Trọng sinh he với đối thủ một mất một còn
Chương 133 : sai một bước
Lần này khác với lúc trước, tuy rằng hai người cũng không từng như vậy mấy lần. Trình Cẩm Chi quấn quít lấy cô, cọ tay cô. Dường như muốn cô giúp giải quyết vấn đề sinh lý. Trình Cẩm Chi vốn là một tiểu yêu tinh, sau khi uống rượu thì càng giống hơn. Dung Tự thấy có phần may mắn vì Trình Cẩm Chi say rượu, nếu không để nàng thấy bản thân... sợ lại bị chọc một trận. Mặt Dung Tự đỏ tới mép tai, tiếng thở hổn hển mềm mại của Trình Cẩm Chi vẫn còn bên tai. Với Dung Tự những cảm xúc như vậy là bỡ ngỡ.
Trình Cẩm Chi dựa vào người cô, dường như muốn hôn cô. Dung Tự vẫn còn hơi chống cự, cô hơi nghiêng đầu. Trình Cẩm Chi uống rượu, như một đứa con nít không lấy được kẹo. Nàng nằm trên người Dung Tự, khóc thút thít. Dung Tự không thể làm gì khác hơn là hôn đôi má của nàng, giảm bớt áp lực do cảm xúc say rượu mang đến. Trình Cẩm Chi "được voi đòi tiên" ngồi lên người cô.
Lời nói của Trình Cẩm Chi có phần không rõ ràng: "Chị đừng để tôi một mình, đừng phớt lờ tôi. Tôi khó chịu... Cao Y..."
Những ngày qua, Dung Tự ở trong biệt thự của Trình Cẩm Chi. Cũng nghe quản gia, cô giúp việc nói về Trình Cẩm Chi. Cái tên Trình Cẩm Chi này, từ xa lạ đến quen thuộc, lòng sinh ra những nỗi buồn vô cớ. Dung Tự lần mò không ra. Nhưng đến giờ phút này, lòng của Dung Tự, không khỏi bị thắt một cái. Tất cả nỗi buồn vô cớ đều tan biến. Với Trình Cẩm Chi cô đơn giản chỉ là một người bạn tình. Dù cho A Uy luôn nói bên tai cô: "Cô Dung, cô là người đầu tiên ở đây."
"Cao..." Cái miệng nhỏ của Trình Cẩm Chi khẽ mở, dường như lại muốn gọi tên một người khác. Dung Tự ngẩng đầu, hôn lên môi của Trình Cẩm Chi. Dung Tự rất ít khi chủ động như vậy. Dung Tự chỉ muốn chặn lại lời nói của Trình Cẩm Chi, không nghĩ rằng Trình Cẩm Chi ôm lấy cổ cô, làm nụ hôn này sâu hơn. Đây là lần đầu tiên, hai người hôn môi như vậy. Bình thường chỉ là màn dạo đầu có chứa mục đích. Dung Tự lần lượt bị Trình Cẩm Chi đánh bại.
Tai Dung Tự đỏ, cô thở phì phò, nhìn đôi má ửng đỏ của Trình Cẩm Chi. May mắn, người này say rồi.
Sau đó, Dung Tự tắm cho Trình Cẩm Chi. Vóc dáng của Trình Cẩm Chi thật sự rất quyến rũ, hoàn toàn tỏa ra hoocmon nữ tính. Bình thường Trình Cẩm Chi rất chú ý đến việc chăm sóc, da cũng rất trắng và mịn màng. Ngón tay của Dung Tự vừa mới chạm vào da thịt của Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lập tức phát ra tiếng hừ hừ rất nhỏ. Lười biếng, như bé mèo vô tình ngủ quên, nằm ngửa để ló cái bụng. Dung Tự bế Trình Cẩm Chi về giường, Trình Cẩm Chi lại ôm lấy cô, Dung Tự vừa lên giường, Trình Cẩm Chi lập tức chui vào lòng cô.
