"Cô Trình, xin hỏi tiếp theo cô có sắp xếp gì?" "Cô Trình, cô đang chuẩn bị cho lịch trình Case sao?" "Cô Trình cô Trình..." Các nhà truyền thông đi theo Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi chỉ cúi đầu, nàng vẫn mang khẩu trang y tế. Có rất nhiều vệ sĩ, họ bao lấy Trình Cẩm Chi, không cho truyền thông tiếp cận. DC cũng ở cạnh vệ sĩ, hắn chắp tay lại. Làm động tác rất xin lỗi: "Mọi người đừng theo nữa, đến thời điểm thì công ty sẽ mở một cuộc họp báo. Vấn đề của mọi người, sẽ được trả lời trong cuộc họp báo." Tại đây hơi ầm ĩ, tiếng của DC nhanh chóng bị lấn át. Cánh truyền thông vẫn đang đẩy ra, Trình Cẩm Chi không xuất hiện ở nơi công cộng suốt mấy tháng. Đây là lần đầu tiên xuất hiện công khai sau khi nàng nhận được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Warner. Đèn flash ngày càng dày đặc, đôi mắt Trình Cẩm Chi có phần không chịu được. Nàng chớp mắt một cái, trong đôi mắt lập tức có ánh nước. Sau khi ra cửa, Trình Cẩm Chi mang kính râm lên lần nữa, có vẻ không thể chịu được áp lực do đèn flash gây ra cho mắt. Lên xe, phía sau còn vài chiếc xe livestream theo đuôi. Đây là mấy nhà của nền tảng webcast, đang trực tiếp hành trình của Trình Cẩm Chi. Rất nhanh, những tin tức liên quan đến Trình Cẩm Chi lên bảng xếp hạng tìm kiếm. Xếp thứ nhất là Trình Cẩm Chi ở sân bay, sau đó là trực tiếp Trình Cẩm Chi. "Trời ạ, xe đừng bám gần như vậy. Sắp tông vào đuôi xe rồi." "Gần hơn chút gần hơn chút nữa, tôi thấy Trình Cẩm Chi trong xe rồi." "Trình Cẩm Chi xinh quá. [Tặng Ferrari] [tặng du thuyền] [tặng biệt thự]." Không ít cư dân mạng bắt đầu quét quà tặng: "Cho một chút lực, quẹt đầu xe của cô ấy. Để cô ấy đi xuống." Xe bảo mẫu của Trình Cẩm Chi, chạy rất ổn từ đầu tới cuối. Đến đèn xanh đèn đỏ, những chiếc xe livestream này thậm chí còn táo bạo hơn. Kề bên xe Trình Cẩm Chi, họ thò đầu ra có vẻ muốn gõ cửa sổ. Nhưng chẳng bao lâu hành động của họ đã thu hút sự chú ý của cảnh sát giao thông. Cảnh sát giao thông cho những chiếc xe này ngừng bên đường. Hình như muốn kiểm tra giấy phép của họ. Đèn xanh, xe của Trình Cẩm Chi chạy đi, tốc độ nhanh hơn lúc nãy rất nhiều. Trông như nghênh ngang mà chạy đi. "Cuối cùng cũng có tí thịt." Về nhà, mẹ Trình nhéo nhéo mặt của Trình Cẩm Chi: "Vất vả lắm mới về, phải ở lâu thêm mấy ngày." "Dạ." Trình Cẩm Chi nhếch nhếch môi, trông rất thoải mái. Nàng ôm cánh tay của mẹ: "Lần này con phải nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày." "Ôi ôi nghỉ ngơi mấy ngày." Mẹ Trình cười cười: "Cha con đang tranh thủ chạy về nhà. Đợi tí nữa là có thể ăn tối với nhau." "Có đồ ăn vặt trên bàn, con ăn đỡ trước, mẹ còn phải ra sau làm tiếp mấy món." "Mẹ, con làm chung mẹ." Giọng của Trình Cẩm Chi có phần ỷ lại. Mẹ Trình nhéo nhéo mũi của Trình Cẩm Chi: "Con đó, giúp là thêm phiền." "Ngoan." Mẹ Trình để Trình Cẩm Chi đi đến phòng khách. Thấy nhà bếp có mùi khói dầu, mẹ Trình không muốn để Trình Cẩm Chi chịu điều này. Trình Cẩm Chi xem tivi trong phòng khách một lát rồi chạy vào bếp. Trong bếp có hai đầu bếp, mẹ đang cắt rau. Trình Cẩm Chi giơ tay lên, vén vén mái tóc rũ xuống trán của mẹ: "Mẹ, trán của mẹ toàn là mồ hôi." "Ừ." Mẹ Trình cười cười, để mặc con gái lau trán của mình: "Sao con lại chạy vào rồi?" "Mẹ, con đâu có yểu điệu vậy." Trình Cẩm Chi nói: "Con giúp mẹ rửa rau." Mẹ Trình nhìn Trình Cẩm Chi, động tác của Trình Cẩm Chi giỏi giang hơn rất nhiều. Nhìn động tác của Trình Cẩm Chi, mẹ Trình vui mừng, đồng thời lại đau lòng: "Ở nông thôn, làm chuyện này nhiều à?" "Cũng tạm thôi." Trình Cẩm Chi nói: "Mẹ, mẹ phải thử tay nghề của con. Hạ Dữu nói con xào rau ngon." "Ừ ừ, thử đi." Mẹ Trình cười cười. Mẹ Trình cứ trò chuyện với Trình Cẩm Chi như vậy, sau đó đầu bếp phát hiện cha Trình ở cửa: "Ông chủ." Lúc này Trình Cẩm Chi mới quay đầu, nhìn cha ở cửa. Cha vội vã quay mặt, dường như có một số cảm xúc chợt lóe trong đôi mắt của ông: "Cẩm Chi, con về rồi." "Cha." Trình Cẩm Chi lập tức bước đến, nàng đứng trước mặt cha. Ngoẹo đầu nhìn mặt cha: "Cha khóc?" "Khóc gì khóc, mùi khói ở đây hơi nhiều." Cha Trình nói: "Bà, bà mở quạt hút nhanh đi." Trình Cẩm Chi cười. Nụ cười này của Trình Cẩm Chi khiến cha Trình càng ngượng ngùng hơn, ông xoa đầu Trình Cẩm Chi: "Thiệt là, không nên lật tẩy cha con." "Cha con là một ông chủ thế này, mà con cũng không chịu nể tình." Cha Trình nói. "Ông chủ gì, hiện giờ Trình Cẩm Chi chính là một bà chủ lớn. Giá trị con người của nó cao hơn ông." Mẹ Trình đã bước đến, bà cười nói. "Toàn là do tin tức nói lung tung." Trình Cẩm Chi làm nũng: "Cha mẹ, cũng không phải cha mẹ không biết chiêu trò của công ty." "Thấy con thành công, cha mẹ thực sự hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác." Cha mẹ nói: "Nhưng mọi thứ, đều phải dựa trên sự hạnh phúc của con. Con hạnh phúc mới được." "Dạ, con biết rồi." Trình Cẩm Chi ở nhà mấy ngày. Trở lại công ty, theo sự sắp xếp của công ty, tham dự buổi họp báo. Buổi họp báo chủ yếu nói về chuyện tham gia giải Case của "Dị hình". Giải Case, là giải thưởng thường niên công nhận những thành tựu của ngành công nghiệp điện ảnh ở nước ngoài. Bao gồm nhiều loại phim điện ảnh, có hơn hai mươi giải thưởng khác nhau. Hiện nay, giải Case là giải thưởng truyền thông lâu đời nhất trên thế giới, có lẽ vì nguyên nhân thời gian, hiện tại nó đã trở thành giải thưởng điện ảnh có ảnh hưởng nhất trên thế giới. Nhiều nhà làm phim Hollywood, đang chiến đấu cả đời vì giải thưởng này. Phim điện ảnh và truyền hình trong nước, cũng mới phát triển trong những năm gần đây. Cho đến nay, không có một người gốc Hoa nào nhận được giải thưởng, ngoại trừ một nhà làm phim nhận được giải thưởng thành tựu trọn đời của Case. Người nhận được đề cử luôn có thể đếm ra được. Khi mở buổi hợp báo, "Dị hình" vẫn chưa được phát hành. Đây chỉ là mánh lới của nhà quảng cáo. Giải