Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 567
Những người xung quanh sau khi nghe Mã Nhược Anh nói xong thì đồng loạt bất ngờ, gần như là cùng lúc, họ đều thốt lên:
- Cái gì?
Elena là người ngạc nhiên nhiều nhất, cô ta trợn mắt, nói:
- Muốn diệt hết sao? Chị ta điên rồi à?
Mã Nhược Anh cắn môi, cũng không biết phải giải thích gì, lúc này, cô gái kia một lần nữa tiến đến, nói nhỏ vào tai cô.
Nhìn chiếc điện thoại trên tay cô ta, Mã Nhược Anh nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu, rồi từ từ nhận lấy, áp vào tai lên tiếng:
- Lão đại.
Đám người bên cạnh liền giật mình nhìn sang, ai nấy nét mặt vừa căng thẳng vừa bất ngờ. Dường như không nghĩ đến sẽ có cuộc điện thoại này.
Mã Nhược Anh mím môi, sau khi nghe người bên kia nói gì đó, cô lại lấy điện thoại ra khỏi tai nghe, bật loa ngoài lên, rồi để lên bàn.
Nhướn mày nhìn đám người, Stefan, Andrew, Vivian và Âu Dương Vô Thần đều hiểu mà hô lên:
- Lão đại.
Sau khi họ nói xong, từ trong điện thoại liền vang tiếng của một người phụ nữ:
- Elena đâu? Cô ta bây giờ không cần chào tôi nữa sao?
Stefan nghe thấy, ngay lập tức nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh, ánh mắt tựa như cảnh cáo. Elena nhăn nhó mặt mày, nhưng không dám tức giận, hạ giọng nói:
- Lão đại.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở nhẹ, người phụ nữ chậm rãi lên tiếng:
- Nhiệm vụ lần này, đối với các người.... khó lắm sao?
Mã Nhược Anh mím môi, không đáp. Stefan và Andrew cũng không nói gì, thấy tất cả đều im lặng, Elena liền trả lời:
- Lão đại, thứ cho tôi nói thẳng. Bọn chúng giao dịch vũ khí hạt nhân, chị bảo bọn tôi ngăn cản thì có thể nhưng nói diệt hết? Chị có biết có bao nhiêu kẻ giao dịch không? Nói như vậy chẳng khác nào bảo chúng tôi đâm đầu vào chỗ chết.
Người phụ nữ nghe xong, cười một tiếng, đáp:
- Tôi bảo các người diệt những kẻ giao dịch, không phải vũ khí của bọn chúng. Thứ đó tôi đã chuẩn bị cho kẻ khác, các người chỉ cần làm đúng nhiệm vụ của mình là được.
- Quân đội, Mafia, hay là ai, số lượng dù nhiều hay ít, thì cũng là việc của các người, phải vượt qua. Tôi đã cân nhắc kĩ càng mới cho nhóm các người tập hợp, làm xong nhiệm vụ này, có thể nghỉ ngơi trong 2 năm nữa mà không cần làm thêm bất cứ việc gì khác từ hội. Trao đổi như vậy, các người hoàn thành được thì xem như xong, còn không...
Người phụ nữ kéo dài câu nói đến đâu, đám người im lặng toát mồ hôi đến đó. Thế nhưng không hề nói rõ điều gì, cô ta chỉ dừng tại đó, rồi lên tiếng gọi:
- Phelan!
Âu Dương Vô Thần nghe thấy, nhanh chóng phản ứng:
- Có.
Người phụ nữ cười mỉm, hỏi với giọng bình thản:
- Tôi nghe nói anh phạm hai lỗi kỉ luật, còn đưa thêm người ngoài đến Ý lần nhiệm vụ này, có phải không?
Âu Dương Vô Thần mím môi, không tự động nuốt một ngụm nước bọt, đáp:
- Phải.
Người phụ nữ nhếch môi, nói tiếp:
- Vậy thì anh hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cho tốt, như thế.... tôi sẽ bỏ qua hai lỗi này.
Dừng một chút, cô ta lên tiếng:
- Tự tin không?
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt đen láy, vài giây sau mới trả lời:
- Có.
Người phụ nữ nghe vậy, cười lớn nói:
- Vậy thì được rồi, đôi trưởng của các người đã nói như thế, thì tôi cũng không cần ý kiến gì thêm nữa. Chúc may mắn, các thiên thần!
Dứt lời, cô ta chủ động ngắt điện thoại. Thứ còn vang vọng lại trong không gian, chỉ là âm thanh “tút” thật dài…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
45 chương
69 chương
66 chương
2769 chương
46 chương
99 chương
11 chương