Trọng sinh he với đối thủ một mất một còn
Chương 140 : người xấu hổ
Tại sao lại để nàng thấy một cảnh như vậy? Nếu nói câu trước là nghe nhầm, tiếp theo Olivia đột nhiên lao thẳng tới. Đôi mắt của Olivia có phần mê mẩn, đôi má hiện lên chút hồng, cô níu ống tay áo của Dung Tự, dường như muốn hôn Dung Tự. Tuy rằng Olivia chưa trưởng thành, nhưng chiều cao đã gần bằng Dung Tự. Trông Dung Tự khá bối rối, cô chống vai Olivia lại.
Khi đối diện với tình huống này, cảm xúc của Trình Cẩm Chi có phần lẫn lộn khó tả. Là Dung Tự đang gây rối "người theo đuổi" nàng? Hay Olivia đang gây rối bạn gái cũ của nàng? Trình Cẩm Chi nói một hơi: "Hai người đang làm gì vậy?"
Hơi lên giọng. Mang theo sự chất vấn. Nhưng mà, nàng muốn chất vấn điều gì? Làm sáng tỏ quan hệ, cơ bản không liên quan đến nàng. Không liên quan đến nàng, nghe hơi tức giận.
Người bình thường thấy tình huống này, đều sẽ quay đầu bỏ đi, để tránh khỏi xấu hổ. Mà Trình Cẩm Chi chọc thẳng vào "nơi xảy ra chuyện", nhìn chằm chằm hai người đang lôi lôi kéo kéo. Dung Tự quay đầu, sau khi thấy nàng tai còn đỏ lên. Có vẻ rất mất tự nhiên.
"Lại đây." Trình Cẩm Chi quát một tiếng.
Dung Tự đi nhanh đi về phía Trình Cẩm Chi, bước chân hơi hoảng loạn, trông như đang chạy chậm. Dung Tự đến bên Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lại bước nửa bước, trông như Trình Cẩm Chi một mét sáu đang che chở Dung Tự một mét bảy tám sau lưng. Dung Tự có phần mất tự nhiên, mới che như thế, cảm giác bảo vệ trẻ sơ sinh của Trình Cẩm Chi lại lập tức dâng lên: "Có chuyện gì vậy, Olivia?"
Tuy nhiên, Olivia chẳng hề muốn nhìn thấy nàng, gương mặt không vui. Cô ngẩng đầu, thấy ngay Dung Tự cao kều. Olivia bước lên một bước, như đang giằng co.
Trình Cẩm Chi hơi hối hận vì mình không mang giày cao gót, đi đôi cà kheo sau đó nhìn xuống Olivia. Trình Cẩm Chi ngẩng đầu, nhìn Olivia đến gần, cảm giác bị người kẹp lại. Đôi mắt của Olivia có phần sâu thẳm, cô nhìn Trình Cẩm Chi: "Trình, lần này tôi đến là vì Dung Tự."
Đã thấy.
"Có thể cô đã hiểu lầm tôi, nhưng không sao. Giờ cô đã thấy rồi..."
Được rồi không cần phải nói. Trình Cẩm Chi lại nhớ đến hai hôm trước, nàng nâng cằm Dung Tự: "Em ghen à?"
Tại sao kí ức có thể xấu hổ đến thế? Nàng từng nói như vậy sao? Không có, nàng chưa từng nói như vậy.
Olivia nhìn Dung Tự, vẻ mặt trở nên chân thành thâm tình, ca ngợi một tràng. Olivia như thể đang đắm chìm trong thế giới của mình, Dung Tự ghé vào tai Trình Cẩm Chi, thì thầm giải thích: "Em với cô ấy không có gì hết."
Em giải thích con khỉ ấy. Trình Cẩm Chi trừng lại. Kí ức mà nàng đã cực khổ xóa sạch, lại bị Dung Tự nói ra. Olivia lại bước đến: "Dung Tự, cô có thể làm bạn gái của tôi không?"
Trình Cẩm Chi có cảm giác bản thân đang ở trong trạng thái chân không mấy giây.
"Xin lỗi, không được." Dung Tự từ chối cũng rất thẳng thắn. Nếu như người khác, còn phải xin lỗi vì điều gì đó, tôi nghĩ có lẽ chúng ta làm bạn thì sẽ tốt hơn, các kiểu câu xã giao.
"Tại sao?" Olivia liếc nhìn Trình Cẩm Chi, sau đó nhìn Dung Tự: "Cô vẫn thích Trình sao?"
Giỏi. Không ngờ Olivia lại hỏi vấn đề mà hai người họ tránh còn tránh không kịp, lẽ nào đây là người xúc tác trong truyền thuyết?
"Nhưng cô ấy không thích cô, lúc trước..." Olivia nói.
"Khụ." Trình Cẩm Chi lên tiếng, nhanh chóng cắt đứt đề tài này: "Olivia, cô Dung đã nói rất rõ rồi."
