Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 569
Mã Nhược Anh trừng mắt, lên tiếng:
- Cậu điên à? Nổi giận vô cớ cái gì vậy? Tôi đến tìm Thiên Thiên chứ có đến tìm cậu đâu chứ?
- Im miệng đi, tự ngồi, tôi đi lấy nước. - Âu Dương Vô Thần quát lớn, sau đó quay người rời đi.
Mã Nhược Anh thở hắt ra một hơi, muốn xông lên đánh người đàn ông nhưng Âu Dương Thiên Thiên đã kịp thời ngăn cản, nắm tay cô nói:
- Chị đừng để ý đến anh ta mà, có bệnh đấy. Lại đây ngồi đi chị.
Mã Nhược Anh mím môi, cố gắng kiềm lại cơn tức giận của mình, ngồi xuống ghế.
Âu Dương Thiên Thiên liếc người đàn ông đang ở phía xa một chút, do dự nhìn lại Mã Nhược Anh, lên tiếng hỏi:
- Chị Nhược Anh, em có một chuyện này muốn hỏi chị. Nếu một người bị ám ảnh tâm lí vì một người khác, thì qua bao lâu nó sẽ hết? Hoặc là... nó có tự khỏi hay không?
Mã Nhược Anh đảo mắt, sau vài giây suy nghĩ thì trả lời:
- Ừm.... thường thì người bị chứng ám ảnh tâm lí không hay tự khỏi, bởi vì căn bệnh đó cần rất nhiều thời gian mới vượt qua được, nó là nỗi sợ rất ghê gớm và khó ai có thể chịu đựng nổi. Tuy nhiên, nếu được điều trị tâm lí đúng cách thì bệnh sẽ khỏi sau vài năm, ít nhất là như vậy?.
"..."
Ít nhất là vài năm sao? Nhưng mà.... bệnh của cô còn chưa tròn 1 năm mà.
Cắn môi, Âu Dương Thiên Thiên hỏi tiếp:
- Nhưng.. nếu như có người thật sự tự khỏi bệnh, vậy thì... nguyên nhân là do đâu ạ?
Mã Nhược Anh lần này suy nghĩ lâu hơn một chút, cô cau mày, đáp:
- Nếu như có người thật sự tự khỏi bệnh, thì chị nghĩ có thể là do họ may mắn gặp được người có thể giúp họ vượt qua căn bệnh đó.
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt khó hiểu, lên tiếng:
- Ý của chị là... họ được chữa bệnh... từ một người khác sao?
Mã Nhược Anh gật đầu, từ tốn giải thích:
- Đúng vậy, vì căn bệnh ám ảnh là một loại tâm lí tồn tại trong trí óc của bệnh nhân, nó luôn hiện hữu để nhắc nhở về kẻ mà họ sợ hãi. Chính vì vậy, những người mắc bệnh này rất sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài, họ sống rất nội tâm và thu mình lại trước tất cả. Nhưng mà, nếu như họ gặp được người mà họ có thể mở lòng ra, làm họ quên đi được thứ sợ hãi đầy ám ảnh kia thì căn bệnh này sẽ tự nhiên mất đi, giống như đã được chữa khỏi một cách vô hình vậy.
- Trong y khoa có một câu nói, là "tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược". Tâm dược ở đây không phải là thuốc, mà nó là một thứ được tạo ra từ người bệnh và người chữa bệnh, là thứ không thể thấy được, mà chỉ có thể cảm nhận bằng nội tâm.
- Thiên Thiên, nếu như đúng theo lời em nói, thì em hãy xem lại thử, có người nào xuất hiện xung quanh người mắc chứng bệnh đó hay không. Khi tìm ra được rồi, thì em sẽ hiểu vì sao nó có thể tự khỏi một cách thần kì đến vậy.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô mím môi, không lên tiếng đáp lại.
Nghĩ tới những điều mà người phụ nữ nói, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một cái tên.
Đúng lúc này, Âu Dương Vô Thần từ bên trong đi ra ngoài, anh để hai ly nước xuống bàn. Nét mặt Âu Dương Thiên Thiên hơi cứng lại, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Là... Âu Dương Vô Thần sao?
Người đã chữa bệnh cho cô? Là anh ta?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
45 chương
69 chương
66 chương
2769 chương
46 chương
99 chương
11 chương