Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 382
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, không hiểu lắm câu hỏi của Âu Dương Vô Thần, nhíu mày không lên tiếng.
Mã Nhược Anh và Vivian cũng đơ người, càng không biết chuyện gì đang xảy ra. Người nào có thể giải thích một chút được không? Bối rối quá.
Gọi "em"? Mới chỉ qua có 2 tiếng thôi, đã làm gì mà đổi xưng hô như vậy chứ?
Ánh mắt Âu Dương Vô Thần mãnh liệt hướng về phía Âu Dương Thiên Thiên, thấy anh nhìn mình chăm chằm, cô cảm thấy mất tự nhiên, liền phải lên tiếng:
- Ừm, cũng có một chút... lo lắng. Dù sao anh ta....
Chưa kịp nói xong câu "dù sao anh ta cũng từng cứu tôi" thì từ người Âu Dương Vô Thần đã tỏa ra sát khí mãnh liệt, lan rộng đến tận chỗ người con gái đang đứng, khiến những lời tiếp sau đó của cô không thoát được mà phải nuốt lại vào trong.
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Cô nói sai chỗ nào sao? Đột nhiên tức giận vậy là ý gì chứ?
Mã Nhược Anh và Vivian ngồi một bên cũng bị sát khí "tạt" thẳng vào mặt: "...."
Cái quái gì chứ, cậu ta bị điên sao? Hỏi rồi bắt con người ta trả lời, bây giờ tức giận là thế nào?
Mà còn nữa... trong sát khí tại sao còn thoang thoảng mùi chua chứ? Không lẽ... Âu Dương Vô Thần ghen sao?
Nhận ra được điều này, Mã Nhược Anh quay đầu nhìn Âu Dương Thiên Thiên, cô thấy vẻ mặt ngơ ngác của em ấy, biết chắc vẫn chưa nhận ra, liền hắng giọng:
- Hưm, Thiên Thiên, có phải... ý em là em cũng giống như chị, quan tâm đến bệnh tình của Stefan, thấy anh ta tội nghiệp, nên đồng cảm thôi, đúng không?
Âu Dương Thiên Thiên nghe lời của cô, ngay lập tức liếc mắt sang, đáp:
- Vâng. Đúng là như vậy.
Mã Nhược Anh nhướn mày, cô quay lại nhìn Âu Dương Vô Thần, ánh mắt như muốn nói. "Đó, ý là vậy thôi đó. Bớt ghen đi cha".
Người đàn ông đương nhiên nhận ra được ánh mắt của cô mang nghĩa gì, anh hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn lại phía Âu Dương Thiên Thiên, chậm rãi thu liễm sát khí về.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Càng ngày càng không hiểu người đàn ông này. Anh ta bị gì vậy chứ? Có phải cũng bị bệnh luôn không?
Vivian một bên rối như bùi nhùi: "..."
Vẫn chưa hiểu cái mô tê gì sất!
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt đen láy, anh nhìn Âu Dương Thiên Thiên đến mức khiến cô không thoải mái, liền phải quay đầu lại, ngồi xuống nhặt thuốc tiếp.
Lúc này, anh mới liếc sang Mã Nhược Anh, nói:
- Cậu từ khi nào mà quan tâm mấy chuyện này vậy?
Mã Nhược Anh nhướn mày, ngây thơ hỏi ngược lại:
- Hửm? Ý cậu là gì?
Âu Dương Vô Thần nghiêng đầu, không nhanh không chậm đáp:
- Lúc trước hình như có ai đó nói chữa vết thương cho bệnh nhân là đủ phiền rồi, không thích quan tâm đến đời tư của họ mà. Sao lần này lại để ý đến chuyện của Stefan?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương