Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 373
Âu Dương Vô Thần không từ chối, anh nghe lời cô, ngoan ngoãn cởi từng nút áo sơ mi của mình ra.
Âu Dương Thiên Thiên đặt khay thuốc lên bàn, cô cầm tuýp bôi đi đến chỗ người đàn ông, ngồi xuống ghế đối diện với lưng anh.
Ngay lập tức, đập vào mắt Âu Dương Thiên Thiên là một hình ảnh khiến cô vô cùng kinh ngạc. Khắp lưng của Âu Dương Vô Thần... đầy rẫy những vết trầy và vết chém, thậm chí... còn có vết thương do đạn gây ra nữa.
Tuy đều là những vết thương cũ, nhưng nó không hề lành lại mà vẫn giữ nguyên sẹo, những phần da nhăn nhúm, xấu xí, lọt vào đôi con ngươi Âu Dương Thiên Thiên, vô cùng chói mắt.
Cô không kiềm được mình mà giơ tay lên, chạm vào những nơi bị tổn thương đó, mỗi một chỗ cô sờ qua, Âu Dương Vô Thần như cảm nhận từng dòng điện chạy ngang cơ thể mình, cực kì kích thích.
Anh mím môi, lên tiếng:
- Nếu em sợ thì kêu Kỳ Ân vào làm, đừng miễn cưỡng mình quá.
Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô lắc đầu, đáp:
- Không cần.
Dứt lời cô thu tay về, mở nắp tuýp thuốc ra, lấy một lượng kem vừa phải, cẩn thận bôi lên vết thương của người đàn ông.
Khi đến một vết thương do bị chém, tay Âu Dương Thiên Thiên hơi khựng lại, ánh mắt cô hiện lên sự nghi hoặc.
Hình như.... đây là vết chém của thổ dân trên đất Mỹ 2 tháng trước, lúc đó... cô ở bên trong hang động, anh ta ở bên ngoài.... vì tìm cách cứu cô mà bị thương.
Âu Dương Thiên Thiên nhớ rất rõ, lần đó, anh ta ôm cô rất chặt, tựa như đã lo lắng sợ hãi rất nhiều. Mặc dù bản thân mất máu đến ngất đi, nhưng câu đầu tiên anh ta mở miêng nói, lại chính là....
"Có bị thương không?"
Đôi mắt Âu Dương Thiên Thiên nổi lên một tầng nước mỏng, cô cắn môi, trong lòng đâng trào từng cơn hỗn loạn.
Âu Dương Vô Thần.... anh muốn tôi áy náy đến chết sao?
Ở phía trước, người đàn ông vẫn không hề hay biết gì cả, anh chỉ ngồi im để ai đó tùy ý muốn làm gì mình thì làm. Đúng lúc này, tiếng điện thoại chợt vang lên phá tan bầu không khí im lặng, Âu Dương Vô Thần với tay lấy di động, nhìn dãy số hiện lên màn hình, nhanh chóng bắt máy, hỏi:
- Nhược Anh, có chuyện gì vậy?
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia thở một tiếng e ngại, đáp:
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu, liên quan đến Stefan, gặp mặt tại phòng cậu có tiện không?
Âu Dương Vô Thần đảo mắt, vài giây sau mới trả lời:
- Được, cậu đến đi.
Dứt lời, anh cúp máy rồi để điện thoại xuống giường. Lúc này, từ phía sau, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần, chúng ta.... nói chuyện đi!
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương