Trọng sinh he với đối thủ một mất một còn
Chương 137 : hi vọng hão huyền
Khi kết thúc công việc, Vương Chương cũng đến. Cô nhìn Dung Tự, đá chai nước bên cạnh chân Dung Tự. Ở trong ngọn núi nhỏ như vậy, trông Vương Chương cũng rất tùy ý. Vương Chương ngồi bên cạnh Dung Tự, cầm quạt hương bồ, cô quạt quạt, tóc của Dung Tự cũng nhẹ nhàng bị thổi bay. Dung Tự trông như một người không có vấn đề gì, nếu Vương Chương không nhìn thấy cái chai rỗng trong tay Dung Tự.
"Cô cần nghỉ ngơi không?" Vương Chương hỏi.
Dung Tự lắc đầu, cô vặn nắp cái chai rỗng. Dung Tự cúi đầu nhìn thoáng qua, có vẻ như lúc này mới ý thức được chai nước khoáng đã trống không. Vương Chương đưa chai nước khoáng trong tay cho Dung Tự.
Dung Tự nói một tiếng cám ơn, sau đó đứng lên. Hình như muốn về phòng của mình. Dung Tự luôn luôn là người cuối cùng rời khỏi nơi quay. Vương Chương gọi Dung Tự một tiếng, Dung Tự quay đầu lại. Trong ngành giải trí, nơi tập hợp mỹ nữ, Dung Tự cũng được coi là mỹ nhân trong những mỹ nhân đẹp nhất. Vào giới nhiều năm như vậy, khí chất của Dung Tự vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng. Từ "Giang sơn mỹ nhân" tám chín năm trước, đến "Thủ Vọng" hiện tại. Vương Chương đưa tay trái lên. Năm ngón khép lại, đặt song song với ngực, lòng bàn tay áp xuống phía dưới. Dung Tự thế này, cũng xa lạ với Vương Chương. Khi Dung Tự mới mười mấy tuổi, tính cách cũng đã rất chín chắn. Bạn nhìn vẻ ngoài của cô ấy, rất khó đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Khi mười mấy tuổi đã như vậy, sau này thì càng khỏi phải nói. Vương Chương cho rằng Dung Tự sẽ tiếp tục như vậy. Một phần thú vị của cuộc sống là đầy những ẩn số. Mọi người trong đoàn phim đều đang nói về tình trạng của Dung Tự, mà Vương Chương lại nghĩ tình trạng của Dung Tự rất thú vị. Nói thế nào? Dung Tự bây giờ dường như có vẻ con người hơn. Con người có giới hạn chịu đựng, tám chín năm trước cơ bản không nhìn ra giới hạn chịu đựng của Dung Tự. Cô ấy có thể chịu đựng bất cứ điều gì. Tình huống gì cô ấy cũng có thể bình tĩnh tự nhiên. Mà giờ, dường như Dung Tự đang mất kiểm soát. Khi một tảng băng có vết nứt đầu tiên, đó là lúc bắt đầu của sự tan rã.
Dung Tự nhìn động tác của Vương Chương, không nói gì thêm. Có lẽ Vương Chương đang trấn an cô, để cô bình tĩnh lại.
Về đến phòng, Dung Tự lại bắt đầu đọc kịch bản. Cô đã lật kịch bản rất nhiều lần. Trong đầu cô là khuôn mặt bình tĩnh của Trình Cẩm Chi. Mưa rơi tí tách, Trình Cẩm Chi che dù, nhìn cô từ dưới nước đi lên. Dung Tự đến gần Trình Cẩm Chi, trong hơi thở ổn định của Trình Cẩm Chi, cô đi từng bước đến gần nàng. Cô đến gần Trình Cẩm Chi, cô chỉ cần cúi đầu hôn nàng, là có thể hoàn thành cảnh này.
"Chị không thích nghe những thứ này, chị đau đớn sống lại, không phải để nghe em nói những thứ này."
"Dung Tự, chỉ cần em bỏ chị đi, mình sẽ kết thúc."
"Dung Tự, chị hận em, em hủy cuộc sống của chị. Em hủy hoại mọi kỳ vọng của chị."
"Em có biết chị buồn khổ biết bao không? Em có biết mấy năm qua chị chống chịu thế nào không? Thậm chí chị không thể nói cho cha mẹ biết chị nhớ mãi không quên em nhiều đến mức nào."
"Dung Tự, chị muốn từ bỏ bản thân."
Vướng mắc cả ngày lẫn đêm, làm sao chống lại được với khuôn mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng. Khuôn mặt giống như thế, bây giờ lại đang ở trước mặt cô. Nhưng mà hiện giờ cô nhìn không rõ nữa, cô không biết Trình Cẩm Chi đang nghĩ gì. Đôi mắt của đối phương, không còn yêu và hận nữa. Nét mặt của đối phương, chỉ có sự bình tĩnh, nếu như có cảm xúc, thì chỉ là một ít sự thiếu kiên nhẫn với việc diễn hỏng của cô.
