Mùa đông năm nay, rơi một chút tuyết. Qua tết âm lịch, vẫn còn hơi lạnh, có lẽ do băng tan. Lúc băng tan, nhiệt độ không khí luôn luôn thấp. Trình Cẩm Chi đứng ở sân bay, nàng chà chà đôi bàn tay. Lợi ích khi ở nước ngoài là không có nhiều người biết nàng lắm. Trình Cẩm Chi sang đây là đột nhiên nổi ý, dĩ nhiên sẽ không có fan ở đây đón máy bay. Tiếng giày cao gót "cộc cộc cộc", rất có nhịp điệu. Trình Cẩm Chi ngước mắt lên, vừa ngước lên, lập tức bị người ta bụm đôi tai lại: "Sao tai đỏ vậy." "Không nghĩ ở đây lạnh thế." Trình Cẩm Chi nói. Trình Cẩm Chi gọi điện thoại cho Dung Tự sau khi xuống máy bay, Dung Tự gỡ khăn quàng cổ của mình xuống, quấn đầu Trình Cẩm Chi lại: "Em mới họp xong." Trong xe ấm áp hơn rất nhiều, cơ thể được bọc trong không khí lạnh, vào trong xe vẫn không thích ứng lắm. Trình Cẩm Chi chà chà tay, sau khi quay "Cẩm y vệ", Trình Cẩm Chi cảm thấy khả năng chịu lạnh của mình tăng lên nhiều. Dung Tự lại gầy hơn rất nhiều, trông Dung Tự còn hơi tiều tụy. Cho dù trang điểm, đôi mắt vẫn có quầng thâm. Dung Tự giơ tay lên, xoa xoa mái tóc dài của Trình Cẩm Chi: "Sao mà nói đến là đến." Giọng của Dung Tự hơi dịu dàng. "Nhớ em, nên đến." Trình Cẩm Chi nói. Lần này về nước, nàng sẽ vào đoàn phim, vào đoàn phim không biết lúc nào mới có thời gian. "Dung Trạm có khỏe không?" Trình Cẩm Chi hỏi. Dung Tự lắc đầu: "Tình hình của nó hơi xấu." Nói đến Dung Trạm, vẻ mặt Dung Tự lại rất tự trách: "Em không có chăm sóc nó tốt." Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự thế này, lại ôm cổ Dung Tự. Cổ tay Dung Tự run rẩy, ôm lấy Trình Cẩm Chi. Cả hai lặng lẽ ôm lấy nhau một lúc: "Chuyện đó không phải do em." Trình Cẩm Chi không thích tính trách nhiệm của Dung Tự, vốn chuyện không phải do Dung Tự, do chính Dung Trạm muốn vào ngành giải trí. Dung Tự không nói gì, chỉ ôm eo Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi thẳng người lên, để Dung Tự dựa lên cổ nàng. Trong xe đã ấm hơn rất nhiều, Dung Tự tựa trong lòng Trình Cẩm Chi, từ từ nhắm lại đôi mắt. Trình Cẩm Chi lấy một cái chăn mỏng trong xe, nhẹ nhàng đắp cho Dung Tự. Dung Tự ngủ trong vòng tay nàng một lúc. Trình Cẩm Chi vuốt ve mái tóc dài của Dung Tự, ngón tay nhẹ nhàng cọ vành mắt của Dung Tự. Có quầng thâm ở hốc mắt, dường như đã không ngủ trong một thời gian dài. Hiện giờ ngoài công việc, Dung Tự còn phải đi phục hồi tâm lý với Dung Trạm. Dung Trạm không thể rời Dung Tự. Dung Tự chỉ ngủ một lúc, hình như giật mình, và ngẩng đầu lên. Trình Cẩm Chi ôm vai Dung Tự thật chặt: "Dung Tự là chị." "Ừ..." Dung Tự thở phào, rời khỏi người Trình Cẩm Chi: "Em ngủ bao lâu?" "Không bao lâu." Trình Cẩm Chi nói: "Em có muốn ngủ thêm một lúc không?" Dung Tự dụi dụi đôi mắt: "Em đưa chị về khách sạn trước, lát nữa sẽ trở lại thăm chị." "Ừ." Chẳng bao lâu tuyết lại rơi, hoa tuyết bay bay trên khung cửa sổ. Trình Cẩm Chi nhìn hoa tuyết, tay nàng chậm rãi vịn lên cửa sổ. Một lớp sương trắng nổi trên cửa sổ. Ngón tay thon dài của Trình Cẩm Chi vẽ lên cửa sổ. Trước đây cũng như vậy, lúc đi học một mình, nàng ngồi trong xe và vẽ gì đó lên cửa sổ. Mùa đông, thích vẽ hoa mặt trời. Trình Cẩm Chi vô thức vẽ một chữ, tự. Sau lưng Trình Cẩm Chi ấm áp, Dung Tự ôm lấy từ phía sau. Dung Tự ôm lưng Trình Cẩm Chi, nắm tay Trình Cẩm Chi: "Em làm chị lo lắng." "Chị ở khách sạn chờ em." Trình Cẩm Chi nhìn "tự" trên cửa sổ. Lòng có gì, sẽ vẽ cái đó. Mùa đông, muốn mặt trời. Giống như bây giờ, nàng muốn Dung Tự. Trình Cẩm Chi đợi một buổi chiều ở khách sạn, Dung Tự cũng không đến. Buổi tối, DC đến giục. "Cẩm Chi, em không đi được. Chị về nước trước đi. Em sẽ đến đoàn phim thăm chị." Dung Tự gọi điện thoại nói với Trình Cẩm Chi. "Không, em làm việc của em đi." Lúc này, nàng cũng không muốn giành giật tình cảm với Dung Trạm. Cảm giác lo được lo mất, lại nữa rồi. Chỉ cần đối diện với Dung Trạm, nàng và Dung Tự không tránh được mâu thuẫn. Trước đây Trình Cẩm Chi nghĩ, tuổi Dung Trạm còn nhỏ, đó là thời điểm nổi loạn. Đến khi lớn hơn, tính chiếm hữu với chị gái cũng không mạnh như thế. Ai ngờ Dung Trạm gặp chuyện như vậy. Trình Cẩm Chi cũng đang chạy chọt, nàng đang đảm bảo sức ảnh hưởng của chuyện này sẽ giảm xuống mức thấp nhất. Sau khi ánh đèn sân khấu đi qua, mọi chuyện sẽ hạ nhiệt một cách tự nhiên. Sau đó chuyện tổn thương này sẽ không đảo ngược được. Trình Cẩm Chi từng trải qua chuyện như thế này. Cho đến hiện tại khi nàng trọng sinh, chuyện lúc trước vẫn gây ra một số ảnh hưởng cho nàng. Nàng nỗ lực để khắc phục loại ảnh hưởng này, cũng như cảm giác lo được lo mất trong chuyện tình cảm hiện nay. Sau khi vào đoàn phim, Trình Cẩm Chi lại bắt đầu bước vào lịch trình quay phim dày đặc hằng ngày. Quay liên tục từ tháng hai đến tháng năm, từ ấm áp đến lạnh lẽo, quay đến lúc hoa đào nở, hoa đào của cả trường quay đều nở. Hoa đào nở, không cần một lượng lớn đào giả nữa. "Cô Trình đến rồi." Khi Trình Cẩm Chi kết thúc công việc, lại đến quán rượu nhỏ ở gần phim trường. Do Thẩm Thu Như giới thiệu cho nàng. Quay phim ở Thượng Hải, Trình Cẩm Chi thường đến quán rượu này. "Cô Trình, cô phải nếm thử rượu hoa đào của tôi." Ông chủ nói: "Tôi đã gom được hoa đào tươi nhất ở trong phim trường." "Còn có anh Ngô nữa, hai người phải nếm thử." Ông chủ nói với Ngô Địch bên cạnh Trình Cẩm Chi. "Vâng." Ngô Địch cười cười. Đến khi ông chủ quay lưng, Ngô Địch lại lấy kịch bản của mình ra. Năm nay quay coi như suôn sẻ, ít nhất không có kẹt như năm ngoái. Lúc tết Ngô Địch đã không về nhà, ở trên núi một thời gian. "Ngô Địch, võ của anh bây giờ, có thể mở võ quán rồi." Trình Cẩm Chi nói. Ngô Địch cười cười: "Tôi thực sự có ý tưởng này. Nếu không nổi nữa, tôi sẽ đi làm huấn luyện viên võ thuật." Quay phim hơn một năm, cuối cùng Trình Cẩm Chi và Ngô Địch cũng thân thuộc hơn. Hiện giờ trên mạng hai người đã là một đôi ngầm thừa nhận. Tin nhanh về Trình Cẩm Chi không phải là tin diễn với Ngô Địch, thì là tin đang nói chuyện với Ngô Địch. Mà bên Ngô Địch, tất cả tin tức đều kéo theo Trình Cẩm Chi. Ngô Địch uống rượu với Trình Cẩm Chi, sau đó về đoàn phim hóa trang. Buổi tối hắn còn có một cảnh diễn đêm. Trước nửa đêm Trình Cẩm Chi không có cảnh diễn, cảnh của nàng vào lúc ba giờ sáng, nên nàng đắm mình trong quán rượu một lúc lâu. Đến khi ông chủ không quá bận rộn, cũng bưng rượu hoa đào đến, uống rượu với Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi cũng không uống bao nhiêu, chủ yếu là xử lý công việc. "Cô Trình, bây giờ cô cũng trở nên khiêm tốn." Ông chủ nói. "Nếu ông chủ biết, vậy là không khiêm tốn." Trình Cẩm Chi cười cười. Ông chủ cười một lúc, lại hỏi: "Cô Trình có chuyện phiền lòng?" "Có." "Hiện tại cô Trình công thành danh toại, muốn cái gì là có cái đó. Tôi đoán hiện tại cô Trình đang phiền não về chuyện tình cảm." Ông chủ nói. "Ông chủ, bây giờ ông còn làm bán thời gian?" "Bán thời gian?" Trình Cẩm Chi nhìn