Trọng sinh hào môn: thiên kim ác ma trở về
Chương 12 : chương 6.2
Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã vẫn luôn âm thầm chú ý cô, lẳng lặng đợi cô xấu mặt trước mặt mọi người.
Ôn Hinh Nhã ăn xong bánh mì, trực tiếp bưng sữa bò trước mặt lên uống hết, thẹn thùng nói: “Ông bà nội, ba, dì Ninh, con ăn no rồi!”
Dao dĩa trước mặt đến động cũng không động qua! Ninh Thư Thiến vội vàng nói: “Đứa nhỏ này sao chỉ ăn một chút như vậy, có phải bữa sáng không hợp khẩu vị không, hay là dì dặn phòng bếp chuẩn bị một phần khác cho cháu?”
Ôn Hinh Nhã lắc đầu nói: “Dì Ninh không cần phiền toái, cháu thật sự ăn no rồi, bữa sáng ăn rất ngon, cháu….” Cảm xúc của Ôn Hinh Nhã có chút hạ xuống, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Cháu chưa từng ăn qua bữa sáng ngon như vậy!”
Ông cụ Ôn buông dao dĩa trong tay, mất đi khẩu vị với một bàn đồ ăn ngon miệng trước mặt: “Ba cũng ăn no rồi, Hinh Nhã đỡ ông vào phòng làm việc đi.”
Người trên bàn cơm đưa mắt nhìn nhau, bữa sáng trước mặt ông cụ đến động cũng chưa động, mà ngày thường cơ thể ông rất khỏe mạnh, nào còn cần người đỡ!
Ôn Hinh Nhã đứng dậy, nhẹ nhàng kéo ghế dựa ra đi đến bên cạnh ông cụ Ôn, đỡ lấy cánh tay ông rời khỏi nhà ăn.
Đi vào phòng làm việc ông cụ Ôn liền gọi người làm tới, dặn phòng bếp lại chuẩn bị một ít điểm tâm bê tới đây.
Ông cụ Ôn vỗ vỗ tay cô an ủi: “Không biết lễ nghi cơm tây cũng không sao, cũng không phải ai trời sinh đã biết, qua mấy ngày nữa ông dặn thư ký Tào sắp xếp chương trình học lễ nghi cho cháu.”
Ôn Hinh Nhã cảm động nói: “Ông nội, cháu biết, cháu chỉ sợ mình còn chưa chứng minh được bản thân, ông đã phủ định cháu rồi.”
Đời trước chính là như thế, cô còn chưa kịp chứng minh bản thân, cũng đã bị người nhà họ Ôn phủ định.
Ông cụ Ôn sờ sờ đầu cô, thương tiếc nói: “Cô bé ngốc, cháu là huyết mạch duy nhất của nhà họ Ôn, chỉ cần cháu không làm ra chuyện bất lợi cho nhà họ Ôn, ông vĩnh viễn không phủ định cháu.”
Hốc mắt Ôn Hinh Nhã lập tức đỏ lên, nước mắt lớn như viên đậu một giọt lại một giọt rơi xuống, đời trước rốt cuộc ông nội thất vọng về cô bao nhiêu mới phủ định cô chứ!
Bàn tay già nua của ông cụ Ôn vụng về lau nước mắt cho cô: “Lớn như vậy rồi còn giống như trẻ con, động cái liền khóc!”
Tay của công nội mang theo sự thô ráp như vỏ cây, nhưng Ôn Hinh Nhã lại cảm thấy đó là đôi tay ấm áp nhất trên thế giới này: “Cháu mới không khóc, chỉ là cát bay vào mắt thôi.”
Cô chưa bao giờ biết ông nội nghiêm túc cứng rắn lại còn dịu dàng như vậy.
Mạnh miệng như vậy làm ông cụ Ôn dở khóc dở cười: “Cô nhóc thối, trong phòng lấy đâu ra cát.”
Ôn Hinh Nhã ngượng ngùng gục đầu xuống.
Lúc này mẹ Uông bưng mấy thứ điểm tâm tinh xảo vào phòng làm việc, năm nay mẹ Uông đã hơn năm mươi tuổi, làm việc ở nhà họ Ôn được hơn ba mươi năm xem như người làm có thâm niên lâu nhất ở nhà họ Ôn. Đời trước ngoại trừ ông nội thì bà là người duy nhất quan tâm cô ở nhà họ Ôn, nhưng khi đó cô khinh thường vị người làm này của nhà họ Ôn, chưa từng cho bà sắc mặt tốt, sau này mẹ Uông liền về hưu, cô chưa từng gặp lại.
Mặt mẹ Uông tròn tròn, cười rộ lên rất hòa nhã: “Cô chủ, cũng không biết cô thích ăn điểm tâm gì, cho nên tôi làm một ít đồ đơn giản, nếu cô có món ăn yêu thích thì nói cho tôi, lần sau tôi làm cho côn ăn.”
Ôn Hinh Nhã cảm kích nói: “Cảm ơn mẹ Uông!”
Mẹ Uông nhìn khuôn mặt sạch sẽ non nớt của cô, không khỏi cảm khái nói: “Cô chủ lớn lên thật giống mợ chủ.”
Sau khi mẹ Uông rời đi, ông cụ Ôn thở dài: “Mẹ cháu là một người phụ nữ dịu dàng, chỉ tiếc con bé hồng nhan bạc mệnh, đến nay còn có rất nhiều người làm nhớ con bé!”
Chẳng trách đời trước mẹ Uông lại quan tâm mình như vậy, hóa ra là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
105 chương
10 chương
62 chương
15 chương
34 chương
11 chương