Dung Tự nhìn kịch bản trong tay, có đôi khi cô rất hâm mộ nhân vật chính Tiểu Vọng, tình cảm của Tiểu Vọng rất nóng bỏng mà lại thuần khiết. Nếu như bạn diễn không phải là Trình Cẩm Chi, tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều. Trình Cẩm Chi biết cô. Cô phải diễn một người liều lĩnh vì tình yêu trước mặt Trình Cẩm Chi, thật là buồn cười. Có lẽ Trình Cẩm Chi sẽ cảm thấy cô diễn rất buồn cười. Trước mặt Trình Cẩm Chi, tay chân Dung Tự co rút.
"Cắt. Cô Trình, cô Dung, vất vả." Vương Chương nói.
Hiện giờ đã đến giờ ăn trưa, bụng mọi người đã đói kêu vang. Trong chốc lát, nơi quay chỉ còn lại hai ba người. Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, lần này Trình Cẩm Chi cũng không đi liền. Trình Cẩm Chi giũ những giọt mưa trên chiếc dù, nàng vén những sợi tóc trên trán, tóc hơi ướt. Tóc vén lên hết, để lộ một đôi mắt trong suốt: "Dung Tự, em đang cố tình?"
Nói, Trình Cẩm Chi còn nhíu mày. Điều này đủ cho thấy Trình Cẩm Chi mất đi sự kiên nhẫn: "Em như vậy, khiến chị thấy rất nhàm."
"Xin lỗi."
Trình Cẩm Chi hơi hất tay lên, hình như không muốn nghe Dung Tự xin lỗi. Nàng đóng dù, xoay người đi ngay. Dung Tự cắn môi, nhìn Trình Cẩm Chi đi. Thật ra cô rất muốn giải thích với Trình Cẩm Chi. Nhưng cô không biết nên giải thích thế nào. Sự thật chính là cô diễn hỏng, còn hỏng ở cảnh hôn. Cảnh hôn này cũng không quá khó, chỉ cần trúc trắc chạm vào.
Buổi chiều khi kết thúc công việc, Dung Tự gõ cửa phòng Trình Cẩm Chi. Có vẻ Trình Cẩm Chi mới tắm xong, nàng còn đang lau tóc. Có một ít sợi tóc ướt át, dán trên chiếc cổ trắng nõn thon dài của nàng. Một ngày Trình Cẩm Chi phải tắm ba bốn lần. Bây giờ càng ngày càng nóng: "Chuyện gì?"
"Em..." Tay của Dung Tự còn cầm kịch bản "Thủ vọng".
Trình Cẩm Chi nhìn lướt qua kịch bản trong tay cô: "Em muốn dắt vai?"
Trình Cẩm Chi hơi lên giọng, nghe có vẻ đùa cợt. Mấy ngày trước, Trình Cẩm Chi từng hỏi cô. Dung Tự bóp bóp kịch bản trong tay, gật đầu.
"Vào đi." Ban đầu Trình Cẩm Chi chỉ hé cửa ra một tí, giờ đã mở ra hoàn toàn. Lúc này, Dung Tự mới phát hiện Trình Cẩm Chi cũng không có mặc quần. Tai Dung Tự hơi đỏ. Cô đứng cừng đờ ở cửa.
"Không vào?" Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự không di chuyển, bực mình nói.
Dung Tự vội bước một bước, đi vào. Cửa khép lại. Trình Cẩm Chi ngồi trên giường, nhìn lướt qua kịch bản. Dung Tự cũng rất dè dặt ngồi cạnh Trình Cẩm Chi, rất sợ làm Trình Cẩm Chi khó chịu. Trình Cẩm Chi bỏ kịch bản xuống, vén mái tóc dài của mình lên. Nàng đưa cổ tay mảnh khảnh ra sau, dùng khăn quấn tóc lên. Cái cổ càng thon dài hơn. Một ít sợi tóc còn rơi lả tả bên tai, trông rất đẹp. So với những sợi tóc đẹp đẽ, khuôn mặt của Trình Cẩm Chi có vẻ rất âm u. Nhiều ngày diễn hỏng như vậy, sự khó hiểu của nàng đối với Dung Tự từ lúc ban đầu đến giờ đã biến thành bất mãn.
Trình Cẩm Chi ngoắc ngón tay với Dung Tự: "Đến gần chị."
Dung Tự hơi căng thẳng, ngón tay cái của cô gảy bụng ngón tay trỏ. Cô dần dần đến gần Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi có vẻ hơi lười biếng, hai tay buông xuống tự nhiên: "Nhìn chị."
Chạm vào ánh mắt của Trình Cẩm Chi, Dung Tự càng căng thẳng hơn.
"Cả căn phòng toàn là tiếng thở của em." Trình Cẩm Chi nói: "Nhìn chị mà căng thẳng như vậy à?"
Trình Cẩm Chi nhướng mắt lên: "Nhắm mắt lại. Nghe theo nhịp của chị."
"Hít vào, từ từ. Thở ra. Tự nhiên hơn nữa." Tay Trình Cẩm Chi đặt trên vai Dung Tự: "Hít chậm, để cảm xúc bình tĩnh lại. Thở ra, chậm một chút."
Tay Trình Cẩm Chi men theo vai Dung Tự, nhẹ nhàng nâng đôi má Dung Tự lên: "Động tác phải chậm hơn."
Một đôi môi mềm mại, Dung Tự lại mở mắt. Cô có vẻ rất kinh ngạc. Trình Cẩm Chi không rút lui ngay lập tức, tay của Trình Cẩm Chi vuốt ve tai Dung Tự. Giọng nói trầm mà quyến rũ: "Như vừa nãy, hiểu chưa?"
Hơi nóng khi nói chuyện của Trình Cẩm Chi phả lên môi Dung Tự, tai Dung Tự đỏ lên. Trông cô có vẻ bối rối, gật đầu mất tự nhiên.
"Đổi lại, em hôn chị." Trình Cẩm Chi lui về sau một tí, vẻ mặt không có bất kì sự thay đổi gì, vẫn lười biếng.
Dung Tự hít thở mấy hơi mới nắm vững nhịp thở vừa rồi. Tay cô nâng má Trình Cẩm Chi lên, bắt nạt đôi môi của Trình Cẩm Chi. Nét mặt của Trình Cẩm Chi vừa mê hoặc quyến rũ mà vừa tự nhiên.
"Cô Dung?" Vương Chương kêu một tiếng. Dung Tự mới phản ứng.
Vương Chương kêu "cắt" hai tiếng, Dung Tự vẫn không nghe thấy. Đây là một cảnh hôn đơn giản, Dung Tự đang nâng đôi má của Trình Cẩm Chi, trong đôi mắt bình tĩnh của Trình Cẩm Chi, hôn lên môi Trình Cẩm Chi. Kí ức của ngày hôm qua, vẫn còn in trên môi. Dung Tự không thể nhịn được hôn lên môi Trình Cẩm Chi. Nếu không phải vì giọng của Vương Chương, thiếu chút nữa Dung Tự đã hôn lưỡi Trình Cẩm Chi.
Dung Tự có hơi xấu hổ không chịu nổi, cô nhìn Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi không có bất kì phản ứng nào.
"Xin lỗi, em..."
Trình Cẩm Chi chỉ nhướng mắt lên, thoải mái liếc nhìn Dung Tự.
Sợ rằng ấn tượng của Trình Cẩm Chi về cô lại tệ hơn. Lúc ăn cơm tối, hầu như những người trong đoàn làm phim đều ngồi bên ngoài. Bên trong quá ngột ngạt. Khi Dung Tự vùi đầu ăn cơm, Trình Cẩm Chi bưng hộp cơm đi tới. Trình Cẩm Chi đưa tay, nâng cằm Dung Tự lên. Những ngón tay của Trình Cẩm Chi vuốt cằm Dung Tự: "Em mới nhìn chị?"
Trình Cẩm Chi ngồi chung với đạo diễn, Dung Tự ngồi khá xa. Cũng không ngồi nói chuyện tốp năm tốp ba như những người khác. Cô ngồi một mình trong góc. Ánh mắt của Dung Tự còn chưa kịp rút lui, đã chạm vào ánh mắt của Trình Cẩm Chi ở cách đó không xa.
"Dung Tự, không phải em còn thích chị chứ?" Giọng Trình Cẩm Chi cực kì khinh miệt. Nàng nở một nụ cười, cũng giống như đang cười châm biếm.
Dung Tự định cúi đầu, cằm đã bị Trình Cẩm Chi nắm lấy. Tình hình rất gay go, Trình Cẩm Chi đã không còn tình cảm với cô từ rất lâu. Mà Trình Cẩm Chi đối với cô... Trình Cẩm Chi đã quấn vào trong tim cô, vào trong máu xương của cô. Để cô đau mỗi ngày mỗi đêm.
"Buổi tối đến phòng chị." Trình Cẩm Chi ghé vào tai cô.
Những lời này quen thuộc biết bao nhiêu, như rất nhiều năm về trước. Khi Trình Cẩm Chi còn coi cô như một món đồ chơi. Buổi tối Dung Tự cũng không đến phòng của Trình Cẩm Chi. Ngày tiếp theo, Dung Tự và Trình Cẩm Chi gặp nhau tại nhà vệ sinh. Phòng vệ sinh ở nơi đây rất đơn sơ. Dung Tự vừa tắm rửa xong, đã thấy Trình Cẩm Chi cầm chậu. Dung Tự cúi đầu, vừa định đi qua, đã bị Trình Cẩm Chi nắm lấy cổ tay. Khi hai người nằm trên giường, đầu óc Dung Tự vẫn còn hơi ngơ ngác. Cô chỉ vâng theo Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi cắn tai cô, cắn đôi má của cô. Hơi thở của hai người quấn lấy nhau. Dung Tự mới ôm vai Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lập tức hung hãn cắn tai cô: "Giơ tay lên, đừng đụng chị."
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
173 chương
128 chương
119 chương
45 chương
44 chương