Có phải Trình Cẩm Chi xem cô như gối ôm không? Dung Tự cứng đờ. Đây vốn là một tư thế rất ôn tồn, nhưng dường như không thích hợp lắm với hai người họ, Dung Tự nhẹ nhàng bỏ tay Trình Cẩm Chi ra, nghiêng người, quay lưng về phía Trình Cẩm Chi. Nửa đêm, Trình Cẩm Chi lại dính vào, mặt của nàng cọ mấy cái vào lưng của Dung Tự.
Dung Tự xoay người, nhìn Trình Cẩm Chi. Cô cho rằng Trình Cẩm Chi dậy, đợi nửa buổi, Trình Cẩm Chi cũng không có âm thanh gì. Trình Cẩm Chi tựa đầu vào người Dung Tự. Dung Tự giơ tay lên, ôm Trình Cẩm Chi một cách cứng nhắc. Trình Cẩm Chi lập tức chui lại vào lòng cô.
Có lẽ Trình Cẩm Chi coi cô như người kia. Nhất định Trình Cẩm Chi rất thích người kia.
"Chào buổi sáng." Dung Tự ngủ không say, thức dậy quay đầu, lập tức đụng trúng đôi mắt mở to của Trình Cẩm Chi.
Dường như Trình Cẩm Chi rất kinh ngạc: "A... chào buổi sáng."
"Chị muốn ăn gì không?" Dung Tự xuống giường mặc quần áo, lại quay đầu nhìn Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi đã ngồi dậy, trông nàng hơi lén lén lút lút. Nàng kéo cổ áo của mình ra, xem vết hôn trên cổ mình. Hiển nhiên Trình Cẩm Chi không nhớ rõ chuyện tối qua. Dung Tự thấy vết hôn trên cổ Trình Cẩm Chi, mặt cũng hơi nóng lên. Hôm qua cô không có cắn nặng lắm, sao trông như...
"Em đi làm bữa sáng." Dung Tự quay đầu, đi ra khỏi phòng.
Đợi Dung Tự làm bữa sáng xong, Trình Cẩm Chi đã không còn ở trong phòng. Dung Tự đặt dĩa lên bàn, cô đi thẳng đến ban công. Trình Cẩm Chi đã mặc quần áo, nàng mang kính râm, bước nhanh về phía xe. Bước đi rất nhanh, trông như chạy trối chết. Có đôi khi cô không hiểu được Trình Cẩm Chi, rõ ràng là một người rất phách lối, đôi khi lại lộ ra một mặt rất ngượng ngùng. Chẳng hạn như bây giờ. Rõ ràng đây là nhà của nàng, cô cũng được nàng bao nuôi. Nàng như mắc sai lầm gì đó, ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã chạy đi.
Tiếp theo, Trình Cẩm Chi lại đến vài lần. Trình Cẩm Chi đến, bình thường là khi không vui. Có một lần, cầm điện thoại cãi nhau. Cãi cãi, Trình Cẩm Chi lại cười. Nàng dụi mắt, dường như sắp khóc. Dung Tự đứng trên lầu nhìn Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi mới nổi giận, đem tất cả những thứ có thể ném ném hết xuống đất. Một mình đứng trong mớ hỗn độn cười khúc khích. Là cười khúc khích sao? Trông hơi ngốc.
Người này, luôn viết hết vui buồn sầu giận lên mặt.
Nếu như Trình Cẩm Chi là một người chung tình, như vậy cô Cao trong miệng của nàng, cũng không phải là người thâm tình. Thái độ của cô Cao đối với Trình Cẩm Chi có vẻ hơi đong đưa, đương nhiên, cũng không phải Dung Tự nghĩ gì cô Cao. Cô có thể ở bên cạnh Trình Cẩm Chi, còn phải "cám ơn" thái độ của cô Cao. Dung Tự cảm thấy mình như kẽ hở trong tình cảm của hai người. Cô phải sẵn sàng cho việc có thể bị bỏ rơi vào bất cứ lúc nào.