Case chém giết rất khốc liệt, rất tốn kém, các nhà quảng cáo cũng không thực sự cố gắng để "Dị hình" được đề cử. Mặc dù lễ trao giải của Case được tổ chức vào tháng hai năm sau, nhưng nó đã được khởi động vào tháng mười một năm nay. Tại buổi họp báo của "Dị hình", các nhà tài trợ đã thảo luận với các phóng viên này, những câu hỏi của các phóng viên trong buổi họp báo rất chính thức và đúng chuẩn mực. Nhưng sau khi kết thúc, có một số mạng truyền thông xuất hiện bên cạnh Trình Cẩm Chi. Còn có một số nhà truyền thông hậu tri hậu giác: "Cô Trình, sao không thấy cô Hạ vậy?" Mấy hôm nay, công ty của Trần Mãn cũng công bố bài phỏng vấn độc quyền Hạ Dữu lấy được giải thưởng. Tác phẩm do Hạ Dữu chụp khi đi dạy tình nguyện nhận được "giải Phổ Anh". Cuộc sống của Hạ Dữu và Trình Cẩm Chi khi dạy tình nguyện, cũng khiến những người có ý suy nghĩ viển vông. "Cô Trình, cô và cô Dung còn liên lạc không? Trên mạng nói quan hệ của các cô." Vừa bắt đầu, truyền thông còn khá kín đáo. Tiếp theo có một ông, trực tiếp xỉa micro đến. Có vẻ là do bộ điều khiển của micro, giọng rặt vùng Đông Bắc: "Cô Trình, có phải cô với cô Dung rạn nứt, đi thích cô Hạ?" Truyền thông hỏi như vậy thì không biết trên mạng còn ầm ĩ như thế nào. Trình Cẩm Chi vừa mở ra phần mềm mạng xã hội của mình đã lập tức thấy được các bảng xếp hạng tìm kiếm lớn. Bảng xếp hạng tìm kiếm ràng buộc nàng và Dung Tự. Còn một cổng thông tin, chỉnh sửa nát ảnh trong phim của hai người rất dứt khoát. Điều này xuất phát từ một bài văn dài phân tích quá trình yêu đương của Dung Tự và Trình Cẩm Chi. Đặc biệt chỉ ra thời gian Trình Cẩm Chi bị thương nặng nằm bệnh viện: "Rất nhiều người cho rằng đây là thời kì yêu đương ngọt ngào của họ, còn ngồi đợi họ công khai. Tôi nghĩ ngược lại, tình cảm của họ bắt đầu rạn nứt ở thời điểm này." Dù sao bài văn dài này tổng kết lại vẫn là: "Trình Cẩm Chi và Dung Tự yêu nhau, Trình Cẩm Chi phát hiện tính cách của mình và Dung Tự không hợp, bắt đầu sử dụng chiến tranh lạnh với Dung Tự, đồng thời "lạc lối" với bạn thân Hạ Dữu. Lạc lối cũng không phải lạc lối thật, chỉ là làm cho Dung Tự thấy." Lượng thông tin hơi lớn, trí tưởng tượng của cư dân mạng cũng rất lớn. Nếu cho họ một đề tài thú vị, họ có thể mở ra cả vũ trụ. Bài văn này, Trình Cẩm Chi xem cũng sửng sốt. Trình Cẩm Chi nhìn thời gian, DC cũng ló đầu ra: "Sếp, cô với cô Hạ đang yêu nhau sao?" "Hả? Cái gì?" Trình Cẩm Chi quay đầu, nhìn DC: "DC, mướn anh đến..." "Sao ạ?" "Để giải quyết vấn đề cho tôi, không phải để anh nhiều chuyện chuyện của tôi." Trình Cẩm Chi giơ tay lên, ấn đầu DC. Tại tiệc tối quảng bá "Dị hình", Trình Cẩm Chi rất ngạc nhiên khi gặp phải một người. Dung Trạm. Dung Trạm cao hơn, mặc tây trang phẳng phiu, trông chín chắn hơn rất nhiều. Trình Cẩm Chi mới ra nhà vệ sinh, lại đụng trúng Dung Trạm. Dung Trạm trông như không có chuyện gì. Hắn nâng sâm banh, khóe môi còn treo vẻ trào phúng năm