Trọng sinh hào môn: thiên kim ác ma trở về

Chương 134 : Phật Không Thể Độ Anh Niết Bàn Em Sẽ Độ Anh Siêu Thoát

Editor: Jenny Thảo (*) Niết Bàn trong Phật giáo là một trạng thái tâm linh hoàn toàn thanh thản, yên tĩnh, sáng suốt, không vọng động, diệt ái ɖu͙ƈ, xoá bỏ vô minh, chấm dứt mọi khổ đau, phiền não. Buổi chiều, Ôn Hinh Nhã đi Hoa Ngữ Thiên để chăm sóc da mặt, sau khi về đến nhà thì bắt đầu chuẩn bị cho buổi tiệc mừng thọ vào tối hôm nay, ông ngoại đã trịnh trọng muốn cô tặng một món quà, như vậy có thể nghĩ được ông ngoại rất coi trọng người bạn này. Cô mở cửa phòng thay đồ, hóa ra phòng giữ quần áo của cô trở nên phong phú hơn là nhờ vào lần trước cô chạm mặt Tư Diệc Diễm ở Saint Roland. Ngày hôm đó, Tư Diệc Diễm cơ hồ là mua hết những phụ kiện và bộ quần áo mà thấy hợp với cô, mỗi thứ mua một món, tính tính thì người ta gửi đến gần hai mươi túi đồ, y phục cho các trường hợp đều có đầy đủ. Ôn Hinh Nhã chọn một bộ lễ phục màu vàng nhạt ôm eo, khi chuẩn bị lấy nó xuống thì trong đầu cô chợt nghĩ đến đôi giày màu xám bạc mà Tư Diệc Diễm đã tự tay mang cho cô, đôi giày kia từ khi mua về cô cũng chưa chạm qua nó lần nào. Ôn Hinh Nhã lại đổi ý, chọn một bộ lễ phục khác. Lễ phục được dệt bằng những sợi nhung màu vàng bạc, mang theo vẻ tôn quý của màu vàng và xa hoa của màu bạc, hai màu trộn lẫn vào nhau, không quá bắt mắt. Ôn Hinh Nhã thay lễ phục, lấy đôi giày màu xám bạc ra khỏi tủ giày rồi mang vào chân, cô đứng trước gương nhẹ nhàng đi lại vài bước, chân váy hình lá sen cuộn sóng theo từng bước chân của cô, nhiều lần chạm vào đôi giày nạm đá quý dưới chân, kết hợp hai thứ lại trông rất xứng đôi. Cô nhìn chằm chằm vào đôi giày đến mức xuất thần, dường như cô vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy và kϊƈɦ thích khi bàn tay có vết chai của anh nắm lấy xương mắt cá chân của cô. Đang nghĩ tới đây, điện thoại di động của cô vang lên. Ôn Hinh Nhã vội vàng thu lại những suy nghĩ lung tung, lấy điện thoại di động ra chưa kịp nhìn thấy dãy số đã nhấc máy: "Xin chào, tôi là Ôn Hinh Nhã!" "Hinh Nhã, là tôi!" Giọng nói của Tư Diệc Diễm truyền đến tai cô qua điện thoại. Trái tim của Ôn Hinh Nhã đột nhiên run rẩy, giọng nói của Tư Diệc Diễm không mát lạnh giống như ngày thường, mà mang theo tia khàn khàn, dày đặc mệt mỏi và yếu ớt, trái tim của cô bất ngờ thắt lại. "Tại sao em không nói lời nào?" Tư Diệc Diễm thấp giọng hỏi. Giọng nói được hạ thấp càng lúc càng âm u, làm gì còn vẻ thanh minh như ngày thường, bây giờ giống như một người bệnh lâu năm: "Anh hiện tại đang ở đâu, vì sao lại đột nhiên biến mất?" Giọng điệu của cô mang theo tia chất vấn, chẳng sợ lúc hắn xuất hiện giải cứu cô lúc cô bị bắt cóc, nhưng việc hắn đột nhiên biến mất như vậy khiến cô cứ canh cánh trong lòng, hắn có biết.....!Sau mấy ngày hắn đột ngột biến mất, cô cơ hồ có thể suy đoán ra lý do