Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 517
Âu Dương Chấn Đông sững sờ trước hành động bộc phát của Âu Dương Thiên Thiên, ông kinh ngạc mở to mắt, hoàn toàn không lên tiếng nói được gì.
Âu Dương Na Na thì nằm lăn lộn dưới đất, không ngừng gào thét vì vết thương trên người mình. Vừa đau ở tay vừa đau ở mặt, cô ta la hét đến phát khóc.
- Aaaa ba ơi..... đau quá..... ba ơi....
Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi đi xuống giường, cô nhìn Âu Dương Na Na với ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc, nhìn đến khi mức cô ta sợ hãi, và sợ hãi đến câm miệng mới thôi.
Vài giây sau, cô quay sang nhìn Âu Dương Chấn Đông, lên tiếng:
- Dù có nói một trăm lần, con cũng vẫn lặp lại một câu y hệt như vậy. Con. Không. Làm!
Người đàn ông nhìn cô, im lặng không đáp. Mà Âu Dương Thiên Thiên sau khi nói xong câu đó cũng không làm thêm gì nữa, cô cầm lấy tay Âu Dương Vô Thần bên cạnh, hạ giọng hỏi:
- Anh đưa tôi ra khỏi đây được không?
Âu Dương Vô Thần ngay lập tức gật đầu, trả lời:
- Được, tôi đưa em đi.
Dứt lời, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Âu Dương Chấn Đông, cho ông một ánh mắt lạnh tanh, rồi quay người dẫn Âu Dương Thiên Thiên rời đi.
Cô gái bước chân một cách mạnh mẽ, như thể sự yếu ớt không hề làm ảnh hưởng đến cô. Khi đi đến trước cửa, Âu Dương Thiên Thiên chợt dừng chân, cô không quay đầu, chỉ lẳng lặng lên tiếng:
- Chuyện này.... nếu như con nói người muốn đẩy con trước là Bạc Tuyết Cơ, vậy thì.... liệu ba có tin con không?
Nói xong, cô không nán lại nữa, trực tiếp bước khỏi căn phòng. Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên vừa đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Âu Dương Hạ Mạt đứng trước cửa, cô ta nhìn hai người, hơi cúi đầu, vẫn là một vẻ hiền thục ngoan ngoãn của em gái trước đây.
Âu Dương Thiên Thiên liếc ánh mắt sắc bén, cô dừng lại cách cô ta khoảng 5cm, nói:
- Bạc Tuyết Cơ sinh con thật khéo, mọi thứ của bà ta đều được di truyền cho con gái của mình, đến cả bản tính xấu xa cũng không khác.
Âu Dương Hạ Mạt hơi mỉm cười, đảo mắt đáp:
- Chị cũng rất giống mẹ mà, cái tính kiêu ngạo không xem ai ra gì đó.
- Đừng nói về mẹ tôi như thể cô hiểu bà ấy rất nhiều, lúc mẹ tôi mất thậm chí cô còn chưa được sinh ra đời, đừng có mà mạnh miệng so sánh. - Âu Dương Thiên Thiên chặt đứt nụ cười giả tạo của Âu Dương Hạ Mạt bằng một phát chí mạng. Cô nhướn mày, hỏi:
- Thế nào? Không tiếp tục diễn vai em gái ngoan, con gái thảo nữa sao? Diễn bao nhiêu năm rồi, nhanh chán vậy à?
Âu Dương Hạ Mạt ngước khuôn mặt bình tĩnh nhìn cô, chậm rãi đáp:
- Tôi biết chị nghi ngờ tôi, nên tôi không thích diễn với chị nữa. Chúng ta thông minh giống nhau mà, đều là cùng một loại người.
Âu Dương Thiên Thiên cười nhạt, trả lời:
- Cô với mẹ cô mới là cùng một loại người, hạ đẳng giống hệt nhau. Còn tôi, vĩnh viễn không chung một đẳng cấp.
Nghe câu nói đầy cao ngạo của Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Hạ Mạt mím môi, nét mặt có chút không vui vẻ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường, lên tiếng:
- Vậy sao? Chị chứng minh đi?
Âu Dương Thiên Thiên cưới hắt ra một hơi, nói:
- Tôi không cần phải chứng minh gì hết, bởi thân phận của tôi đã nói lên tất cả. Đó là thứ mà các người không bao giờ thay đổi được. Cô.... luôn luôn đứng sau tôi, ngay cả mẹ cô cũng vậy, cũng mãi đứng sau mẹ tôi.
- Chị..... - Âu Dương Hạ Mạt bị khích bác, cô ta có chút tức giận tiến lên, thế nhưng Âu Dương Thiên Thiên lại không cho cô ta có cơ hội phản bác, liền nói:
- Đừng căng thẳng, ba tôi còn ở bên trong mà, để ông ấy thấy được cô như thế này sẽ gặp rắc rối với hình tượng của mình đấy. Kiềm chế một chút đi, cô gái nhỏ.
Âu Dương Hạ Mạt đương nhiên hiểu được, cô ta dù không can tâm nhưng cũng phải lùi người về, mím môi nắm chặt tay.
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương