Cả người ướt sũng, Trình Cẩm Chi về hậu trường thay một bộ quần áo. Thay quần áo xong trở lại, nàng thấy Ngô Địch vẫn đang xem cảnh quay vừa rồi trước màn hình. Cả người Ngô Địch cũng ướt sũng, trợ lý lấy khăn khoác lên gáy hắn, hắn cũng không buồn lau. Mức độ mê dại này, sắp bằng Dung Tự. Lúc trước nàng quay phim với Dung Tự, Dung Tự cũng nghiêm túc giống như vậy. "Đạo diễn, tôi nghĩ tôi phải quay lại cảnh đó một lần nữa." Ngô Địch nói: "So với cô Trình, sức dãn của tôi vẫn chưa đủ." Trình Cẩm Chi nghe được tên của mình, cũng bước tới. Nàng nhìn màn hình, kĩ năng diễn xuất của Ngô Địch rất tốt, nàng thực sự không nhìn ra chỗ nào không tốt. "Được, cậu thử một lần nữa. Tìm cảm giác một chút." Thầy Ngô Dịch cũng lên tiếng. Lúc trước không diễn chung còn đỡ, sau khi diễn chung, Trình Cẩm Chi luôn khá căng thẳng. Ngô Địch thuộc về kiểu diễn viên áp chế, bất thường một tí, diễn xuất của mình cũng sẽ bị áp chế. Hai năm rèn luyện đã che giấu khả năng của Ngô Địch. Khi tiếp xúc thông thường, hắn còn ôn hòa hơn những nam diễn viên khác. Nhưng đến lúc diễn, lập tức biến thành người khác. Si diễn*. *Si diễn: Người đam mê diễn xuất đến mức điên cuồng, gàn dở. Có lẽ kiểu này là si diễn. Ngô Địch khá nhập vai, bình thường ra khỏi máy quay, còn phải cần mấy phút để đờ đẫn. Diễn với Ngô Địch, rất rõ ràng là một điều tốt, Trình Cẩm Chi cảm thấy đang tiến bộ mỗi ngày. Dù là lần "Thiên hạ bạch ngân", Trình Cẩm Chi cũng không có cảm giác này. Khi diễn chung với Ngô Dịch, Trình Cẩm Chi vừa căng thẳng vừa mong đợi. Sau khi diễn xong, trong lòng thoải mái. Khi Trình Cẩm Chi và Ngô Địch diễn chung, thầy Ngô Dịch cũng áp dụng cách thức thu âm trực tiếp. Thu âm trực tiếp, có thể kéo theo rất nhiều cảm xúc của diễn viên. Mỗi khi thầy Ngô Dịch xem nam nữ chính diễn chung xong, sẽ xúc động tràn nước mắt: "Rất tốt." "Cẩm y vệ", rất quan trọng đối với thầy Ngô Dịch. Cũng giống như rất nhiều danh nhân, lúc tuổi già sẽ xuất bản sách, hy vọng dùng một cách thức đặc biệt để ghi lại tất cả những điều từng gặp trong cuộc sống. Thầy Ngô Dịch làm đạo diễn võ thuật cả đời, tâm nguyện lớn nhất đó là quay một bộ phim hành động với chủ đề võ thuật. Vai Mị Thủ của Trình Cẩm Chi, là một vai vừa chính vừa tà. Nhân vật như vậy, là hút fan nhất. Hiện giờ khán giả đã khá nhàm chán những vai quang minh vĩ đại chính trực, ảnh hưởng của tư tưởng, cũng không thể để diễn viên quá xấu. Rất nhiều phim điện ảnh phim truyền hình dùng diễn viên để truyền tải tư tưởng, dùng vai phụ để làm phong phú nội dung bộ phim. Nhiều khi, khán giả thích diễn viên phụ hơn diễn viên chính, vì hình tượng của nhân vật chính quá yếu, không thể đứng vững được rất nhiều tư tưởng chủ đạo. "Cô Trình, cô đang nhìn gì vậy?" Ngô Địch thay quần áo, ngồi xuống cạnh chỗ của Trình Cẩm Chi. Họ còn một cảnh quay đêm, đợi quay xong mới hoàn thành công việc. "Tôi đang đọc kịch bản." Trình Cẩm Chi nói. Mỗi ngày có rất nhiều kịch bản trong hộp thư của nàng, nàng dự định quay thêm một hai bộ phim. "Thật tuyệt." Ngô Địch cảm khái một tiếng: "Gần đây, tôi cũng không có phim gì." "Chắc là biết anh đang ở đây quay "Cẩm y vệ"." Điện ảnh bây giờ, chu kì chế tác rất ngắn. Chẳng hạn như của thầy Ngô Dịch, thường mất khoảng một vài năm, không nói bên nhà đầu tư, chỉ nói diễn viên thôi thì sinh lực cũng chịu không nổi. "Tôi vẫn rất vinh dự, khi có thể quay bộ phim này." Ngô Địch nói: "Cô Trình chuẩn bị chuyển đổi à?" "Chuyển qua điện ảnh à?" Ngô Địch gật đầu. "Cũng