Editor: Jenny Thảo Thời điểm Ôn Hinh Nhã cùng ông cụ Mạc về tới biệt thự thì thấy ông cụ Ôn đang ngồi ở phòng khách uống trà. Ông cụ Ôn thấy Ôn Hinh Nhã kéo cánh tay của ông cụ Mạc, vừa nói vừa cười bước vào phòng, trong lòng ông nổi lên tia hâm mộ cũng như ghen ghét, đó là cháu gái của mình, trước nay đều chưa từng thân mật với mình như vậy! Nhìn thấy ông cụ Ôn, ông cụ Mạc ý cười trên mặt phai nhạt, Hinh Nhã càng lớn thì càng ưu tú, như vậy ông càng đau lòng cho Hinh Nhã, trong lòng liến đối với Ôn gia càng bất mãn. Ôn Hinh Nhã ngạc nhiên nói: "Ông nội, ông như thế nào lại tới đây?" Vẻ mặt ngạc nhiên như vậy, giống như hoàn toàn không nghĩ đến ông sẽ xuất hiện ở nơi này, ông cụ Ôn trong lòng rầu rĩ nói: "Cháu ở Mạc gia ngây người đã lâu rồi, cho nên ông tới đây để xem cháu như thế nào!" Ông nghe nói Hinh Nhã đi theo ông cụ Mạc để học cầm kỳ thư họa, cho nên ông mới đặc biệt tới đây xem như thế nào. Ôn Hinh Nhã cảm động không thôi ngồi kế bên người ông cụ Ôn nói: "Cảm ơn ông nội, vốn là cháu nên về thăm ông, chỉ là gần đây cháu phải học chương trình của ba năm cấp hai nên có chút bận, không có thời gian đến thăm ông, ông nội người sẽ không trách cháu chứ!" "Cháu đang cố gắng học tập, ông đây biết chứ. Nhìn cháu nỗ lực học tập như vậy, ông rất là vui mừng, tự nhiên sẽ không trách móc cháu." Ông cụ Ôn vui vẻ vỗ tay Ôn Hinh Nhã. Thời điểm tìm được Hinh Nhã, biết được cô đã sinh hoạt như thế nào trong mười lăm năm, trong lòng ông cụ Ôn có chút do dự không biết có nên đón cô trở về hay không, về sau khi quyết định đem cô trở về phần lớn cũng vì cô là huyết mạch duy nhất của Ôn gia. Sau này khi cô trở về Ôn gia, những việc cô làm ông đều để ở trong mắt, tuy rằng thất vọng, nhưng rốt cuộc cô vẫn là huyết mạch duy nhất của Ôn gia, cho nên vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi đối với cô, hiện giờ thấy cháu gái mình nỗ lực học tập như vậy, tự nhiên trong lòng sẽ thấy cao hứng. "Hinh Nhã, cháu tiếp khách đi!" Ông cụ Mạc ngay cả chào hỏi cũng không chào ông cụ Ôn một cái, liền xoay người đi vào hậu viện, tính toán trở về phòng nghỉ ngơi. Nhà văn tuy rằng trọng lễ nghĩa, nhưng trong xương cốt lại thanh cao và ngạo khí, nên khi bọn họ nhìn thấy người mình không quen hay không thích đều trực tiếp ngó lơ. Ôn Hinh Nhã tự nhiên biết ông ngoại mình không thích ông nội, cố ý lấy cớ tránh đi, tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng một chút cũng không chậm trễ, cô nói: "Ông ngoại, ông đi nghỉ ngơi cho khoẻ ạ!" Ông cụ Ôn lúng túng nhìn ông cụ Mạc, ông ta một chút cũng không tiếp đón mình liền một tiếng xoay người rời đi, làm thông gia như bọn họ, ông cảm thấy trên mặt mình có chút tối đi. "Ông ngoại trước đây vài ngày có đi thành phố phía Nam, vừa mới ngồi máy bay trở về, khả năng là có chút mệt!" Ôn Hinh Nhã ý cười dịu dàng nói đỡ cho ông cụ Mạc, làm tình hình bớt xấu hổ đi một chút. Ông cụ Ôn lúc này mới tự nhiên hơn một chút, thở dài nói: "Đã giao tình với nhau nhiều năm như vậy, ông