xưa. Giọng nói càng quái gở hơn: "Tôi đã nói với chị ấy lâu rồi, cô sẽ đá chị ấy. Chị ấy không nghe tôi, giờ cô vẻ vang, chị ấy lại sa sút thành thế này. Đáng đời." Người thì nhìn chín chắn, nhưng suy nghĩ vẫn còn rất trẻ con. Trình Cẩm Chi đi hai bước, hắn cũng đi theo hai bước, miệng cũng quở trách Dung Tự. Lần trước gặp mặt, Dung Tự chưa từng khơi lửa được, bị Dung Trạm nói dăm ba câu thì lửa bùng lên. Trình Cẩm Chi quay đầu nhìn Dung Trạm, đột nhiên nở nụ cười. Lên xe, Trình Cẩm Chi lập tức gọi điện thoại cho A Uy. "Vâng, tìm một góc vắng vẻ." A Uy đáp. "Ừ, nhớ phải trùm bao bố. Đánh nó tàn nhẫn." Bụng Trình Cẩm Chi bốc cháy: "Không cần tìm thời gian, ngay đêm nay đi. Không, sau khi trùm bao bố thì gọi điện thoại cho tôi." "Tôi muốn đến để mát xa da cho nó." Trình Cẩm Chi vừa nói vừa hoạt động cổ tay của mình. Lúc Dung Trạm về, hơi rón rén. Nhưng vẫn quấy nhiễu đến Dung Tự đang đọc sách trên sô pha, Dung Tự ngẩng đầu, thấy ngay... "Dung Trạm?" Giọng của Dung Tự dường như không chắc chắn lắm. Mặt mũi của Dung Trạm hơi bầm dập. Dung Trạm bụm cái mặt sưng phồng của mình, thút thít một lúc sau đó khóc ra tiếng. Chương 130: Dứt khoát. "Sếp, chắc là thằng đó nó nhận ra sếp." A Uy nói. Lúc Trình Cẩm Chi nói muốn đến, A Uy còn ngăn cản. Ngược lại giọng của Trình Cẩm Chi rất nhẹ nhàng: "Nhận ra thì nhận ra đi." A Uy gãi đầu một cái: "Vậy tại sao lại phải trùm bao bố?" Trình Cẩm Chi nhìn mu bàn tay của mình: "Trùm bao bố đánh, đánh sẽ không đau lắm." Lực tác dụng lẫn nhau, Trình Cẩm Chi cảm thấy mình nên mang một cái bao tay, hoặc quấn băng vải lên. Trình Cẩm Chi xoa xoa mu bàn tay của mình. Thở ra, giờ nàng rất thoải mái. Chưa đầy hai ngày, Trình Cẩm Chi nhận được thư mời của đạo diễn Vương. Mời Trình Cẩm Chi tham gia một bữa tiệc tối. Là đạo diễn Vương nhỏ, cũng chính là tiệc sinh nhật của Vương Chương. Trình Cẩm Chi từng hợp tác "Giang sơn mỹ nhân" với Vương Chương, dĩ nhiên là phải đi gặp mặt một cái. Hơn nữa mấy năm nay Vương Chương đều phát triển ở Hollywood. Công ty cũng đẩy lịch trình của Trình Cẩm Chi, dành thời gian rảnh cho Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi vừa đến, Vương Chương đã nhắc đến "Dị hình" của Trình Cẩm Chi: "Cô Trình, "Dị hình" của cô, sắp làm tôi nghiện rồi." "Đạo diễn Vương cũng muốn quay phong cách này à?" Trình Cẩm Chi hỏi. "Dĩ nhiên là muốn, tôi còn hẹn đạo diễn Thẩm Thuyên." Vương Chương nói: "Nếu như tôi quay, xin cô Trình hãy tham gia." "Đạo diễn Vương đề cao tôi quá, không chắc tôi có thể gánh được." Lời của Trình Cẩm Chi cũng không phải khách sáo. Sau khi quay "Dị hình", Trình Cẩm Chi ngừng hoạt động gần một năm. Nhìn lại màn biểu diễn của mình, Trình Cẩm Chi thấy sẽ rất khó khăn nếu tái hiện lại. Tâm trạng khác nhau, nàng không chắc diễn xuất của mình có thể đạt được mức đó hay không. Tại thời điểm này, chỉ có thể nói nàng may mắn, sau đó gặp được Thẩm Thuyên. "Cô Trình, càng ngày càng khiêm nhường hơn." Vương Chương cuốn tóc của mình, nụ cười của cô hơi suy ngẫm. "Đạo diễn Vương, không phải tôi có lệ với cô." Trình Cẩm Chi nói: "Tôi sợ trì hoãn phim của cô." Phim của Vương Chương bây giờ, nhắm chính xác vào những giải thưởng lớn nổi tiếng. Hai năm qua, cô quét không ít những giải thưởng nổi tiếng, rất có danh tiếng. "Nói vậy, cô Trình đồng ý?" Vương Chương nháy mắt một cái. "Điều này..." Không ngờ đạo diễn Vương Chương cũng chơi chiêu: "Nếu hẹn với đạo diễn Vương, đương nhiên tôi sẽ tháp tùng tới cùng." Tiệc cũng không phải nơi chính thức, nói không chừng đạo diễn Vương quay lưng thì đã quên. "Được, tôi còn đang hoàn thiện kịch bản, đến lúc tôi sẽ liên lạc với cô Trình." "Được." Nói vài câu, Trình Cẩm Chi còn đề cập đến đề cử của "Dị hình". "Cô Trình, cô không có tự tin với liên hoan phim Warner, với giải thưởng các cô có, đủ để được đề cử phim tiếng nước ngoài hay nhất." Vương Chương nói. Có bệ đỡ của Vương Chương, có lẽ Trình Cẩm Chi nắm chắc hơn. Trò chuyện mấy câu, Vương Chương đi chiêu đãi những vị khách khác. Lúc này có bồi bàn đi tới, Trình Cẩm Chi bèn bưng sâm banh trên khay của bồi bàn. Quay đầu lập tức đụng phải Dung Tự, tay Dung Tự cũng bưng sâm banh. Có vẻ cũng mới bưng. Thấy Dung Tự, Trình Cẩm Chi quay mặt uống một hớp sâm banh. Dung Tự có hợp tác với Vương Chương, được Vương Chương mời cũng không có gì ngạc nhiên. Khi Dung Tự bước đến, Trình Cẩm Chi chột dạ ho một tiếng. Nàng đánh Dung Trạm thành vậy, chắc Dung Tự muốn dẫn binh đến hỏi tội. Dung Tự cúi mắt xuống, nhìn lướt qua mu bàn tay của Trình Cẩm Chi. Tay của Trình Cẩm Chi hơi trầy. Đến hôm nay vẫn còn hơi đỏ: "Chị đánh nó à?" Trình Cẩm Chi ngước mắt lên ngay, đón nhận ánh mắt của Dung Tự. Tại sao nàng phải chột dạ, nàng phải phách lối. Đã không ưa Dung Trạm từ lâu: "Nó méc em?" Cái thằng Dung Trạm này không nhịn đánh nổi, không ngờ lại méc với Dung Tự. Lần sau gặp, vẫn phải đánh một trận nữa, đánh tàn nhẫn. "Không có." Dung Tự nói: "Em biết." "Em biết gì? Đầu óc của nó không nhanh nhạy, người muốn đánh nó đầy ra." Dung Tự ngừng một lúc, nhìn đôi mắt của Trình Cẩm Chi. Giọng của Dung Tự rất chậm chạp nhẹ nhàng: "Ừ, chỉ có chị mới chỉnh chỗ trật khớp của nó lại." "Không biết em đang nói gì." Giọng điệu của Dung Tự bây giờ, khiến Trình Cẩm Chi thấy thà rằng Dung Tự đến hỏi tội. Trình Cẩm Chi quay đầu, lại uống một hớp sâm banh. "Uống ít chút." "Không cần em quan tâm." Trình Cẩm Chi bỏ sâm banh xuống, xoay người đi: "Chị thích uống bao nhiêu, thì uống bấy nhiêu." Nàng rất chán biểu hiện của mình, để nàng cảm thấy mình như trí não chậm phát triển. Dung Trạm nói gì nàng, nàng không thấy gì. Cứ cố ý nói đến Dung Tự, nàng giậm chân. Cái đồ Dung Trạm ngu xuẩn, lần sau vẫn phải đánh. Không phải Dung Tự nói nàng ra tay nhẹ sao, lần sau nàng phải đánh tàn nhẫn. Cho nó phải bó xương, cần phải đánh gãy mấy cái xương của nó. Cuối tháng mười hai, bắt đầu bình chọn đề cử của Case. Khi được công bố vào tháng một năm sau, "Dị hình" được đề cử "phim nói tiếng nước ngoài hay nhất" và "đạo diễn xuất sắc nhất". Năm nay những người được đề cử rất mạnh mẽ, Trình Cẩm Chi nhìn, đều là những ngôi sao điện ảnh quốc tế rất nổi tiếng. Trình Cẩm Chi còn thấy được một cái tên quen thuộc, "Quái vật Sicillian", Laura. Khi nhìn thấy nàng, Laura rất nhiệt tình: "Cô Trình, xem "Dị hình" của cô, tôi rất muốn được hợp tác với cô." Ảnh hậu Case muốn hợp tác với nàng. Trình Cẩm Chi cũng nắm chặt tay Laura, cũng kệ có phải người ta đang khách sáo hay không: "Tôi cũng rất mong được hợp tác với cô." Laura sẽ đoạt được Ảnh hậu Case nhờ vào "Quái vật Sicillian". Trình Cẩm Chi nghĩ mình sẽ thua đề cử, có lẽ nguyên nhân là do cạnh tranh trên cùng một sân khấu với Laura. Phong cách của "Quái vật Sicillian" và "Dị hình" khá giống nhau, hơn nữa diễn viên chính đều điểu chỉnh vẻ ngoài. Hiển nhiên Laura chuyên nghiệp hơn nàng. Cuộc đời là không ngừng leo lên, ngẫm lại trước đây nàng còn lo lắng vì giải Ngọc Lan trong nước, bây giờ đã chung sân khấu với Laura. Lễ trao giải tháng hai, Trình Cẩm Chi cũng tham gia. Không có gì bất ngờ xảy ra, Laura thu hoạch Ảnh hậu Case. Điều bất ngờ lớn là "Dị hình" được chọn "phim nói tiếng nước ngoài hay nhất" năm nay. Khi tên nước ngoài của "Dị hình" xuất hiện trên màn hình lớn, rõ ràng Trình Cẩm Chi đã trở nên mơ hồ. Bộ phim của nàng, lại có thể đạt được giải Case!? Khi đạo diễn đi lên nhận thưởng, còn gọi nàng lên: "Cô Trình, không đi chung sao?" "A... đi chung." Ở nơi quốc tế, không có chuyện nào có thể lộ mặt hơn chuyện đứng trên sân khấu trao giải. Thẩm Thuyên có vẻ rất bình tĩnh, hắn cầm giải thưởng, nói một số điều liên quan đến điện ảnh. Bắn ra từ ngữ chuyên nghiệp, những người ở đây cũng nghe với sự thích thú. Sau đó, Thẩm Thuyên lại nhìn Trình Cẩm Chi bên cạnh, lộ ra nụ cười đặc trưng của hắn: "Tôi rất cám ơn nữ diễn viên chính, cô Trình Cẩm Chi. Không có cô ấy, sẽ không có "Dị hình". Tất cả ý nghĩa của "Dị hình", đều được cô Trình Cẩm Chi trao cho." "Đạo diễn Thẩm khách khí quá." Mirco được giao cho Trình Cẩm Chi: "Đạo diễn Thẩm là một đạo diễn rất chuyên nghiệp, tất cả chúng tôi đều thực hiện việc diễn xuất dưới sự dẫn dắt của đạo diễn Thẩm. Tôi tin rằng, đạo diễn Thẩm sẽ mang đến nhiều tác phẩm xuất sắc hơn." Thẩm Thuyên nở nụ cười: "Rất mong được hợp tác với cô Trình một lần nữa." Hợp tác một lần nữa? Khi Trình Cẩm Chi ở trên sân khấu, còn tưởng Thẩm Thuyên nói khách sáo. Xuống sân khấu, lại nhớ đến lời Vương Chương nói. Vương Chương không liên thủ với Thẩm Thuyên thật chứ? ... Trời. Giờ nàng "bị thương nặng nằm viện" nữa còn kịp không? "Cô Trình, cô đã hồi phục tốt." Bác sĩ nói: "Thật ra cô không cần đến nữa. Sợ làm trễ thời gian của cô." "Ừ." "Cô Trình." "Sao?" Trình Cẩm Chi ngước mắt lên. "Thật ra có một việc, tôi muốn nói với cô." Bác sĩ nói. "Việc gì?" Trình