Editor: Mai Thanh Nguyễn Beta: Jenny Thảo Thành phố là một nơi họa hổ tàng long, một ông cụ tùy tiện đi lại trêи đường, rất có thể chốc lát sau liền trở thành thủ trưởng quân khu oai vệ, một bà lão ngồi ở ven đường, thân phận thật sự của bà ấy lại có thể để cho người khác kinh ngạc muốn rớt tròng mắt. Bên trong thành phố chính là cái gì cũng có thể xảy ra biến hóa, ngoại trừ một số danh môn thế gia nổi tiếng, còn có một số ít gia tộc hào môn bí ẩn, loại này ngoài việc danh tiếng không nổi trội như những danh môn thế gia trong nội thành, nội tình bên trong cùng với truyền thừa đều không hề thua kém, thậm chí còn có phần lấn lướt hơn. Chung gia chính là một trong số những gia tộc hào môn bí ẩn nhất, mà chủ nhân của bữa tiệc là Chung Dực Thiên, tuy rằng không nổi danh bằng ông ngoại cô, nhưng địa vị của ông ấy trong hội văn sĩ cùng lực ảnh hưởng lại là không nhỏ, ông chuyên nghiên cứu lịch sử, nhiều năm qua cũng có nhiều thành tựu nổi bật, so với danh tiếng thầy giáo dạy tốt của ông ngoại cô, lại càng phổ biến hơn, cụ thể hơn, những thành quả mà ông ấy nghiên cứu mỗi khi công bố ra lại có thể khai sáng một thế hệ, đem những nét tinh hoa sáng lạn của cổ nhân lưu truyền lại cho thế hệ sau. Ông ngoại cô từ trong ra ngoài đều đối với vị tên Chung Dực Thiên này vô cùng sùng bái. Tiệc mừng thọ của Chung gia được cử hành trong một trang viên, Ôn Hinh Nhã đem thiệp mời đưa cho cậu bé giữ cửa, cậu nhóc liền cúi người mời cô vào bên trong. Cánh cửa cạnh lối vào trang viên bên trêи có treo một cái bảng chữ, mặt trêи có viết: "Đạo đức cao sang lưu danh. ", hàng chữ được viết bằng thể chữ Liễu, nét bút ẩn chứa đại khí hào hùng, mang theo sự tao nhã được gió sương mài dũa qua năm tháng, so với nét bút của Tư Diệc Diễm càng thêm cứng cáp thâm sâu. Ngay cửa có để một cái bàn dài thật dài, khách nhân đi vào đều sẽ lưu lại quà mừng cùng với tên họ của chính mình, một cậu thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi ngồi ở ngay bàn, thân mặc tây trang phối áo sơ mi trắng, cổ đeo nơ, vừa nhìn liền biết là tiểu bối của Chung gia. Ôn Hinh Nhã đi qua đó. Thanh niên kia vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười khéo léo: "Mời quý khách lưu lại lễ vật trêи bàn, ghi lại tên họ của chính mình. " Ôn Hinh Nhã gật đầu, cười đem thọ lễ giao cho cậu thanh niên, sau đó cầm lấy bút lông đặt trêи bàn, trêи trang giấy Tuyên Thành trắng như tuyết viết xuống tên của mình. Theo dáng thể chữ Liễu khá thành tựu của cô hiện lên trang giấy, cô mẫn cảm nhận thấy cậu thanh niên kia liền nhìn cô lâu hơn một chút. Ôn Hinh Nhã nhìn cậu ta cười đạm mạc, xoay người liền đi vào bên trong buổi tiệc. Vậy mà cô không hề hay biết rằng nụ cười nhạt nhẽo của cô, trong ánh mắt của người đối diện lại giống như hoa quỳnh xinh đẹp nho nhã, nở rộ trêи cành, mang theo nét hồn nhiên lẫn rực rỡ thanh lệ, làm cho cậu thanh niên kia cầm lòng không được cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô cho đến khi khuất hẳn sau ngã rẽ. Trong đại sảnh, phong cách trang trí vừa hào phóng vừa tao nhã, bốn phía trêи tường đều lắp đèn nhỏ lộng lẫy kiểu cung điện, trêи trần nhà cao cao là một bức phù điêu làm bằng bạch phỉ thúy mạ vàng khắc hình năm dơi hiến thọ kết hợp với đèn cung điện loại lớn, áp dụng công nghệ chế tác tinh xảo, năm con dơi mười con mắt toàn bộ đều làm bằng những viên dạ minh châu có kϊƈɦ thước khác nhau, miệng của con dơi được chế tác vô cùng tinh xảo, đèn cung đình rọi vào lại có thể phát ra ánh sáng rực rỡ, đem mọi ngóc ngách trong sảnh tiệc trở nên sáng bừng lộng lẫy. Ôn Hinh Nhã liếc mắt một cái liền thấy Chung lão gia mặc một thân trang phục thọ hỷ màu đỏ, đang cùng trò chuyện với quan khách, tóc của ông ấy cắt ngắn cao, cả người đều lộ ra tinh thần sảng kɧօáϊ. Ôn Hinh Nhã chậm rãi thong dong đi tới: "Chung gia gia mạnh khỏe, con là Ôn Hinh Nhã, ông ngoại con hôm nay có việc không thể tới tham gia tiệc mừng thọ của ông nên đặc biệt gọi con đến đây đưa một phần lễ mừng, chúc Chung gia gia phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. " Nghe Ôn Hinh Nhã giới thiệu bản thân, ông cụ Chung nhìn cô ánh mắt nheo lại mang theo vài tia đánh giá, trong khoảng thời gian này ông cụ Mạc thường xuyên mang theo cháu ngoại ở trong vòng xã giao lăn qua lộn lại, hầu như ai trong lòng cũng đều sáng tỏ, điều này chính là Mạc gia đã công nhận thân phận của đứa cháu gái này. Chỉ là không nghĩ tới ông cụ Mạc lại để cho cháu gái mình tới tham dự buổi tiệc của ông cụ Chung, thay mặt chính ông đưa quà mừng, có thể thấy được ông ấy vô cùng coi trọng đứa cháu gái này. "Ông ta cũng rất nhiều năm không tới tham gia tiệc mừng thọ của ông, năm nay vậy mà tìm được người đi thay mình, ha ha ha ha! Không tệ không tệ. " Ánh mắt của Chung Dực Thiên dừng ở trêи mặt Ôn Hinh Nhã, không giống với ánh mắt lặng lẽ đánh giá của những người khác, ánh mắt của ông lại thẳng thắn tự nhiên hơn nhiều. Ôn gia đã tìm về một đại tiểu thư chân chính, tin này ở trong vòng thế gia đã lan truyền rộng rãi, ông cụ Chung đương nhiên cũng biết được, bất quá lại nghe nói cô lưu lạc bên ngoài mười lăm năm, trộn lẫn cùng đám nhóc nơi đầu đường xó chợ, trong lòng ông ấy còn vì ông cụ Mạc tiếc hận một phen, nhưng tại lúc này nhìn thấy cô cả người khí chất thanh nhã, nhất cử nhất động đều mang theo đại khí, mỗi một lời nói đều ung dung bình thản, ánh mắt trầm tĩnh trong suốt, vừa nhìn đã biết là một cô gái chính trực, mơ hồ lộ ra bộ dáng của tiểu nha đầu Mạc gia thời còn trẻ, chỉ là đôi mắt trầm tĩnh như nước kia, lại mang theo nét cứng cỏi, khác hoàn toàn với Mạc nha đầu. Ôn Hinh Nhã chỉ nhàn nhạt mỉm cười, cũng không nói gì thêm. Chung Dực Thiên cao hứng kêu một cái tiểu bối đi qua: "Đem bút lông cừu Ngọc Quản ta cất ở trong thư phòng tới đây. " Tiểu bối kia kinh ngạc, cái bút lông cừu Ngọc Quản đó chính là đồ cổ thời nhà Thanh, giá trị xa xỉ, là vật quý hiếm có, ông nội từ trước tới nay đều rất yêu thích. Chung Dực Thiên nhìn Ôn Hinh Nhã một cách từ ái: "Ông nghe ông ngoại con nói, con hiện tại đang học viết thể chữ Liễu, cây bút lông cừu Ngọc Quản này muốn mềm hay cứng đều sử dụng được, dùng để học thể chữ liễu còn có thể tăng thêm ý chữ. " Ôn Hinh Nhã đem biểu tình kinh ngạc của tiểu bối kia đặt ở trong mắt, liền biết phần lễ gặp mặt này giá trị không nhỏ, vội vàng cười nói: "Cảm ơn Chung gia gia, nhưng mà hôm nay lại là tiệc mừng thọ của ông, chỉ có hậu bối chúng con tặng lễ cho ông, nào dám để cho ông tặng quà kia chứ, trở về ông ngoại nhất định sẽ nói con đây không hiểu chuyện. " Chung Dực Thiên cười càng thêm cao hứng: "Nhiều năm như vậy chỉ có ông ngoại con cho đám tiểu tử Chung gia chúng ta quà gặp mặt, ông rốt cuộc cũng có cơ hội đưa cho cháu của ông ấy một phần quà ra mắt, quà này! con nhất định phải nhận lấy!" Ôn Hinh Nhã nghe ông cụ Chung nói liền biết ông ấy cùng với ông ngoại giao tình không tệ, quà này không nhận không được, dứt khoát hào phóng đáp ứng: "Cám ơn Chung gia gia, trở về nếu như ông ngoại có nói con không hiểu chuyện, thì ông cần phải ra mặt giúp con nói chuyện đó nha!" Lời nói đúng mực, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nghe ra có vẻ thân thiết, làm Chung Dực Thiên càng thêm vừa lòng: "Ông thời còn trẻ đã luôn cất giữ cây bút này, không ít con cháu trong nhà muốn mà không được, không ngờ lần này lại tiện nghi cho con. " Ôn Hinh Nhã nhịn không được oán trách nói: "Chung gia gia nói cứ như con từ trước đã luôn nhớ nhung bút lông cừu của ông không bằng. " Chung gia cũng coi như là gia tộc chi thứ đông đúc, chỉ là mấy thế hệ gần đây luôn là dương thịnh âm suy, đến hiện tại ngay cả một đứa cháu gái cũng tìm không ra, Chung Dực Thiên lúc này vừa nhìn thấy Ôn Hinh Nhã liền cảm thấy thuận mắt: "Nói cái gì nhớ nhung hay là không nhớ nhung, bút cùng với con là có duyên, ông vừa gặp con liền cảm thấy hợp ý, không đưa cho con thì còn đưa cho ai?" Ôn Hinh Nhã nhận ra vị Chung gia gia này tính tình cũng thật hào phóng, khó trách ông ngoại coi trọng như thế: "Con nghe ông ngoại nói thể chữ Liễu của Chung gia gia đã đạt đến cực hạn của sự tinh túy, bảng hiệu ngay cửa "Đạo đức cao sang lưu danh" cũng là do chính tay Chung gia gia đề lên!" Chung Dực Thiên không ngờ cô lại chú ý đến cái này, đối với cô càng là hài lòng có thêm: "Chỉ là tùy ý viết lên, đám tiểu bối bọn họ liền đóng khung treo lên ngay cửa. ".