ông chủ quán rượu: "Bây giờ thì không giống lắm, đến khi ông bày quầy ở cửa, vậy thì giống hơn." "Anh Ngô vừa nãy..." Ông chủ quán rượu nói. "Ông chủ, coi như là ông không đúng chỗ." Trình Cẩm Chi nói: "Bớt xem tin đồn trên mạng lại, tôi không có gì với Ngô Địch cả." "Tôi chưa nói gì hết." Ông chủ cười cười: "Ý tôi nói là cô lần trước." "Lần nào?" Ông chủ suy nghĩ: "Cô ấy chắc là cô Dung nhỉ?" Dung Tự ở với nàng một lần, ba tháng cũng chỉ một lần. Một lần đó cũng không ở bao lâu, nói chuyện trong quán rượu một lúc rồi đi ngay. "Ừ." "Xem ra gì đó trên mạng, cũng không phải là vô căn cứ." Ông chủ lấy điện thoại ra, còn mở weibo của mình. "Ông chủ, không phải chứ?" Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua màn hình của ông chủ, ông chủ thực sự theo dõi "món ngon Quả Hồng". Weibo này là shipper của nàng và Dung Tự. Ảnh đại diện vẫn là ảnh đại diện lúc đầu, giới thiệu vắn tắt thay đổi, đổi thành "Mãi mãi Quả Hồng, mãi mãi hai bạn." Cảm giác ảo giác quen thuộc này giống như nàng và Dung Tự làm sao ấy. Trình Cẩm Chi suy nghĩ, cũng đúng, trên mạng đều đang nhai đi nhai lại chuyện về nàng và Ngô Địch. Hiện tại truyền thông cũng sẽ trêu chọc nàng và Ngô Địch, như thể chỉ chờ nàng và Ngô Địch công bố. "Tôi thấy rất thú vị." Ông chủ nói: "Từ trước đến này tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này." "Chuyện gì?" "Là một cặp đôi mà fan thích, ngoài đời cũng là một đôi." Ông chủ nói. Trình Cẩm Chi cười cười, cũng không giải thích. Ông chủ nói chuyện với Trình Cẩm Chi mấy câu, lại đi làm việc. Những ngày qua chỉ lo quay phim, cũng không chú ý tình hình trên mạng. Trình Cẩm Chi lấy điện thoại của mình ra, lướt mạng xã hội. Trước đây rất thích chơi điện thoại, hiện giờ không thích chơi lắm. Không có ý nghĩa, người ấy cũng không trò chuyện với nàng. Tình hình trên mạng vẫn như thế, người theo dõi weibo của Trình Cẩm Chi, đã đạt được sáu chục triệu fan. Đã được sáu chục triệu một thời gian trước. Weibo công ty của Dung Tự cũng lên mười triệu. Điều này cũng rất hiếm trong giới. Có lẽ vì Dung Tự không có weibo, nên công ty mới nhiều người theo dõi như vậy. Bây giờ còn có người đang nhắc tới Dung Trạm dưới weibo công ty của Dung Tự. Kể từ khi scandal của Dung Trạm bị tung ra, các nhà truyền thông lớn đều tìm kiếm thông tin liên quan của hắn. Weibo của Dung Trạm vẫn ngừng lại ở đầu năm, chúc mọi người năm mới vui vẻ. Bình luận về bài weibo này đã đạt đến một triệu. Trình Cẩm Chi lướt trang, phát hiện có một số trang bắt đầu tung tin đồn Dung Trạm tử vong. Nói Dung Trạm bị giám đốc điều hành trả thù, đã mất tích. Còn lấy weibo tương tác với nhân viên của KG ra, nói nhân viên của KG đã lâu không thấy Dung Trạm. Đến tháng sau, Dung Trạm tung ra một loạt các hình ảnh: "Vẻ ban đầu." Là hình ảnh Dung Trạm đang chơi piano ở học viện âm nhạc. Bài weibo này nhanh chóng lên bảng xếp hạng tìm kiếm. Trong một đêm, bình luận đã lên đến một triệu. Dung Trạm không trả lời bất cứ điều gì. Tháng bảy, cảnh quay của Trình Cẩm Chi cũng đóng máy. Sau một năm, cũng chưa kết thúc, tiếp theo vẫn còn một số vấn đề phải quay bổ sung. Tháng tám, có một tin nổ tung trên đỉnh bảng xếp hạng tìm kiếm của weibo: "Trình Cẩm Chi bị thương nặng." Sau đó, trên bảng xếp hạng tìm kiếm tất cả đều là tin tức liên quan đến Trình Cẩm Chi. "Trình Cẩm Chi cấp cứu." "Tổ đạo cụ của "Cẩm y vệ"." "Trình Cẩm Chi chết rồi?" *** Mèo Sữa: ??? Ngao Tạng: ??? Độc giả: ???