Cẩm Chi ra khỏi bệnh viện, nàng nhíu mày. Giữa nàng và Dung Tự vẫn không có cách nào tránh khỏi mâu thuẫn. Thời gian gặp nhau vốn không nhiều lắm, mà Dung Tự không bao giờ nói. Đến khi Dung Trạm xảy ra chuyện, sau khi Dung Trạm xảy ra chuyện, hai người lại thêm ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều. Trước khi Dung Tự nói chia tay, Trình Cẩm Chi đã cảm nhận được rất nhiều lần Dung Tự muốn nói lại thôi. Tại bữa tiệc tháng ba, Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự. Dung Tự càng ngày càng gầy. Khi Dung Tự muốn rời tiệc, Trình Cẩm Chi gọi cô lại. Đó là một nơi hoàn toàn yên lặng, không có tiếng cười thậm chí không có hơi thở của con người. Đêm rất tối. Trình Cẩm Chi và Dung Tự ngồi đối diện. "Năm ngoái, tại sao em lại đến vùng núi?" Cung phản xạ về vấn đề này rất dài. Khi nàng gặp Dung Tự, đáng lẽ nên hỏi Dung Tự. Nàng không hỏi. Càng muốn đáp án, càng không dám hỏi. "Em nói chuyện đi." Trình Cẩm Chi nâng giọng lên. Dung Tự im lặng. Mỗi lần đều thế này: "Em... nói đi chứ." Dung Tự ngước mặt lên, so với vẻ bức thiết của Trình Cẩm Chi, cô có vẻ bình tĩnh hơn. Những cảm xúc tồn động, bỗng chốc dâng lên: "Có phải rất sớm trước đó, em đã muốn chia tay với chị?" "Là vì Dung Trạm?" Trình Cẩm Chi nói. Dung Tự cúi mặt: "Chị muốn nghe gì?" "Chị muốn nghe những gì em đang suy nghĩ." Tại sao đến giờ, vẫn là nàng muốn nghe gì. Đúng vậy, Dung Tự chẳng bao giờ chủ động. Nét mặt của Dung Tự hơi thay đổi, mới từ từ mở miệng: "Cha mẹ qua đời, em chỉ còn lại nửa mạng sống. Em cần nửa mạng sống để trả nợ, nuôi nấng em trai. Nếu không có những thứ này, em sợ rằng mình không thể tiếp tục chống chịu." Dung Tự ngước mặt, nhìn Trình Cẩm Chi: "Từ nhỏ đến lớn, em quen lập kế hoạch, quen cuộc sống khuôn phép. Em cố gắng đảm bảo mọi thứ không thoát khỏi kế hoạch. Em sai rồi, em không nên đến gần chị. Chị tốt, chị trở thành nửa mạng sống tiếp theo của em. Nhưng em sai rồi." "Sai rồi?" "Nếu chị không tỉnh lại, có thể tính mạng của em cũng dừng lại." Dung Tự nói. "Nhưng chị tỉnh rồi." Trình Cẩm Chi bước một bước, siết chặt cổ tay áo của Dung Tự: "Chị sống sờ sờ." "Dung Tự... tại sao em không thể đợi chị? Đợi chị chứng minh..." Bác sĩ nói với nàng, Dung Tự hỏi tình hình chịu đựng của nàng. Ít nhất vào lúc đó Dung Tự đã lo lắng cho nàng. "Chị không cần phải..." Nét mặt của Dung Tự thả lỏng. "Vậy nên em quyết định giúp chị? Em tính đúng tất cả, tính chị sẽ không có việc gì, thậm chí tính cha mẹ chị sẽ hoàn toàn phủ nhận em." Trình Cẩm Chi siết chặt tay Dung Tự: "Dung Tự, có phải em tính chị sẽ sớm thoát ra. Giống như đối xử với Cao Y." Môi Dung Tự hơi tái nhợt, Dung Tự không nói gì. Trình Cẩm Chi cúi đầu, nước mắt lăn xuống: "Dung Tự, chị hận em, em hủy cuộc sống của chị. Em hủy hoại mọi kỳ vọng của chị." "Em có biết chị buồn khổ biết bao không? Em có biết mấy năm qua chị chống chịu thế nào không? Thậm chí chị không thể nói 1 2 »