Trọng sinh hào môn: thiên kim ác ma trở về

Chương 47 : Ai dám giành với tôi?

Sau khi Ninh Thư Thiến trấn an được Ôn Du Nhã, liền dịu dàng nhìn Ôn Hinh Nhã: "Hinh Nhã, dì thay mặt Du Nhã xin lỗi cháu, Du Nhã tính trẻ con, nên cháu đừng so đo." Ôn Hinh Nhã hờ hững nói: "Cháu vừa về nhà họ Ôn đã khiến cho dì Ninh và em Du Nhã nhọc lòng như vậy, là cháu không đúng, dì Ninh đừng nên tự trách." So với Ôn Du Nhã chỉ biết giở tính trẻ con, cô liền tỏ ra hiền lành tốt bụng rộng rãi càng có phong thái của cô cả nhà họ Ôn, Ninh Thư Thiến cảm thấy khó chịu như nuốt phải con ruồi, ánh mắt nhìn Ôn Như Nhã gần như chứa đựng sự tàn nhẫn. Bên tai nghe thấy có người tán thưởng Ôn Như Nhã, Hạ Như Nhã liền ngẩng đầu nhìn Ôn Hinh Nhã, thấy cô hơi nhướng mày, miệng nở nụ cười nhạt, nhưng thật ra lại có chút đùa cợt, cô ta liền vội vàng chuyển đề tài: "Hinh Nhã, tháng này ra không ít kiểu mới, vừa nãy nhân viên còn nói, có mấy bộ váy dài, đều là cỡ chị mặc vừa, còn hỏi sao chị không đến cùng, không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy." Ôn Hinh Nhã mờ mịt nhìn Ôn Như Nhã một cái, thật sự rất hiểu chuyện tiến lui: "Ừ! Vậy sao? Vậy lát nữa chị đến nhìn thử xem sao." Ninh Thư Thiến cảm ơn nhìn Hạ Như Nhã, bà ta cười dịu dàng: "Hinh Nhã, con thích quần áo gì cứ việc thử, nếu thích thì gói lại." Ám chỉ hôm nay bà trả tiền, có lợi mà không chiếm là đồ ngốc, Ôn Như Nhã liền không hề khách khí nói cảm ơn: "Cảm ơn dì Ninh." Ôn Hinh Nhã xoay người đi chọn quần áo. Ninh Thư Thiến nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt u ám. "Mẹ, sao mẹ lại muốn trả tiền cho cô ta?" Ôn Du Nhã trừng mắt nhìn bóng lưng của Ôn Hinh Nhã, chỉ kém không nuốt người ta vào bụng. Ninh Thư Thiến lôi kéo cô ta ngồi xuống khu nghỉ ngơi vắng người, nhíu mày nhìn cô ta: "Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần, không được gây chuyện với Ôn Hinh Nhã, nhưng con vẫn cứ không nghe, con suy nghĩ cho kỹ, khi nào con mới chiếm được chỗ tốt trên người Hinh Nhã? Mỗi lần đều chật vật không chịu nổi, phải nhờ mẹ ra mặt mới ổn định lại, sao con lại không ghi nhớ." Ninh Thư Thiến cũng không muốn nói nhiều ở đây, nhưng lại sợ một lát nữa cô ta lại làm ra chuyện không hay, cho nên không thể không nói nhiều. Ôn Du Nhã tủi thân không dứt: "Mẹ, không phải mẹ đã nói chẳng qua cô ta chỉ là hữu danh vô thực, con không cần phải bận tâm sao? Sao bây giờ lại không cho con trêu chọc cô ta?" "Mẹ cũng không nghĩ đến tiểu tiện nhân này lại khó chơi như vậy, cảm thấy cô ta rất không đúng, con còn nhớ lúc trước, khi cô ta vừa mới vừa đến nhà họ Ôn, hành động bần hàn không chịu nổi, chỉ kém không nói tục, chúng ta mới đối xử tốt với cô ta một chút, cô ta liền đội ơn không dứt." Đột nhiên Ôn Du Nhã tiến đến gần mẹ mình: "Mẹ, có phải cô ta đã biết chuyện gì rồi không?" "Không có khả năng!" Ninh Thư Thiến phủ định, đột nhiên trong đầu hiện lên cảnh ngày đó cô ta rời khỏi nhà họ Ôn, nói với bà ta: "Tôi sẽ quay lại, chúng ta… Còn nhiều thời gian!" Trong lúc nhất thời bà ta không xác định được. "Nhưng nếu không như vậy, thì sao cô ta lại có địch ý với chúng ta như vậy, trước đó rõ ràng vẫn còn rất tốt..." Ninh Thư Thiến nhìn sang khu thử đồ, nhìn thấy Ôn Hinh Nhã mặc một bộ váy màu tím nhạt, thần bí và cao quý, mặc vào người càng tỏa ra ánh sáng lung linh, đột nhiên bà ta phát hiện bản thân không nhìn thấu cô gái này.