Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 634
Âu Dương Thiên Thiên ôm chặt lấy người Elsa, cô khóc vô tâm vô phế, hét đền khàn giọng:
- Đừng đi, Elsa, hãy ở lại với tôi, Elsa, Elsa a.....
Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt, cúi xuống chôn chặt chính mình, trong đầu cô vụt qua những kí ức trước đây, toàn bộ đều liên quan đến Elsa.
Hình ảnh cô gái hay đứng trước cửa phòng cô, canh gác như một người bảo vệ thực thụ, hình ảnh cô gái luôn cười, luôn miệng gọi cô.
" Nhị tiểu thư, cô muốn ăn bánh không? Lily đã nướng rất nhiều bánh đấy"
"Không không, Nhị tiểu thư, phải sơn tường rồi lót gạch lên, như thế mới đẹp được."
" Các người muốn làm gì? Dám đụng tới Nhị tiểu thư? Chán sống rồi à? "
"Muốn đưa cô ấy rời khỏi đây, thì bước qua xác của ta trước đi"
" Nhị tiểu thư, đám cảnh sát không làm khó cô chứ? Bọn chúng có đánh cô không?"
" Nhị tiểu thư, cô đừng lo lắng nữa, cậu chủ sẽ bình an trở về thôi. "
Hình ảnh một cô gái luôn cố gắng và nỗ lực, luôn âm thầm hi sinh vì người khác hiện rõ mồn một trong kí ức.
"Nhị tiểu thư, chúng ta phải đi thôi"
" Nhị tiểu thư, tôi cũng giống cô, muốn đưa Kỳ Ân trở về. "
" Nhị tiểu thư, hãy đứng phía sau tôi, không cần làm gì cả"
"Chỉ là trao đổi chiêu thức một chút thôi, nhưng lần này sẽ nhiều người chết hơn một chút, tôi không muốn cô thấy cảnh đó"
"Tôi biết rồi, Nhị tiểu thư, tôi sẽ cẩn thận"
Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên trời, cô nhắm mắt, òa khóc trong đau đớn.
Hóa ra Elsa chưa từng hứa với cô, cô ấy đã biết trước sẽ không thể sống sót được nếu đối mặt trực tiếp rồi, cô đã biết..... nhưng vẫn lao đầu ra.... cô ấy....
- Elsa a.............Elsa aaaaa
Âu Dương Thiên Thiên gằn giọng hét lên, cô gào khan cổ tên của người con gái giờ phút này đã vĩnh viễn ra đi.
Kỳ Ân ngồi phía sau, cô đưa tay lên sờ mặt mình, trên đó,,,, chính là vết máu của Elsa.... lúc nãy đã bắn lên mặt cô....
Cô gái nhỏ bé đó... đã đứng chắn trước mặt cô, đỡ lấy mọi sự đau khổ.....
Một giọt nước mắt chảy xuống má, hòa vào những giọt máu đỏ tươi, Kỳ Ân bây giờ mới bất giác thốt thành tiếng:
- Elsa..... Elsa.....
Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen đứng dậy, hắn ta ôm chân mình đã bị bắn vào một viên đạn, giơ súng về phía Âu Dương Thiên Thiên và Kỳ Ân ở xa.
"Bùm" - Một tiếng nổ lớn vang lên, bức tường phía bên phải bị phá tan, trong khói bụi mờ mịt, một đám người đã chạy vào.
Người đàn ông đứng đầu đã giường súng, bắn thẳng vào kẻ mặc áo đen, người đó.... chính là Âu Dương Vô Thần!
Âu Dương Vô Thần đến rồi!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
45 chương
69 chương
66 chương
2769 chương
46 chương
99 chương
11 chương