Sau đó, Trình Cẩm Chi cho cô phim, thậm chí tham gia diễn. Dung Tự nhìn kịch bản, vốn tưởng rằng Trình Cẩm Chi lại muốn trêu cô, nhưng không ngờ rằng Trình Cẩm Chi chọn nhân vật chính. Điều Dung Tự không nghĩ đến là diễn xuất của Trình Cẩm Chi. Khi Trình Cẩm Chi muốn hôn cô, cô quay mặt đi. Điều này hiển nhiên đã chọc giận Trình Cẩm Chi.
Cô cần lấy lòng Trình Cẩm Chi. Nhưng mà, có vẻ Trình Cẩm Chi không có hứng thú với cô.
Trình Cẩm Chi chán cô sao?
Có thể. Ngay cả khi cô "hiến thân" hết lần này đến lần khác, đối phương đều tỏ ra thờ ơ. Cho đến ngày chụp ảnh cho Cô gái Vi Thành, Dung Tự cảm thấy Trình Cẩm Chi động tình. Dung Tự cho rằng đó là "cơ hội" của mình, lại không ngờ rằng bị Trình Cẩm Chi giội nước lên mặt. Dường như Trình Cẩm Chi đã thay đổi, sự thay đổi rõ ràng nhất đó là thái độ của nàng đối với cô Cao. Thật ra đâu chỉ có Trình Cẩm Chi thay đổi, có vẻ như cô cũng hơi thay đổi. Dung Tự có thể cảm nhận được sự thay đổi của bản thân.
Khi Trình Cẩm Chi nhập vai, bản thân làm sao cũng không phải. Cảnh diễn dưới nước hôm đó, khi Trình Cẩm Chi kẹp lấy eo cô một cách tự nhiên, Dung Tự nhớ ngay đến hôm say rượu. Trình Cẩm Chi ý loạn tình mê như vậy, vẫn sẽ gọi tên của người đó sao? Càng đến gần Trình Cẩm Chi, Dung Tự càng không nắm bắt được cảm xúc của mình.
"Đao quang kiếm ảnh, nến đỏ cháy tàn màn che lạnh, bao nhiêu lầu cao sương khói, chén trong tay tài băng tiễn tuyết, hưng vong như thúy liễu, thân thế loại hư chu..."
"Cuộc sống có hạn, đường tình vô hạn, sinh linh qua đau thương..."
Dung Tự đã ngẩng đầu lên khỏi tạp chí từ lâu. Cô nhìn Trình Cẩm Chi trước mặt, vân thủ* ung dung, động tác rất tự nhiên. Có thể thấy được nàng có nền tảng múa cơ bản. Nàng lướt cực kì có tính tùy ý và hào hiệp. Ánh mắt của Dung Tự bị Trình Cẩm Chi hấp dẫn không tự chủ. Đến khi Dung Tự phục hồi tinh thần, cô đã ở bên cạnh Trình Cẩm Chi. Cô đến gần Trình Cẩm Chi, bị Trình Cẩm Chi hấp dẫn. Có lẽ đó là khởi đầu của việc mất kiểm soát.
*Vân thủ: Một động tác trong hí kịch. Thông qua động tác phối hợp của hai cánh tay, tạo thành một điệu múa thể hiện tinh thần khí phách của nhân vật.
Từ nhỏ cô đã là một người tự ràng buộc bản thân. Khi mới bắt đầu Dung Tự cũng không hiểu tự ràng buộc là gì, chỉ là lúc nhỏ, cô ít vui đùa hơn những người bạn cùng lứa. Đối với cô những điều vui đùa cũng không có gì quan trọng, người chưa trải nghiệm nó, cũng không biết được niềm vui của nó. Đến khi đi học, các giáo viên đều kêu lên vì sự tự kiềm chế của cô. Dung Tự thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, cộng thêm tính tự ràng buộc nên càng thêm trầm lắng. Cô có thể chịu được mười lăm tiếng đồng hồ, thậm chí mười tám tiếng đồng hồ một ngày để học kèm. Cô nắm vững càng nhiều thứ, cha mẹ càng coi cô là người tài giỏi. Tất cả những điều này, không có vấn đề gì đối với Dung Tự.
Mỗi người, đều có cách sống của riêng họ. Dung Tự cũng không cảm thấy cách sống của mình có vấn đề. Đến khi cha mẹ qua đời, đến khi quen nhau với Trình Cẩm Chi, Dung Tự bắt đầu hoài nghi cách sống của mình. Thời điểm biết được cha mẹ qua đời, Dung Tự nghĩ đến cái chết. Cô ngồi cạnh di thể của cha mẹ, đầu óc của cô trống rỗng. Dung Trạm gọi cô, Dung Trạm khóc bên cạnh cô. Đúng vậy, cô có một đứa em trai nhỏ tuổi và một khoản nợ khổng lồ. Có đôi khi, cô rất hâm mộ cha mẹ. Sống thực sự là một điều rất khó khăn.
Cha mẹ qua đời, đã lấy đi nửa mạng sống của cô. Khi phải đưa cha mẹ đi hỏa táng, cô vẫn có thể chống nửa mạng sống, nắm tay cha mẹ, vỗ mu bàn tay của cha mẹ: "Cha mẹ, cha mẹ ngủ đi. Giao cho con, đừng lo lắng."
Dung Tự chi tiêu cho tang lễ của cha mẹ, chi tiêu hạch toán cho khoản nợ rối mù của công ty cho ngân hàng, những thứ cô phải giải quyết rất nhiều. Hệt như trở lại dòng lịch sử của năm đó, cô ngồi trong xe đi học kèm, nhìn những đứa bé đang chơi ầm ĩ bên ngoài. Cha mẹ kéo tay cô, nói với cô rằng cô khác.
Không nghĩ nữa, sẽ không khát khao nữa. Trước khi gặp Trình Cẩm Chi, câu này vẫn luôn làm tốt. Trình Cẩm Chi rất tốt, có thể không sai khi cô đến gần Trình Cẩm Chi. Dung Tự để bản thân buông thả, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng khát khao một người như thế. Khát khao quá mức, đó là khởi đầu của sự hủy diệt. Dung Tự phát hiện kế hoạch của mình bị rối loạn và sai lầm. Cô thích Trình Cẩm Chi, cũng đặt tính mạng của mình vào tay Trình Cẩm Chi. Dung Tự sợ.
Cẩu Vũ nói cô sợ. Cẩu Vũ nói quyết định lý trí nhất của cô, là không lý trí nhất. Cô nóng lòng chạy trốn, nóng lòng thoát khỏi. Cẩu Vũ chỉ vào điểm sạt lở, khi Cẩu Vũ nói cho cô biết Trình Cẩm Chi bị chôn ở dưới, cô cũng không suy nghĩ về sự hợp lý.
Khi Cẩu Vũ quay đầu, cô cũng quay đầu. Cô thấy Trình Cẩm Chi che dù. Trông Trình Cẩm Chi cũng rất kinh ngạc, nhưng lòng của Dung Tự lập tức yên ổn. Thời gian tách biệt với Trình Cẩm Chi, cô cũng không yên ổn như lúc này.
Trông Trình Cẩm Chi tốt hơn nhiều, ít ra tốt hơn năm ngoái, đây là điều Dung Tự thấy rất vui. Trình Cẩm Chi sẽ thoát ra. Tất cả đều nằm trong sự tính toán của cô, tất cả vẫn nằm trong kế hoạch của cô. Trình Cẩm Chi sẽ ngày càng tốt hơn. Năm ngoái Trình Cẩm Chi vẫn rất gầy gò, nàng nằm trên giường. Dung Tự từng đến thăm nàng. Không lúc nào Dung Tự không quan tâm đến tin tức của nàng. Hôm qua nàng chụp ảnh, trang phục của hôm nay, Dung Tự cho rằng mình nhìn xa xa, là được rồi. Có thể đảm bảo bản thân đâu vào đấy.
"Dung Tự, chị hận em."
Dung Tự tỉnh dậy, trên trán của cô đầy mồ hôi. Dung Tự bưng ngực của mình, máu của cô. Trình Cẩm Chi hòa vào máu xương của cô, khiến cô đau suốt đêm.
Có phải cô đã tính sai điều gì rồi không?
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
173 chương
128 chương
119 chương
45 chương
44 chương