Trình Cẩm Chi rất bình tĩnh, ổn định khí tràng của mình lại. Quả nhiên Olivia sửng sốt mấy giây.
Trình Cẩm Chi quay người đi, Dung Tự vội đuổi theo Trình Cẩm Chi. Hai người ném Olivia đang sửng sốt ra sau. Tất nhiên là phải đi, đợi Olivia nói chuyện đêm đó ra, trời, uổng công mấy hôm nay nàng ra vẻ ta đây. Hơn nữa, có phần xấu hổ. Trình Cẩm Chi về phòng, Dung Tự cũng theo nàng. Dung Tự mới bước một chân vào, Trình Cẩm Chi lập tức quay đầu: "Em vào làm gì?"
Dung Tự hốt hoảng, vội rút chân của mình lại. Dung Tự mới rút ra ngoài. Trình Cẩm Chi lại thấy Olivia đuổi theo. Nàng vội tóm cổ áo của Dung Tự, tóm Dung Tự vào phòng mình.
"Em với cô ấy thực sự không có gì hết." Cửa bị đóng lại mạnh mẽ, tiếng hơi vang, Dung Tự cũng run theo.
"A." Trình Cẩm Chi nhếch môi, như đang cười châm chọc.
"Mấy hôm nay... Cô ấy luôn... Em định nói với chị. Nhưng mà..." Dung Tự hốt hoảng nói lắp: "Chị có quan hệ tốt với cô ấy, em nói với chị, chắc chắn chị sẽ không tin em."
"Ai có quan hệ tốt với cô ấy?"
Dung Tự cụp mắt xuống: "Hai người..."
"Không có chuyện như thế." Trình Cẩm Chi nói, lại ngồi lên ghế: "Cô ấy tỏ tình với em lúc nào?"
"Hôm cô ấy đến, thì đã nói với em."
Thảo nào mấy hôm nay Dung Tự đều đứng ngồi không yên: "Trước đây hai đứa có liên lạc?"
Dung Tự đứng cạnh Trình Cẩm Chi, cúi thấp đầu như một đứa trẻ làm sai.
Khỉ ạ, lại không có tiếng. Nói một nửa để một nửa, có đôi khi dứt khoát không nói. Nhiều năm như vậy, vẫn không sửa cái tật xấu này. Trình Cẩm Chi hơi cáu, đập bàn một cái: "Nói."
Dung Tự lại run lên: "Không có, em không biết cô ấy. Có thể chị không tin, nhưng mấy hôm nay em mới biết cô ấy."
... Vậy làm sao mà Olivia biết Dung Tự? Chẳng lẽ hôm nàng thuê phòng, mắng Dung Tự mấy tiếng trước mặt Olivia? Vậy điểm G của Olivia cũng dị quá? Hay là nói, Olivia đã biết Dung Tự từ trước, tiếp cận nàng là vì tiếp cận Dung Tự? Những thứ này không quan trọng. Quan trọng là... Olivia si mê Dung Tự, nhìn cô ấy như vậy, chắc là mê đến mức không chịu được. Trình Cẩm Chi lại có cảm xúc lẫn lộn khó tả, đã nhiều năm như vậy, Dung Tự vẫn là người thắng cuộc đời, tất cả mọi người đều yêu hình tượng của Dung Tự.
"Em đừng nói chuyện với cô ấy." Đặc biệt Trình Cẩm Chi muốn nhấn mạnh một câu. Oliva nói gì, em cũng đừng nên tin. Nhưng mà câu này có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Dung Tự vội gật đầu, như con gà mổ thóc.
Trình Cẩm Chi nguôi giận, cũng không biết nguôi giận gì. Có lẽ do trông Dung Tự rất dễ bắt nạt. Trình Cẩm Chi uống một hớp nước: "Sao hai đứa lôi lôi kéo kéo ở nhà vệ sinh?"
Dung Tự tỏ vẻ khó xử: "Cô ấy nói cô ấy muốn tắm với em."
"Mấy hôm nay, cô ấy lấy quần áo của em, rồi đi theo em." Dung Tự rụt cổ. Hai hôm trước, Dung Tự kéo Trình Cẩm Chi, do muốn nói chuyện Olivia lấy quần áo của cô với Trình Cẩm Chi.
"Em không mắng cô ấy à?" Olivia cũng được coi là một cô gái xinh đẹp, không ngờ lại làm chuyện mê muội như vậy.
"Chị có quan hệ tốt với cô ấy."
"A." Trình Cẩm Chi nói: "Đừng lấy chị ra nói, nếu cô ấy xài cưỡng với em, em cũng chiều theo cô ấy à?"
"Có phải em thấy cô ấy trẻ tuổi xinh đẹp không?" Trình Cẩm Chi nói. Trẻ tuổi xinh đẹp, bị sỗ sàng cũng không thấy thiệt.
"Em..." Dung Tự nín cả buổi, mặt nghẹn đến đỏ bừng: "Em không thích."
"A, vậy em thích gì?"
Dung Tự ngẩng đầu lên, đôi mắt Dung Tự có phần trong veo. Cô nhìn Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi nhíu đôi mày, uống một hớp nước: "Em đi ra ngoài đi, chắc cô ấy cũng về phòng rồi."
"Ừ." Dung Tự gật đầu.
Khi Dung Tự ra khỏi phòng, lại liếc nhìn Trình Cẩm Chi. Khí tràng của Trình Cẩm Chi hơi trầm, trông nàng không vui lắm. Có lẽ hành động mới vừa rồi của cô, khiến Trình Cẩm Chi nhớ lại những chuyện xấu trong những năm gần đây. Buổi tối lúc ngủ, Dung Tự lại tự nhiên đến phòng của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi mới tắm rửa xong, ngồi ở đầu giường đọc kịch bản. Tóc Trình Cẩm Chi hơi ướt, khăn lông trắng phủ lên bờ vai thon gầy. Dung Tự nhẹ nhàng cầm khăn lông của Trình Cẩm Chi lên, bắt đầu lau tóc cho Trình Cẩm Chi. Tóc lại dài hơn. Động tác của Dung Tự rất dịu nhẹ, trong chốc lát Trình Cẩm Chi hơi buồn ngủ. Dung Tự đỡ gáy Trình Cẩm Chi, xoa bóp cho Trình Cẩm Chi. Ban đầu không quen, gặp Trình Cẩm Chi đột nhiên lại trở nên rất quen với nó.
Gần đây, hai người đều ngủ chung với nhau. Hôm nay Trình Cẩm Chi mệt mỏi, cũng không có tâm tư để làm ầm ĩ với cô. Trình Cẩm Chi hơi co người lại, Dung Tự cũng ngủ bên cạnh, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Trình Cẩm Chi. Mỗi lần Trình Cẩm Chi đè trên người cô, khi điên cuồng đi vào, Dung Tự luôn nghĩ, chịu đựng một chút là được rồi. Nếu tiếp tục chịu đựng thì cô có thể nhìn rõ Trình Cẩm Chi hơn. Đến giờ, Trình Cẩm Chi cũng không muốn để cô chạm vào mình. Dung Tự chỉ dám rúc ở góc giường, lẳng lặng nhìn Trình Cẩm Chi. Trước đây, người này luôn viết hết hỉ nộ ái ố lên mặt, mà giờ Dung Tự có phần không hiểu nàng. Rõ ràng ghét cô như thế, tại sao còn làm những điều vướng mắc thế này với cô? Cô co quắp như thế nào trước mặt Trình Cẩm Chi, những thứ này khiến tâm trạng cô hoảng sợ, thậm chí khiến cô nghĩ đến những chuyện xấu. Trình Cẩm Chi đang nghĩ gì, Dung Tự phát hiện mình không hiểu gì cả.
Lúc Trình Cẩm Chi dậy, Dung Tự đã không còn trong phòng nữa. Rất hiếm khi không diễn buổi sáng, để nàng ngủ thẳng một giấc. Trình Cẩm Chi duỗi người, sau đó xuống giường rửa mặt. Đắp mặt nạ trang điểm, ra ngoài đúng ngay giờ cơm. Mấy hôm nay, thời tiết có chiều hướng chuyển lạnh. Hôm nay ra ngoài, thấy rất nhiều lá cây khô vàng. Không ngờ Olivia ở lại lâu như vậy, cô ấy đến khi Hạ Dữu mới đi. Trình Cẩm Chi vừa đến đoàn phim, Olivia cũng đến theo sau. Trông Olivia hơi uể oải. Hai người một trước một sau, nhiều người trong đoàn làm phim "không có ý tốt" cười cười.
Trình Cẩm Chi nhịn không được khinh bỉ trong bụng, do những người này "giật dây". Nếu không phải tại họ, thì cũng không tạo ra ảo giác mạnh mẽ như vậy cho nàng. Olivia đến, sau đó đến lượt Dung Tự. Dung Tự vừa quay xong. Rõ ràng Olivia và Dung Tự cũng ở chung nhau, tại sao không thấy đoàn phim ồn ào? Chẳng lẽ do khí chất "người lạ không nên đến gần" của Dung Tự?
Trông Dung Tự thực sự rất không nể mặt Olivia, Olivia cầm khăn tay, có vẻ muốn lau mồ hôi giúp Dung Tự. Dung Tự lắc lắc tay, dùng ống tay áo quẹt quẹt cái trán. Dung Tự, người bị bệnh sạch sẽ quy mao như thế, lại có thể không dùng khăn mà dùng ống tay áo của mình?
Chẳng bao lâu sau, Dung Tự đem hai phần cơm, đi về phía nàng. Olivia cũng cắn đôi đũa đi theo sau Dung Tự. Olivia vừa đến, ánh mắt của đoàn phim càng náo nhiệt hơn. Trong đoàn phim, ít nhiều gì cũng biết Olivia từng thuê phòng với nàng.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
195 chương
18 chương
380 chương
51 chương
136 chương