"Tốt! Không hổ là cháu gái của ông." Đột nhiên ông cụ Mạc yên tâm, nếu như cô lựa chọn bên cạnh ông, ông vẫn sẽ xem cô là cháu gái của mình, yêu thương cưng chiều, bảo vệ cô dưới cánh chim của ông, nhưng cô lại lựa chọn một con đường mạnh mẽ khác, chuyện này làm ông ta phải lau mắt nhìn lại đứa cháu ngoại này của mình. Hai mắt của Ôn Hinh Nhã trong sáng: "Đương nhiên, ông ngoại hổ thì làm sao cháu gái là chó được." Ông cụ Mạc không nhịn được cười nói: "Nha đầu thối, câu thành ngữ cũng bị cháu đổi thành như vậy." Ôn Hinh Nhã không quan tâm: "Nghĩa vẫn vậy là được." Ông cụ Mạc thở dài: "Hinh Nhã, cháu mạnh hơn mẹ cháu rất nhiều, mẹ cháu quá không biết tranh đoạt, cho nên mới rơi vào kết quả như vậy, con người sống cả đời, khi nào nên tranh thì tranh, nhưng ông ngoại hi vọng, cho dù thế nào cháu cũng phải giữ vững tâm, không vì tiền tài làm mờ mắt, không vì thất bại làm mất dũng khí, càng không thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn." "Ông ngoại, cháu đã nhớ kỹ." Trải qua một kiếp, Ôn Hinh Nhã biết câu này của ông ngoại có bao nhiêu quan tâm, kiếp trước nếu cô có thể làm chủ được lòng mình, thì cô cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy. Ông cụ Mạc vui vẻ vỗ tay cô: "Bây giờ cháu tính làm gì?" Ôn Hinh Nhã đáp: "Cháu sẽ bồi bổ kiến thức cho mình, cháu muốn học hết ba năm trung học trong vòng nửa năm, như vậy, đến cuối tháng sáu cháu có thể đến trường học." Ông cụ Mạc nhíu mày nói: "Trong vòng nửa năm, cháu chắc chứ?" "Chắc chắn, khẳng định!" Sỡ dĩ Ôn Hinh Nhã có lòng tin với mình như vậy, là vì ở kiếp trước cô đã từng học qua trương trình trung học, tuy thành tích chỉ ở mức trung, nhưng kiếp này học lại lần nữa, chắc chắn sẽ không khó khăn như vậy. Ở kiếp trước, trí nhớ của cô rất tốt, sau khi sống lại cô phát hiện trí nhớ của mình còn tốt hơn kiếp trước một chút, đơn giản là bài nào đã đọc qua thì không quên được, cái phức tạp hơn thì nhiều nhất là đọc qua hai ba lần liền nhớ kỹ, bộ não mạnh như vậy, đơn giản tóc độ học tập cũng như máy bay! "Chuyện học tập cần phải từ từ." Tuy ông cụ Mạc hi vọng cô cố gắng, nhưng cũng không hi vọng cô theo đuổi chuyện xa vời. Ôn Hinh Nhã nhìn chằm chằm ông ngoại của mình: "Ông ngoại, ông phải tin cháu gái của mình, cháu không có yếu đuối như ông tưởng tượng." Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, ông cụ Mạc liền nghĩ đến bữa cơm tối qua, cô trời sinh đã ưu nhã cao quý, không biết vì sao lại nảy sinh lòng tin với cô: "Ông ngoại tin cháu." Nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của ông ngoại, Ôn Hinh Nhã không nhịn được nghĩ đến khi nhà họ Ôn phủ định mình, cô liền hiểu rõ, trên thế giới này, người thật sự yêu thương mình mới có thể tin tưởng mình vô điều kiện. Hai mắt Ôn Hinh Nhã sáng lấp lánh nhìn ông ngoại, làm nũng nói: "Ông ngoại, hay là ông dạy cháu cầm kỳ thi họa đi! Thật ra cháu rất thông minh, ông có thể chỉ cháu một hai loại được không?" Ông cụ Mạc bị ánh mắt lấy lòng của cô làm hoảng sợ: "Cháu muốn học chương trình của ba năm trung học, còn muốn học thêm cầm kỳ thi họa, cháu phải hiểu đạo lý "lòng tham vô đáy", hơn nữa, những chuyện này phải học từ nhỏ, bây giờ cháu lớn như vậy, học không tốt nên không cần học." Ôn Hinh Nhã lại kéo cánh tay của ông ta, nũng nịu:"Ông ngoại, học và hành kết hợp sẽ nâng cao hiệu suất học tập, sao có thể không học được, hơn nữa cháu là cháu gái của ông, tuy không học từ nhỏ, nhưng nói không chừng cháu thông minh, trong thời gian ngắn nhất định có thể học được!" Ông cụ Mạc thật sự không chịu nổi cô nũng nịu như vậy: "Nếu cháu đã muốn học, vậy thì ông dạy, đến lúc đó đừng than khổ." Ôn Hinh Nhã vui vẻ tiến lên hôn lên mặt ông ngoại một cái: "Cảm ơn ông ngoại! Ông ngoại thật tốt!" Trong trí nhớ, khi Dao nhi lớn lên chưa từng thân cận với ông ta như vậy, ông cụ Mạc bị tính tình nghịch ngợm hoạt bát của cô làm cho mơ màng. Lúc này ông Trương đi đến: "Ông chủ, ông Đỗ đến, đang đợi ngài ở phòng khách."