khiến hắn phải rời đi. "Có một số việc cần phải xử lý, ước chừng khoảng thời gian này không thể ở lại trong nước, tạm thời cũng không thể liên lạc với em." Giọng nói của Tư Diệc Diễm mang theo tia khàn khàn xen lẫn suy yếu, cũng mang theo vẻ yếu ớt. Ôn Hinh Nhã đột nhiên siết chặt lấy điện thoại trong tay: "Tư Diệc Diễm, anh có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Lúc trước, cô chỉ đoán Tư Diệc Diễm có liên quan đến hắc đạo, lúc này lời nói của hắn chứng minh những gì cô nghĩ là đúng, cuối cùng.....!Bây giờ công nghệ tiên tiến, cho dù có gọi điện video từ nước ngoài về cũng là chuyện bình thường, nhưng mà hắn lại nói tạm thời không thể liên lạc! Cô không thể nghĩ ngoài trừ việc bản thân Tư Diệc Diễm đang gặp nguy hiểm, thì còn có nguyên nhân nào khiến hai người không thể liên lạc với nhau! Nhưng lời vừa nói ra lại khiến cô hối hận, nếu như hắn không có đề cập với cô, mà cô lại chủ động hỏi, nhìn lại có chút xâm phạm đến quyền riêng tư của hắn, nếu như hắn không muốn nói thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao, nghĩ như vậy, cô nhanh chóng chuyển đề tài: "Tư Diệc Diễm, chuyện tôi bị bắt cóc lúc trước, cảm ơn anh đã cứu tôi!" Tư Diệc Diễm nói: "Chuyện em bị bắt cóc lần trước, là một kế hoạch được người khác sắp đặt từ trước, anh nghĩ việc này không thể không dính líu đến Ninh Thư Thiến, nhưng trước mắt vẫn chưa tra được thông tin hữu ích nào." Sau đó, hắn nói với cô những gì mà Cổ Càng Hàn đã tra được bao gồm chuyện đã phát sinh trêи người Phó Thiên Dương. Ôn Hinh Nhã đè nén lửa giận và hận ý trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Có thể không từ thủ đoạn nào, tùy ý tổn thương người vô tội, mua chuộc mạng người để hoàn thành mục đích của mình." Giọng của Tư Diệc Diễm trở nên nghiêm túc và tha thiết: "Nếu như em đã biết người mà mình cần phải đối phó, thì sau này hành động, đi đâu cũng phải thật cẩn thận, thận trọng. Giống như chuyện xảy ra ở Black Sunday lúc trước, em đừng bao giờ tái phạm nữa, một khi có dính líu đến người bên đó, muốn thoát khỏi cũng không được. Tất nhiên em cũng không cần quá khẩn trương, em rốt cuộc là Ôn gia đại tiểu thư, còn là cháu ngoại của Ông cụ Mạc, bọn họ không dám hạ tử thủ(*) đối với em đâu." (*) hạ tử thủ: giết chết. "Tôi tự có chừng mực, anh không cần lo lắng." Ôn gia giàu có quyền thế, còn ông ngoại tuy chỉ là một nhà văn, nhưng người trêи đời này thực sự có thể làm chấn động nền tảng của đất nước vĩnh viễn luôn là những người văn nhân gánh vác truyền thừa và đạo lý trêи đời này, nếu không thì từ xưa đến nay cũng không có những sự kiện đốt sách và Nho giáo bi thảm đến vậy. Cho dù kiếp trước ông ngoại qua đời, Ôn gia từ bỏ cô, thì Ninh Thư Thiến cũng không dám trực tiếp giết chết cô, mà là làm cho cô trở thành đứa con bị bỏ rơi của Ôn gia, sau đó mới đám lấy mạng cô. Sau một hồi im lặng ở phía đầu bên kia điện thoại, hắn đột nhiên nói: "Ôn Hinh Nhã, em có thể niệm Tâm Kinh Quan Âm cho tôi nghe được không?" Ôn Hinh Nhã ngẩn ra, không ngờ Tư Diệc Diễm lại đưa ra yêu cầu này: "Được!" "Quan Tự Tại Bồ Tát......!Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc......!Vô lo lắng cố, vô có khủng bố, rời xa điên đảo mộng tưởng, đến tột cùng niết bàn......" Tâm Kinh Quan Âm là một bài viết dạy con người nhận thức rằng mọi ham muốn đều là viễn vông, trong lòng không có nhớ nhung, hay suy nghĩ lo lắng thì sẽ không có hoảng sợ và sợ hãi, mà là yên vui siêu thoát, cô không biết tại sao Tư Diệc Diễm lại đột nhiên muốn nghe Tâm Kinh. Sau khi niệm Tâm Kinh xong, Tư Diệc Diễm khàn giọng nói: "Ôn Hinh Nhã, tôi tin phật, Bát Nhã Tâm Kinh, phật sẽ độ người yên vui giải thoát. Trong bảy năm qua, tôi luôn niệm Tâm Kinh để tự răn dạy chính mình rằng cho dù có làm cái gì đi nữa thì cũng phải bảo vệ cái tâm cuối cùng của mình, chỉ có như vậy mới tìm được sự giải thoát." Ôn Hinh Nhã trầm mặt, không biết nên nói cái gì, cũng không đoán được hắn sẽ nói gì tiếp theo. Tư Diệc Diễm nói tiếp: "Ôn Hinh Nhã, tôi kiếp này khó có thể siêu thoát! Bởi vì tôi có ɖu͙ƈ vọng cùng chướng ngại, những cảm xúc này sẽ biến thành chấp niệm, sẽ biến thành một thứ gì đó vô hình nhưng lại trói buộc, một khi hình thành chấp niệm thì sẽ có mong muốn thực hiện nó." Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn khó nghe, giống như tiếng đàn piano chưa được chỉnh sửa. Cô không phải là một đứa ngốc, làm sao cô có thể không nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn. Hắn đang muốn bày tỏ rằng cô chính là nguồn gốc của ɖu͙ƈ vọng trong hắn, là nơi khiến hắn phải lo lắng, mà chuyện hắn đang làm bây giờ chính là rời khỏi Tâm Kinh. Hắn uyển chuyển sử dụng phương pháp này để khéo léo và mịt mờ trả lời cho câu hỏi xúc động và xấu hổ của cô trước đó: "Phật nếu không thể độ anh niết bàn, thì để em độ anh siêu thoát." Những lời nói mập mờ không rõ truyền đến đầu dây bên kia, chờ đến khi cô phản ứng lại thì điện thoại đã nằm ở chỗ khác. Cô cho rằng chính mình sẽ ảo não, sẽ hối hận, nhưng kỳ dị thay trong nội tâm cô lại xuất hiện một mảnh bình yên và hạnh phúc. "Được! Từ nay trở đi, anh tin em!" Giọng nói khàn khàn của Tư Diệc Diễm nhuốm tia vui sướиɠ, giọng nói trầm khàn yếu ớt kia lúc này cũng đã rõ ràng và trong trẻo hơn một chút. Trong lòng Ôn Hinh Nhã không khỏi nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, Phật là một tín ngưỡng, Tư Diệc Diễm nói tin cô....!Vậy thì ý của hắn là coi cô trở thành tín ngưỡng đời này của hắn sao? Trái tim cô khẽ co rút lại, trong đầu theo bản năng nghĩ đến người đàn ông mà cô đã yêu rất nhiều ở kiếp trước, lúc đấy cô không phải là không xem nó là một loại tín ngưỡng, nhưng cuối cùng niềm tin ấy lại vỡ mộng, khiến cô mất hết hy vọng đối với cuộc sống này. ~Hết Chương 111~.