không phải, chỉ muốn quay thêm mấy bộ phim nữa." "Cũng đúng, hiện giờ cô Trình đã giành được giải thưởng chuyên nghiệp ở khối phim truyền hình." Ngô Địch nói. Hiện giờ những lời mời của phim truyền hình gửi đến Trình Cẩm Chi dày đặc như sương mù, thù lao của Trình Cẩm Chi hiện tại đã đạt đến một mức nhất định. Hai năm qua Trình Cẩm Chi rất có danh tiếng, từ một bộ phim "Cô gái Vi Thành" ít được công chúng tiếp nhận, đến bộ phim quốc dân "Thiên hạ bạch ngân", sau khi kết thúc bộ phim tiếp theo là "Nhân Thuật". "Nhân Thuật" đã được phát sóng, vô cùng hot trong kì nghỉ hè. Quay phim nhiều ngày như vậy, Trình Cẩm Chi và Ngô Địch cũng không thân thuộc lắm. Hai người vẫn xưng hô là cô Trình anh Ngô. Nhưng ở trên mạng thì khác, mấy hôm trước còn có chó săn ảnh tung tin sốc, nói hai người họ yêu nhau. Từ lúc đăng tải ảnh trong phim và tạo hình nhân vật, xông ra một nhóm shipper của hai người họ trên mạng. Shipper đều tự xưng đã rất lâu không ship nam nữ: "Đây là cặp nam nữ duy nhất tôi ship." Chó săn ảnh tung tin sốc, tài khoản thương mại cũng chia sẻ dựa độ nóng. Dưới bình luận cũng là một khoảnh chúc phúc: "Cảm thấy hai người đều rất khiêm tốn, là diễn viên rất chuyên nghiệp. Mong bọn họ thật tốt." Vào giữa tháng tám, bắt đầu có fan nhỏ tuổi đến trường quay thăm. Là một số người nhỏ tuổi trở thành fan khi xem "Nhân Thuật". Họ rất thích nhân vật của Trình Cẩm Chi trong phim. Tặng quà cho Trình Cẩm Chi, tặng ống nghe khám bệnh. Lúc chụp ảnh chung, còn hi vọng Trình Cẩm Chi mang ống nghe khám bệnh, làm tư thế đang khám bệnh cho họ. "Nhân Thuật" còn nổi hơn "Thiên hạ bạch ngân", khá hợp với sở thích của giới trẻ. Lượng truy cập trên mạng vượt qua một trăm triệu, lượng chủ đề trên weibo đạt một tỷ. Nam chính của "Nhân Thuật", lão Chu, cũng diễn "Cẩm y vệ". Không ít người đến chụp tin nhanh của nàng và lão Chu. "Nhân Thuật" hot, làm hộp thư của Trình Cẩm Chi lại có nhiều kịch bản hơn. Những kịch bản này vẫn phải trải qua sự sàng lọc của DC. Khi về khách sạn, Trình Cẩm Chi ngồi trên xe nghỉ ngơi một hồi. Lúc lấy bông tẩy trang trong túi, lại móc ra một bộ kịch bản. Kịch bản trông khá quen, hình như nàng từng xem. Trình Cẩm Chi lật lật, phát hiện kịch bản không liền mạch. Trình Cẩm Chi lấy một tấm danh thiếp trong túi ra, Hứa Tắc Anh. "Alo, là đạo diễn Hứa phải không ạ?" Trình Cẩm Chi gọi điện thoại cho Hứa Tắc Anh. "Vâng, tôi đây." Hứa Tắc Anh lầm bầm lầu bầu, hình như đang ăn. "Anh đang ăn sao? Vậy tôi..." Hứa Tắc Anh lập tức phun mì ăn liền ra: "Không không, cô nói đi." "Tôi không biết có phải kịch bản của anh bị mất không, cảm thấy không liền mạch lắm." Trình Cẩm Chi không có ấn tượng, trong ấn tượng Hứa Tắc Anh chỉ cho nàng một cuốn, không đúng, hình như là hai cuốn. "Đúng vậy đúng vậy, vậy tôi gửi sang cho cô." "Vâng." Trình Cẩm Chi báo địa chỉ của mình: "Lát nữa tôi còn phải đến sân bay, tôi để quản lý nhận kịch bản của anh nhé?" "Lịch trình tiếp theo của cô là?" "Lát nữa tôi phải đi Thượng Hải tham gia một hội nghị đầu tư." "Được, tôi chạy ra sân bay. Cô không cần chờ tôi, nếu tôi không gặp cô, sẽ đến Thượng Hải tìm cô." Trình Cẩm Chi vẫn chưa từng gặp phải một tình huống như vậy. Đạo diễn này muốn đích thân đến, chắc là muốn nói chuyện phim với nàng: "Được." Trình Cẩm Chi ở sân bay đợi Hứa Tắc Anh một lúc, không đợi được nên gửi tin nhắn cho hắn, bay đi Thượng Hải. Sau khi hội nghị đầu tư kết thúc, DC nói với nàng, Hứa Tắc Anh đến. Hứa Tắc Anh ăn mặc rất chỉnh tề, giao kịch bản trong tay cho Trình Cẩm Chi. Đây mới là một bộ, tổng cộng ba cuốn. "Lúc trước anh đưa tôi ba cuốn à?" Trình Cẩm Chi hỏi. "Không phải, chỉ có phần giữa thôi." "Tính đề phòng của đạo diễn Hứa rất mạnh nhỉ." DC chế nhạo nói. Cho rằng Hứa Tắc Anh vì bảo vệ kịch bản. "Tôi có thể nói chuyện với cô Trình không?" "Đợi cô Trình đọc kịch bản xong đi." DC nói. "DC, có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi?" "Nửa tiếng." "Vậy tôi nói chuyện với đạo diễn Hứa, đạo diễn Hứa chạy xa như vậy." Trình Cẩm Chi nói. Đợi DC đi, Hứa Tắc Anh tỏ vẻ xin lỗi: "Lúc trước không đưa hết, do sợ cô Trình sẽ không xem. Tôi nghĩ nếu cô Trình xem, chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho tôi." "Không sao." Hóa ra Hứa Tắc Anh vì thúc đẩy lần gặp mặt thứ hai. Trình Cẩm Chi đọc kịch bản, Hứa Tắc Anh cũng ở bên cạnh, giúp Trình Cẩm Chi làm rõ nội dung kịch bản. Bất tri bất giác*, Trình Cẩm Chi cũng đọc mê li. Đến khi DC tới, Trình Cẩm Chi cũng nói ra: "Tôi sẽ suy nghĩ thêm mấy ngày nữa." *Bất tri bất giác: Không cảm nhận được, không ý thức được. "Không sao, cô cứ suy nghĩ đi. Xem "Cô gái Vi Thành" của cô, cảm thấy cô là ứng cử viên tốt nhất cho kịch bản này. Mong cô có thể đem lại ý nghĩa cho nó." Hứa Tắc Anh nói. Bộ phim này tên là "Dị hình", không phải là chủ đề khoa học viễn tưởng gì, đó là câu chuyện về một kẻ giết người. Trình Cẩm Chi chưa từng diễn nhân vật như vậy, kịch bản như vậy nếu qua tay DC, chắc chắn sẽ bị loại bỏ. Ngôi sao bây giờ, xây dựng hình tượng còn không kịp. Sao lại hi sinh hình tượng diễn một bộ như vậy được. Bộ phim này cần diễn viên rất gầy, như Trình Cẩm Chi vẫn chưa được, ít ra phải gầy thêm mười kg, gầy đến da bọc xương. Có lẽ Trình Cẩm Chi đọc quá nhiều kịch bản cùng loại, sau khi xem "Dị hình", cảm thấy hứng thú. Nhân vật chính là kẻ giết người, phim ở nước ngoài đều được phân loại mức độ, chắc chắn không chiếu ở trong nước được. Trình Cẩm Chi đi thăm dò Hứa Tắc Anh. Nàng vẫn thấy rất hứng thú với kịch bản này. Quay phim mấy ngày, Trình Cẩm Chi lại quên mất kịch bản "Dị hình". Về khách sạn, đã thấy Dung Tự ngồi trên sô pha. Dung Tự ngồi trên sô pha, hình như đang xem gì đó. "Đang xem gì?" Trình Cẩm Chi ngồi xuống cạnh Dung Tự. "Kịch bản mới của chị?" Dung Tự hỏi. Trình Cẩm Chi nhìn lướt qua: "Ừ, mấy hôm trước một đạo diễn đưa cho chị. Chắc là tân binh, trước đây chưa từng gặp." "Rất có tính thách thức." Dung Tự khép lại kịch bản. "Đúng vậy, đúng là rất có tính thách thức. Cũng không biết có thể chiếu ở đâu." Dung Tự cười cười, đặt kịch bản trở lại bàn, nhẹ nhàng xoa bóp vai Trình Cẩm Chi. Có sự khẳng định của Dung Tự, Trình Cẩm Chi lại cầm lấy kịch bản. Hứa Tắc Anh trông rất bình thường, kết quả DC điều tra thử, phát hiện ra hắn có nhiều kinh nghiệm xuất sắc về phim điện ảnh và truyền hình. Chẳng qua là ở nước ngoài, năm nay mới về nước. Hơn nữa chức vụ vốn có của hắn cũng không phải đạo diễn, mà là biên kịch. "Đạo diễn Hứa, không, phải là biên kịch Hứa, anh có thể đảm bảo bộ này được chiếu không?" Trình Cẩm Chi hỏi. "Nếu đó là cô, vậy chắc chắn sẽ được." Hứa Tắc Anh nói vô cùng tự tin. Quả nhiên là đã từng ở nước ngoài, khả năng lừa gạt vẫn rất giỏi. "Vậy được, đợi anh sẵn sàng hết mọi thứ, sau đó thông báo thời gian khởi động máy cho tôi." Trình Cẩm Chi có ý nói đùa. Trình Cẩm Chi cũng từng đuổi nhiều người bằng cách thế này. "Rất cám ơn, rất mong được làm việc với cô Trình." Giọng của Hứa Tắc Anh có vẻ rất trịnh trọng.