ta có tính tình như thế nào lẽ nào ông không biết, chỉ vì Vân Dao gả đến Ôn gia, Mạc gia lại có kết cục như vậy, cháu lại còn mất tích mười lăm năm, ở bên ngoài ăn không ít khổ, hiện tại bây giờ thật vất vả mới tìm thấy cháu, Ôn gia cũng không có chăm sóc cháu tốt, ngược lại làm cháu phải.." Chuyện của thế hệ trước cô không có quyền để bình luận, Ôn Hinh Nhã thuần thục pha một bình trà, hành động trôi chảy không câu nệ gì, mang theo nét xinh đẹp trẻ trung, ánh mắt trong suốt lại bình tĩnh, sắc mặt lại ảm đạm, cả người lộ ra khí thế xinh đẹp nho nhã lại uyển chuyển, mơ hồ mang theo khí chất của một đại tiểu thư con nhà danh giá, không khỏi làm cho ông cụ Ôn nhớ tới người con dâu đã mất của mình. Thời gian không đến một tháng, mà cô lại có sự biến hóa nhiều như thế, giống như đã thay da đổi thịt, trở thành một người hoàn toàn khác, nếu so sánh cô với Hạ Như Nhã, thì Hạ Như Nhã lại thiếu đi một chút khí chất uyển chuyển của một tiểu thư danh giá. Ông cụ Ôn không thể không thừa nhận, chuyện ông cụ Mạc dạy dỗ con cháu thì hơn hẳn ông một bậc. "Ông nội, thân thể của ông gần đây như thế nào?" Ôn Hinh Nhã đem tách trà ngon đặt trước mặt của ông cụ Ôn. "Vẫn là như vậy thôi, không có tốt cũng chẳng có xấu đi, người già mà sống được một ngày thì sẽ bớt đi một ngày." Ông cụ Ôn nâng tách trà lên, hương trà thơm mát, ông nhẹ nhàng uống một ngụm, vị thơm ngon lưu mãi trong miệng, tuy rằng vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thành tích như này, thì lại làm cho người ta thập phần ngạc nhiên. Ôn Hinh Nhã lại hỏi: "Dì và cha cháu có tốt không?" Ông cụ Ôn buông tách trà trong tay: "Dì của cháu thì dáng vẻ vẫn như cũ, cả ngày chỉ biết ra ngoài chơi mạt chược, cha cháu thì bận rộn chuyện công ty, giống như toàn thế giới này chỉ có mình hắn có việc vậy." "Ông nội cũng nên nói với cha, công việc tuy rằng quan trọng, nhưng mà thân thể mình thì lại quan trọng hơn." Ông cụ Ôn đột nhiên nhìn cô nói: "Cháu cũng vậy, tuy rằng học tập quan trọng, nhưng cháu cũng phải chú ý đến thân thể của mình mới được." Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, sự trưởng thành của cô đã làm cho ông khiếp sợ, tất nhiên trong đó có bao nhiêu sự nỗ lực của cô thì ông chắc cũng nhìn rõ. Ôn Hinh Nhã cảm động không thôi: "Cháu biết rồi ông nội, có ông ngoại chỉ dạy, việc học tập của cháu cũng không có mấy khó khăn, cháu định tháng chín này mình sẽ học lên lớp mười." Ông cụ Ôn ánh mắt không tin tưởng nhìn cô: "Cháu tính toán dùng thời gian nửa năm để học hết chương trình học của ba năm cấp hai sao?" Kỳ thật những tiểu thư thiếu gia hào môn muốn học lên cấp thì rất đơn giản, chỉ cần dùng chút tiền lo lót thì tốt thôi. Nhưng đối với Ôn Hinh Nhã thì khác, cô từ nhỏ đã lưu lạc ở bên ngoài, không có trải qua quá trình giáo dục, bây giờ vấn đề tiêu chút tiền để học lên đã không còn vấn đề, đối với cô chương trình học của ba năm cấp hai cô hoàn toàn không hiểu, cô là Ôn gia đại tiểu thư đối với việc học có thể không tốt, nhưng