Trọng sinh he với đối thủ một mất một còn
Chương 49 : rầu rĩ
Khi đến trường, Trình Cẩm Chi còn đặc biệt an ủi Cẩu Vũ. Cho rằng Cẩu Vũ lại bị tiểu hoa đán tìm người đánh.
Cẩu Vũ đỡ eo, ôm máy tính xách tay gõ cạch cạch cũng không biết đang gõ gì. Sau khi nghe giảng xong, Trình Cẩm Chi ló đầu nhìn sang. Cẩu Vũ lập tức giơ tay che máy tính lại: "Bí mật thương mại, phi lễ chớ nhìn*."
*Phi lễ chớ nhìn: Những gì không hợp lễ giáo, thuần phong mỹ tục thì không được nhìn.
Cẩu Vũ nghiêng người, đúng lúc Hạ Dữu ngồi bên trái thấy chữ trên máy tính: "Cố đại công tử chân đứng hai thuyền*..."
*Chân đứng hai thuyền: Bắt cá hai tay hay ngoại tình lăng nhăng.
"Cố đại công tử? Cái người diễn "Đi Tây Khẩu"?" Hạ Dữu mở to mắt, hình như hơi ngạc nhiên: "Đại học năm nhất mình làm hoạt động, còn gặp anh ta, rất phong độ lịch sự mà."
Cẩu Vũ liếc mắt, mới mở máy tính xách tay ra, chọn một tấm ảnh: "Lịch sự phong độ, với ngoại tình là hai chuyện khác nhau chứ?"
Hạ Dữu nhanh chóng xáp lại, bắt đầu xem ảnh Cẩu Vũ chụp: "Trời, tởm quá, anh ta đặt tay ở chỗ... tởm quá."
"Nói không chừng, năm nhất cậu đã bị người ta sàm sỡ."
"Không có thiệt, mình thấy anh ta an ủi những nữ sinh viên khác, còn bảo nhân viên mua nước cho tụi mình." Hạ Dữu nói, lại nhìn Cẩu Vũ: "Trước khi gặp cậu, mình vẫn ôm ảo tưởng về ngành giải trí."
"Cũng đúng, mình là máy nghiền nát giấc mơ của các thiếu nữ." Cẩu Vũ có vẻ rất đắc ý, giơ ngón tay cái cho bản thân.
"Mà sao cậu thích theo hôn nhân ngoại tình các kiểu vậy?" Hạ Dữu hỏi.
Cẩu Vũ ngừng một lúc: "Vì tất cả mọi người thích xem."
"Vậy cũng đúng."
Trình Cẩm Chi nhìn Cẩu Vũ. Thích chụp người khác thì cũng sẽ người khác bị bới, đời trước Cẩu Vũ đã từng bị bới, phong ba huyên náo rất lớn, có lẽ vì danh tiếng của Cẩu Vũ. Trình Cẩm Chi trọng sinh trở lại, tất nhiên biết tại sao Cẩu Vũ thích theo hôn nhân của người ta.
Nàng nhìn Cẩu Vũ, cũng không nói tiếp. Cẩu Vũ chống eo, tiếp tục gõ chữ.
Đã một thời gian Cẩu Vũ không về nhà, nghĩ mẹ ở nhà cũng buồn tẻ nên về một chuyến, tiện lấy ít đồ.
"Gần đây con bận gì?" Mẹ Cẩu gắp đồ ăn cho Cẩu Vũ.
Cẩu Vũ nhai rau, liếm dầu bên mép môi, lầm bầm lầu bầu bới cơm: "Học, làm việc, mẹ không có hứng thú đâu."
"Đừng gắp cho mẹ, con cũng tự ăn chút đi." Cẩu Vũ cũng gắp một cái đùi gà cho mẹ Cẩu.
"Ôi." Mẹ Cẩu nói vài câu, lại hỏi sang gần đây Cẩu Vũ có yêu đương không. Cẩu Vũ bị hỏi đến chán, vội vàng gắp mấy đũa đồ ăn cho mẹ mình.
Ăn cơm xong, Cẩu Vũ đi tản bộ với mẹ Cẩu. Khi tản bộ lại đụng phải một ông già. Ông già nhìn Cẩu Vũ, cười hì hì nói: "Ơ? Đây không phải là Tiểu Cẩu Vũ sao? Lớn xinh xắn rồi."
Vẻ mặt của mẹ Cẩu hơi xấu hổ: "Ông cũng chuyển đến đây?"
"Ôi ôi đúng vậy, con gái lớn mới sinh con, tôi chuyển qua chăm sóc phụ." Ông già nói, lại lấm la lấm lét nhìn Cẩu Vũ chằm chằm: "Bé con, không nhớ chú? Còn nhớ lúc con còn bé, chú cho con tiền, cho con đi mua kẹo..."
Cẩu Vũ bấm ngón tay cái vào lòng bàn tay mình, sau đó mới cười xán lạn: "Dĩ nhiên là nhớ."
Đến khi đưa mẹ về nhà, Cẩu Vũ lập tức xách túi rác ở cửa: "Mẹ, con xuống dưới ném rác."
"Ừ, về sớm chút."
Cẩu Vũ quay đi, đôi mắt lập tức u ám, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh. Cô đem rác vứt vào xe rác, lấy một cây côn gỗ ở đầu hẻm, kéo cây côn tìm theo hướng ông già kia đi.
Dường như ông già rất vui vẻ, còn cầm giấy vẽ trong tay. Ông già là một họa sĩ.
Hình như ông ta cảm nhận được Cẩu Vũ đang ở sau lưng, cũng không quay đầu lại, nhưng bước đi nhanh hơn. Đến giữa con hẻm, lập tức bị Cẩu Vũ quăng một côn vào lưng, cơ thể chao đảo, đập đầu xuống đất. Ông ta nhanh chóng quay đầu lại, đồng thời sử dụng tứ chi bò đi. Cẩu Vũ nhặt côn dưới đất lên, dồn ông già vào góc tường: "Không được xuất hiện ở trước mặt mẹ tao nữa, nghe không?"
Ông già đỡ cái trán rớm máu, sợ đến mức run lẩy bẩy, có vẻ như ông ta không ngờ tới Cẩu Vũ sẽ đánh mình. Cẩu Vũ cắn răng, ánh mắt vô cùng hung ác dữ tợn. Cô cầm côn, đập cánh tay ông già một cái: "Nếu để tao gặp nữa, tao bẻ tay mày."
Đến khi ông già chạy xa, Cẩu Vũ ngồi xuống, nhìn giấy vẽ trên đất. Giấy vẽ chỉ là giấy trắng, dính bẩn gì đó, hơi đen.
Cẩu Vũ chỉ ngồi chồm hổm, không có ngồi xuống đất, cô sợ làm dơ quần áo. Làm dơ, mẹ cô sẽ biết.
Kẹo, Cẩu Vũ ghét kẹo. Cũng không phải con nít sẽ không hiểu chuyện, cô nhớ cô cầm cả túi kẹo, ngồi ở hành lang nhà mình. Đàn ông vào nhà, sẽ cho cô một ít tiền lẻ, để cô đi mua kẹo. Nhà không có tiền, mẹ cô không biết gì cả, chỉ biết là con gái phải đi học. Lúc còn trẻ mẹ cô rất đẹp, nếu không cũng không hấp dẫn được cha đẻ của cô. Khi cô lên mười sáu cha đẻ của cô mới tìm đến, đưa cô đến thủ đô.
Đến giờ, cô vẫn có một thân phận đáng hổ thẹn, con riêng. Mà cha đẻ của cô, hai tuần lễ trước mới làm lễ trưởng thành mười tám tuổi cho con trai, ông ta còn tặng con trai một chiếc du thuyền. Người ngoài thấy, gia đình của cha đẻ là một gia đình mẫu mực có tiếng.
"Mẹ, mẹ đừng ở đây." Sau khi Cẩu Vũ về, thấy mẹ cô xem tivi. Cô cúi đầu, cởi giày.
"Mẹ gây thêm phiền phức cho con?"
"Không có, mẹ đừng đoán mò." Cẩu Vũ lấy trái cây trong tủ lạnh ra, ép nước trái cây cho mẹ mình. Mẹ cô uống nước trái cây, len lén nhìn cô. Cẩu Vũ bóc quýt, tách một múi nhét vào miệng.
Mẹ cô vẫn đối xử tốt với cô, chỉ đánh cô hai lần. Lần thứ nhất là cô không muốn mẹ cô "gom học phí" cho cô, bị mẹ cô đánh một bạt tai. Còn lần thứ hai, là cha đẻ cô muốn đưa cô lên thủ đô. Cô không muốn, lại bị mẹ cô đánh cho một trận: "Con ở lại cái thôn nhỏ này, có hi vọng gì?"
Thành phố lớn vẫn tốt hơn, tiền đến nhanh. Cẩu Vũ bóc một quả quýt cho mẹ, vẻ "không sao cả" phủi tay một cái: "Con đi tắm."
Vừa tắm xong, Cẩu Vũ nhận ngay một tin nhắn, là Phó Tân Bạch: "Nhớ em."
Cẩu Vũ không để ý tới, vừa lấy máy tính xách tay ra. Tin nhắn lại "tin tin" lên: "Không phải gửi tin nhắn hàng loạt."
Cẩu Vũ cũng không để ý, đến khi máy tính khởi động. Máy tính khởi động rất nhanh, nhưng chỉ vừa sáng màn hình, Phó Tân Bạch đã gọi đến: "Em đi đâu?"
"Về nhà." Cẩu Vũ kẹp điện thoại, ngón tay mảnh mai gõ xuống bàn phím.
"Khi nào trở lại?"
"Cô muốn đến đón tôi không?"
"Nếu chị nói có?"
"Vậy tôi tung tin lịch trình của cô lên mạng ngay." Cẩu Vũ nói: "Tin của cô, vẫn có thể giúp tôi thu hút được một đợt sóng thương mại."
Phó Tân Bạch cười ra tiếng, nằm trên ghế sô pha nhà mình, đung đưa cái chân dài. Cô liếm liếm môi dưới, quấn đuôi tóc của mình: "Văn phòng thế nào?"
Tình cảm có vấn đề, người bình thường toàn là khâu vá sửa chữa liên tục ba năm*. Mà những ngôi sao này, vừa phát hiện có manh mối bất thường, sẽ bắt đầu rút lui, rút tài sản trước, tài sản là vấn đề quan trọng nhất. Tâm chiếu bất tuyên**, mỗi người đều tự dời hết tài sản của mình, đến lúc đó cũng dễ tương phùng chốn giang hồ.
*Khâu vá sửa chữa đến ba năm: Xuất phát từ câu "quần áo ba năm mới, ba năm cũ, vá may sửa chữa liên tục ba năm" chỉ chuyện tình cảm có vấn đề cũng sẽ cố gắng thay đổi sửa chữa bù đắp trong thời gian dài chứ không bỏ ngay.
**Tâm chiếu bất tuyên: Lòng hiểu nhưng không nói ra.
"Cuối năm có thể đi vào quỹ đạo."
"Cũng khá." Tiếp lời, Phó Tân Bạch lại bắt đầu "quấy rầy" cô bằng điện thoại. Cẩu Vũ cúp máy, làm Phó Tân Bạch nghẹn lời. Phó Tân Bạch vừa chuẩn bị gọi lại, quản gia đã đến: "Cô Phương đến."
"Để cô ấy vào đi." Phó Tân Bạch ngồi dậy, cũng không có ý định thay quần áo, mặc áo ngủ tơ tằm mỏng, bưng ly chân dài lên.
"Đến trễ như thế, không sợ chồng chị hiểu lầm?" Phó Tân Bạch vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình, nhấp một tí rượu đỏ.
Phương Gia Huệ đi đến, vô cùng tự nhiên lấy ly rượu trong tay Phó Tân Bạch. Khi đến, cô thấy bình rượu đỏ trên bàn, đã uống cạn một nửa: "Uống ít chút đi."
Phương Gia Huệ vừa đặt ly xuống bàn, lập tức bị Phó Tân Bạch ôm vai: "Chị làm gì để cảm ơn?"
"Cảm ơn."
"Chỉ bằng miệng?"
"Chị có con."
Phó Tân Bạch nhíu mày: "Trước đây, chị rất biết đùa."
Phương Gia Huệ cũng nghiêm túc nhìn Phó Tân Bạch, gỡ tay cô ra: "Trước đây, em cũng không phải vậy."
"Tôi bị chị tổn thương tình cảm, tính cách thay đổi nhiều." Phó Tân Bạch không chịu buông tha theo thổi hơi vào tai Phương Gia Huệ.
"Chị rất xin lỗi." So với vẻ mặt "mờ ám" của Phó Tân Bạch, Phương Gia Huệ "xin lỗi" có phần chân thành.
Phó Tân Bạch nhìn Phương Gia Huệ, một lúc lâu mới buông tay ra: "Không có nghĩa."
Tình nhân cũ, càng ngày càng chán. Nhìn tấm lưng Phương Gia Huệ, Phó Tân Bạch còn "đáng tiếc" thở dài, cô nhấc điện thoại lên, chọn một tấm ảnh của Cẩu Vũ.
Vẫn là tình nhân bé nhỏ thú vị.
Như thường ngày, Trình Cẩm Chi đến công ty của mình họp. Thật ra nàng cũng không phải là người chủ trì cuộc họp, với tư cách là một nghệ sĩ, nàng chỉ cần nghe theo sự sắp xếp, với tư cách là chủ, nàng chỉ cần chịu trách nhiệm bỏ tiền. Trước khi họp, DC còn giữ nàng lại: "Sếp, tôi nghĩ giờ sếp nên duy trì khoảng cách với cô Dung."
