"Dạ thích, từ lúc vừa vào cháu liền cảm thấy thời gian như xoay chuyển, bản thân giống như biến thành tiểu thư khuê các thời cổ đại." Ôn Hinh Nhã vẫn nhìn trang trí trong phòng, giọng nói chứa kinh ngạc và cảm thán. "Căn phòng này là bà ngoại của cháu bài trí, phần lớn đều là của hồi môn năm đó của bà ngoại cháu, năm đó mẹ con đi lấy chồng, ông dự định sẽ đưa một phần của hồi môn đến nhà họ Ôn, nhưng mẹ con lại không chịu, nói là để lại cho ông có vật tưởng niệm." Bây giờ nghĩ lại, may mắn lúc đó không đưa của hồi môn đến nhà họ Ôn, nếu không, thì đã trở thành tài sản của người ngoài. "Mẹ đi lấy chồng, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình ông ngoại, nếu ngay cả một chút vật tưởng niệm cũng không có, nhất định ông ngoại sẽ rất cô đơn." Ôn Hinh Nhã rất hiểu suy nghĩ của mẹ mình. Sắc mặt của ông cụ Mạc dịu xuống một chút: "Đồ vật trong phòng đều dựa theo sở thích của mẹ cháu sắp xếp, nếu cháu không thích, có thể chỉnh sửa lại theo ý mình." Ôn Hinh Nhã nhìn chằm chằm vào bài trí trong phòng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Như vậy là được, con cũng rất thích, trong phòng này, mỗi một chỗ đều được ông ngoại và bà ngoại hao tốn tâm tư sắp xếp, chứa đựng tình yêu thương chân thật của ông ngoại và bà ngoại đối với mẹ cháu, đương nhiên cháu sẽ không động đến.” Sắc mặt của ông cụ Mạc càng phức tạp: "Ông nghe ông Trương nói, con mang đến rất ít đồ, nếu như cần gì, cứ gọi ông Trương mua thêm." Ôn Hinh Nhã gật đầu: "Cảm ơn ông ngoại!" Trên mặt ông cụ Mạc lộ ra ý cười: "Cháu cứ an tâm ở đây, xem nơi này như nhà của mình, đừng quá cẩn trọng, ông ngoại không phải là người ngoài." Đột nhiên hai mắt của Ôn Hinh Nhã cay cay, mũi chua xót, không khống chế được nước mắt dâng lên: "Con đã biết, ông ngoại!" Ông cụ Mạc kéo Ôn Hinh Nhã vào ngực, đôi tay già nua vỗ vỗ lưng cô, trấn an nói: "Mấy năm nay con cực khổ rồi." Cảm giác là một thứ rất kỳ diệu, khi lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Ôn Như Nhã, trong lòng liền có cảm giác không thích, tuổi còn nhỏ nhưng đã học thói hai mặt, làm thế nào cũng không che dấu được tham lam trong mắt. Nghĩ đến cháu gái duy nhất của mình như vậy, ông ta rất thất vọng, sau đó quan hệ cũng phai nhạt đi, ông ta không ngờ, cảm giác lúc đó của ông ta lại là vì đối phương không phải là cháu gái ruột của mình. Hinh Nhã là một đứa bé tốt, người nhà họ Ôn có mắt không biết nhìn ngọc quý, cho rằng cô tầm thường không chịu nổi! Ôn Hinh Nhã dựa vào ngực ông ngoại nghẹn ngào khóc. Ông cụ Mạc có thể cảm nhận được sự tủi thân và khổ sở của cô, ông ta an ủi: "Người nhà họ Ôn có thừa nhận cháu hay không, không quan trọng, cháu vẫn còn ông ngoại ở đây, ông ngoại chỉ có một mình cháu là người thân, đương nhiên sẽ không để cháu chịu tủi thân." Người nhà họ Ôn đều lấy lợi ích làm đầu, Tần Thục Lan vì lợi ích riêng, Ôn Văn Hạo cũng bạc tình bạc nghĩa, người mẹ kế Ninh Thư Thiến cũng lòng dạ bất chính, em gái Ôn Du Nhã mắt cao hơn đầu, còn Hạ Như Nhã, tâm tư thâm trầm, nói nhà họ Ôn là đầm rồng hang hổ cũng không đủ hình dung. "Con đã biết, ông ngoại!" Ôn Hinh Nhã cảm động không dứt, kiếp trước cô ngu ngốc cỡ nào, mới vì Ninh Thư Thiến châm ngòi mà bất hòa với ông ngoại, đối xử lạnh nhạt với ông ta, từ chối một phần tình cảm này, ngược lại, lại dùng bất kỳ thủ đoạn nào để mong có được tình cảm giả tạo của những người kia, vì cuộc đời mình, tổn thương ông ngoại, để ông ngoại chết thê thảm như vậy. Một kiếp này, cô sẽ không bao giờ tổn thương ông ngoại, cô phải bảo vệ người cô yêu thương, người yêu thương cô, sẽ không để ông ngoại có kết cục như vậy.