Mười giờ sáng, ông ngoại lên sân bay, có ông Trương đi theo ông ngoại nên Ôn Hinh Nhã rất yên tâm, sau khi tiễn ông ngoại ra sân bay, Ôn Hinh Nhã muốn đi đến Saint Roland công ty dưới trướng của nhà họ Ôn, vì cô nhớ hình như hôm nay có hàng mới, lúc trước đã đồng ý sẽ đi đến nhìn một chút, sau đó vì chuyện học mà cô xém quên mất chuyện này, vừa vặn hôm nay rảnh rổi, qua nhìn một chút. Ôn Hinh Nhã đón một chiếc taxi đến Saint Roland, trực tiếp đi thang máy lên lầu ba, vì là kiểu mới đưa ra thị trường, cho nên khách đến xem khá nhiều, mới vừa vào liền nhìn thấy Ninh Thư Thiến đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí. Đương nhiên Ninh Thư Thiến cũng nhìn thấy cô, bà ta hơi giật mình đặt chân đang bắt chéo xuống, dùng tốc độ mà bà ta cho là cao quý đi đến trước mặt Ôn Hinh Nhã: "Hinh Nhã, thật khéo, không nghĩ đến hôm nay cũng gặp được cô." Ninh Thư Thiến đánh giá cô, phát hiện mới nửa tháng không gặp, hình như cô thay đổi rất nhiều, cả người giống như rũ bỏ hết xúc động và non nớt, trở nên trầm tĩnh, ưu nhã hơn. Ôn Hinh Nhã cười hờ hững: "Dì Ninh, đến đây mua quần áo sao?" Nụ cười hờ hững nhưng lại rất thanh nhã làm Ninh Thư Thiến không thoải mái: "Ừm, đi cùng Du Nhã và Như Nhã, hai đứa đang thử quần áo trong phòng thử đồ." Ôn Hinh Nhã gật nhẹ đầu. Ninh Thư Thuến quan tâm hỏi: "Con đã quen thuộc ở chỗ của ông ngoại chưa?" Ôn Hinh Nhã lạnh lùng gật đầu: "Không cần dì Ninh để ý, ông ngoại đối xử rất tốt với con, đương nhiên con sẽ quen." Trong mắt của Ninh Thư Thiến lướt qua một chút âm tàn, dựa theo tính tình đạm mạc của ông cụ Mạc, cô có thể chiếm được chỗ tốt gì chứ, chẳng qua là cố ý hỏi một chút thôi: "Ông nội rất nhớ con, nếu có thời gian con về nhà thăm ông nội một chút." Ôn Hinh Nhã ngước mắt nhìn bà ta, trong mắt chứa ánh sáng lạng lùng, mí mắt hơi nhúc nhích, thu lại tất cả chuyển biết trong mắt, chỉ còn lại sự bình tĩnh: "Dì Ninh nói gì vậy, con là cô cả nhà họ Ôn, nhà họ Ôn là nhà của con, đương nhiên con sẽ trở về thăm ông nội." Như dự đoán, sắc mặt của Ninh Thư Thiến liền thay đổi, biểu cảm như nén giận, lã chã chực khóc nhìn cô: "Hinh Nhã, dì không biết vì sao con lại có địch ý với gì, hiểu lầm dì, nhưng dì thật sự hi vọng con có thể về nhà thăm ông nội nhiều hơn, ông nội lo lắng cho con nhiều năm như vậy, bây giờ rất vất vả mới đưa con quay về được, đương nhiên hi vọng con có thể bầu bạn nhiều hơn." Nói một hồi liền quẹo vào bôi đen cô tội bất hiếu, thật cao tay, cô không thể thừa nhận, Ninh Thư Thiến, nếu bà muốn chơi với tôi, thì tôi sẽ chơi tới cùng, xem ai cao tay hơn: "Dì Ninh, con cũng muốn về nhà thăm ông nội, nhưng mà em Du Nhã..." Lúc này sắc mặt của Ôn Hinh Nhã như hoa mùa thu, yếu ớt, nhưng lại xinh đẹp rung động lòng người, giống như tất cả cảm xúc muốn bộc lộ ra nhưng lại bị chặn lại, tất cả u oán hối tiếc đều bị giữ chặt trong đôi mắt long lanh trong sáng kia. Vào mắt người khác, còn tưởng rằng cô cả nhà họ Ôn lại bị một đứa con thứ khi dễ, hơn nữa còn đứng trước mặt mẹ kế buồn bã không dám nói nhiều. Giống như muốn chứng thực suy đoán của mọi người, lúc này một phòng thử quần áo bị đẩy ra, Ôn Du Nhã mặc váy màu đỏ đi đến, màu đỏ khoa trương mặc vào làm nổi bật sự đanh đá kiêu kỳ, lúc nhìn thấy Ôn Hinh Nhã liền trừng to hai mắt: "Ôn Hinh Nhã, sao cô lại xuất hiện ở đây?"