mà trở thành một người không biết gì cả sẽ làm cho người khác chê cười. Hiện tại cô mới vừa về Ôn gia không bao lâu, toàn bộ người ở trong giới thượng lưu đều đang nhìn chằm chằm ở trên người cô, nếu cô mạo muội, cái gì cũng không hiểu mà học lên, thì đối với danh dự của Ôn gia sẽ ảnh hưởng không nhỏ. Cho nên lúc đầu Ông cụ Ôn có ý định sẽ cho cô học lên lớp mười vào năm sau, mời giáo viên gia sư về để dạy bù cho cô, tuy rằng so với người khác trễ một năm học, mặt mũi sẽ có chút khó coi nhưng mà ít nhất đối với danh dự của Ôn gia sẽ không có ảnh hưởng gì. Ôn Hinh Nhã tự tin gật đầu nói: "Ừm! Có ông ngoại dạy dỗ cho cháu, cháu rất tin tưởng trong nửa năm này cháu có thể học hết chương trình của ba năm cấp hai." Ông cụ Ôn tuy rằng có chút không tin tưởng, nhưng lại nghĩ tới việc đứa cháu này chỉ cần chưa đầy một tháng mà đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy, lại nghĩ đến thân phận của ông cụ Mạc, ông ta là người có địa vị trong giới chính trị, cũng như là một ngôi sao sáng trong giới văn học, ông cụ Ôn cũng thoáng chút tin tưởng nói: "Như vậy cũng tốt, ông nội tin cháu." Ôn Hinh Nhã cao hứng nói: "Cảm ơn ông nội!" Trước khi đến đây, ông cụ Ôn có chút lo lắng về tiệc tối sắp diễn ra vào ba tháng sau, nhưng bây giờ xem ra ông hoàn toàn không cần lo lắng nữa, ông cụ Ôn có chút muốn nói lại thôi: "Hinh Nhã, cháu ngây người ở chỗ ông ngoại cháu cũng đã một thời gian, không bằng hôm nay cùng ông về lại Ôn gia?" Ôn Hinh Nhã gục đầu xuống một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo mà thản nhiên: "Cháu nghĩ mình sẽ ở đây đến bữa tiệc giới thiệu cháu vào ba tháng sau, lúc đó cháu sẽ danh chính ngôn thuận mà trở lại Ôn gia, chỉ có như vậy về sau mặc kệ là ai cũng không thể lấy cớ hay lý do gì mà đuổi cháu ra khỏi Ôn gia." Đôi mắt cô thản nhiên phảng phất như có thể nhìn thấu hết những suy nghĩ của mọi người, mang theo một chút buồn đau cùng quật cường. Ông cụ Ôn đột nhiên sinh ra một cảm giác chật vật và xấu hổ, cô cũng nhìn thấu điều đó, ông không phải là không có năng lực vì cô mà đứng ra, không phải không có cách ngăn người Ôn gia đối xử tệ với cô, mà chính là ông không muốn làm như vậy, bởi vì điều đầu tiên ông suy xét chính là danh dự của Ôn gia và lợi ích, có thể nói, ông vì lợi ích của Ôn gia mà từ bỏ cô. "Hinh Nhã.." Ông cụ Ôn trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào. "Ông nội, ông không cần phải nói gì cả, cháu đã tự có quyết định cho chính mình rồi." Ôn Hinh Nhã thản nhiên nói, những lời mà cô nói hiện tại chỉ là muốn đem cảm giác áy áy trong lòng của ông nội tích lũy đến đỉnh điểm, chỉ có như vậy, trong tương lai cô mới có thể vì chính mình mà cầu được nhiều lợi ích. Nói cô không từ thủ đoạn nào cũng được, nói cô dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không sao, bởi vì vào kiếp trước cô đã không nhìn thấu rất nhiều điều, cho nên kiếp này cô phải nhìn thấu hết tất cả, như vậy cô sẽ không cảm thấy áy náy với bản thân mình. ~Hết Chương 38~.