nghĩa là mở một con đường thông đến dị thế, giống như lúc trước gia tộc họ từ đáy biển dọn lên bờ đến nhân gian, cần phải thông qua một con đường đặc biệt, mà nơi họ mở đường định đến là yêu giới, bọn họ không muốn về Đông hải, Đông hải hiện tại thay đổi chính quyền chiến loạn không ngừng, trở về cũng đồng nghĩa phải chịu nỗi khổ lưu lạc. Tuy yêu giới được tính là hòa bình, độ chấp nhận dành cho ngoại tộc cũng cao, nhưng…
“Đường dễ mở, nhưng khó đi.” Có lối vào được sử dụng trên ngàn năm thì vô cùng an toàn, còn lối đi do tự mình mở, trình độ nguy hiểm sẽ không thấp, cộng thêm đã vào rồi muốn ra rất khó. Ân Quyết không thể không biến sắc, lo sợ nghĩ, nếu y cứ ra đi như thế, dị thế một ngày, nhân gian một năm, đợi mấy trăm năm sau trở lại, hồn phách bị thất lạc của y còn có thể lưu giữ tại nhân gian sao?
Hồn phách vốn có một linh lực nhất định, có cái thậm chí còn có thể tự mình hóa thành một vài bảo vật quý giá, chuyện như thế không phải chưa từng có. Sở dĩ trước kia vẫn không lo lắng, là vì chúng sẽ không biến mất trong thời gian ngắn. Y có thể dựa vào cảm tri và dẫn dắt giữa hồn phách mà tìm kiếm, tìm được rồi lại thu hồi là xong. Nhưng nếu đến yêu giới, không hơn trăm năm tuyệt đối không thể quay lại, đợi đến lúc đó chút ít linh lực đều mất sạch rồi, vậy coi như xong luôn.
Cha Tạ Vũ và mấy anh em đạo hạnh sâu một chút đang bố trí chuyện mở đường.
Lão thái gia khuyên giải: “Điện hạ, nghe thần một câu, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.”
Sắc mặt Ân Quyết trầm lạnh, lắc đầu, cốt lõi của núi xanh y đây sẽ bị đào rỗng.
Lão thái gia thấy thế sắc mặt biến đổi, kiên quyết nói: “Điện hạ nhất định phải đi cùng lão thần.”
Ân Quyết ngẫm nghĩ, vẫn lắc đầu.
Long quân chính là bản tính bướng bỉnh, nếu không phải vì tính cách này, năm đó sao lại bị nam nhân kia hại thảm như thế! Lão thái gia cầm gậy gõ mạnh lên mặt đá xanh, hai người bắt đầu giằng co.
Lúc này, di động của Ân Quyết đột nhiên vang lên, dãy số xa lạ, Ân Quyết vừa tiếp máy đã nghe tiếng gầm tràn đầy tức giận của Long Sùng Vũ: “Ngươi chạy đi đâu rồi!”
Ân Quyết: “???”
Long Sùng Vũ bên kia hiếm khi thay đổi sự hồn hậu trầm ổn thường ngày, giận dữ không kìm được: “Ngươi có biết hậu quả làm vậy không?!”
Ân Quyết: “…”
Long Sùng Vũ hít sâu một cái, muốn khiến mình bình tĩnh lại, hắn trầm giọng nói: “Cho ta biết ngươi đang ở đâu trước đã?”
Phát hiện Ân Quyết bỏ đi đương nhiên là Long Sùng Vũ ban đêm.
Nhưng Ân Quyết lại lạnh nhạt ngắt lời: “Long Sùng Vũ.”
“Hả?”
Ân Quyết: “Tạm biệt.” Nhanh chóng cúp rồi tắt máy.
Long Sùng Vũ: “…”
Sau khi Ân Quyết bỏ đi không lâu, Long Sùng Vũ đồng dạng tìm được cơ hội lén chuồn khỏi bệnh viện tay cầm di động sửng sốt một giây, sắc mặt thoáng cái đen đến cực điểm. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
116 chương
215 chương
73 chương
11 chương