"Tình hình hiện giờ là, những cuộc thảo luận về sếp, có một nửa là về cô Dung. Mà bên cô Dung, chỉ có mười phần trăm là thảo luận về sếp. Tình huống này, thực sự rất xấu."
Trình Cẩm Chi hiểu ý của DC, hiện tại đã có nhiều người bắt đầu ghét cặp đôi Quả Hồng. Có người cảm xúc dâng trào, thì tự nhiên cũng có người phản đối. Hai hôm trước, còn xuất hiện một weibo mới, tên là "Liên minh chống Quả Hồng", cấp tốc được năm nghìn fan. Trong đó có fan của Dung Tự, cũng có fan của Trình Cẩm Chi. Một bộ phận fan của Trình Cẩm Chi đã gửi kiến nghị lên công ty, kiến nghị công ty loại bỏ cặp đôi Quả Hồng, cho rằng cặp đôi Quả Hồng cản trở sự phát triển cá nhân của Trình Cẩm Chi.
Mỗi ngôi sao phải có một lợi điểm bán hàng độc nhất*, lợi điểm bán hàng độc nhất của Dung Tự càng ngày càng rõ ràng, diễn xuất của Dung Tự, khí chất của Dung Tự. Quan trọng nhất là cái duyên với khán giả của Dung Tự. Hiện giờ đã có rất nhiều những bộ phim quốc dân bắt đầu liên lạc với Dung Tự. Mà lợi điểm bán hàng độc nhất của Trình Cẩm Chi rất mơ hồ, nói theo kiểu thông thường, nàng chỉ mới bắt đầu "tẩy trắng" mà thôi.
*Lợi điểm bán hàng độc nhất - Unique Selling Point: Là một khái niệm trong tiếp thị, chỉ ưu thế hay đặc trưng của sản phẩm/thương hiệu/cá nhân ở đây là cá nhân mỗi nghệ sĩ. Được xác định với mục đích tạo sự khác biệt rõ rệt với những nghệ sĩ khác để khán giả có thể chọn thích, hâm mộ nghệ sĩ này thay vì nghệ sĩ khác.
Hiện tại công ty đang giúp nàng giành bộ phim quốc dân, "Thiên hạ bạch ngân". Kịch bản là do biên kịch "Hán Thì Nguyệt" nổi danh viết, "Hán Thì Nguyệt" là cựu quản lý của chuyên mục "Chuyện hoang đường huyên thuyên" của diễn đàn "Bốn Bể", nổi một mạch từ online đến offline. "Thiên hạ bạch ngân" là tác phẩm tiêu biểu của "Hán Thì Nguyệt", được chuẩn bị trong hai năm. Đạo diễn cũng là đạo diễn chính kịch* nổi danh của CCTV, cực kì có phong cách riêng. Điều quan trọng nhất là, Trình Cẩm Chi biết lúc trước "Thiên hạ bạch ngân" liên lạc với Dung Tự. Lúc đó Dung Tự cũng khá nghiêng về bộ này, nhưng lịch trình quay của "Người về" đụng với lịch trình của "Thiên hạ bạch ngân", vậy nên Dung Tự từ chối "Thiên hạ bạch ngân".
*Chính kịch là loại hình thứ ba ra đời sau bi kịch và hài kịch. Chính kịch ra đời trên nền tảng có thể bao gồm cả hai nguyên tố bi & hài, nhưng không bị những nguyên tắc của hai thể loại này ràng buộc, sử dụng linh hoạt cả hai yếu tố để nâng cao hiệu suất vàthích ứng với yêu cầu phát triển bộ phim. Lấy xung đột làm nội dung, mâu thuẫn trong phim rất phức tạp, thường phản ánh cuộc sống xã hội.
Trình Cẩm Chi có hơi lo lắng, lúc trước nàng khuyên Dung Tự nhận "Người về", nếu nàng nhận "Thiên hạ bạch ngân", vậy...
Lúc trước Dung Tự không có tiếng tăm gì, nhưng hiện giờ "thế lực" của hai người đã "ngang nhau". Vậy ra, "đối thủ một mất một còn" vẫn là "đối thủ một mất một còn" sao?
***
Cẩu Vũ: Tôi cũng không nghĩ tác giả sẽ kể đến mức phát rồ... Tôi còn có thể thảm hại hơn không?
Thiên Hậu: Hả?
Cẩu Vũ nhìn Thiên Hậu: ... Xem ra tôi sẽ còn thảm hại hơn nữa.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
195 chương
18 chương
380 chương
51 chương
136 chương