Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 371
Âu Dương Vô Thần tỉnh lại đã là chuyện của 1 tiếng sau, anh chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh, đầu có chút choáng váng. Thở một hơi nhẹ nhàng, anh quay đầu nhìn sang, chợt thấy một thân ảnh bé nhỏ đang nằm gục ngay bên cạnh mình.
Ngay lập tức nhận ra được người đó là ai, khóe môi Âu Dương Vô Thần hơi nhếch lên, không biết tại sao lại có chút vui mừng.
Cô ấy không rời đi.... thật tốt!
Từ từ nhướn người dậy, Âu Dương Vô Thần ngồi dựa lưng vào thành giường, anh vươn tay sờ mái tóc của cô gái. Xúc giác truyền đến sự mềm mại quen thuộc, người đàn ông đột nhiên mỉm cười.
Hai tháng nay, thứ anh nhớ nhất ngoài gương mặt của Âu Dương Thiên Thiên, còn có cả cảm giác này nữa. Cảm giác cô ở ngay bên cạnh mình, nằm ngoan ngoãn như một con mèo. Anh rất nhớ thân thể của cô, nhớ cả giây phút anh ôm cô vào trong lòng, giống như trước đây vậy.
Lúc trước, đều là lén lút mang cô về phòng, ôm nằm ngủ, không thì là ép buộc cô ngồi im cho anh ôm. Không giống như bây giờ, là thực sự thấy cô chủ động ngủ bên cạnh mình.
Cái cảm giác này... vui không thể tả nổi. Âu Dương Vô Thần lần đầu tiên muốn thời gian ngưng đọng tại đây, để khoảnh khắc được kéo dài mãi mãi.
Bàn tay người đàn ông sờ tóc của cô gái, rồi chuyển dần xuống khuôn mặt của cô, sờ đến làn da mịn màng, đôi môi nhỏ....
Đúng lúc này, đột nhiên ánh mắt của Âu Dương Thiên Thiên chợt mở ra, đôi con ngươi tỉnh táo không hề có chút buồn ngủ nào, nhìn vào tay Âu Dương Vô Thần trước mặt mình.
Bàn tay người đàn ông ngừng lại giữa không trung, anh chớp mắt, sợ cô gái nổi giận, liền muốn thu tay về. Thế nhưng, ngay lúc đó, Âu Dương Thiên Thiên liền đưa tay lên bắt lấy tay anh, giữ chặt lại.....
- --------....-----------------....-----------
Đám người Andrew và Elena đứng bên ngoài phòng bệnh, bọn họ đã chờ hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, nhưng bên trong vẫn chưa nhận được kết quả gì cả.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bật mở, Mã Nhược Anh dìu Stefan đi ra, Elena và Andrew ngay lập tức tiến lên, đỡ lấy người anh, đồng thời lên tiếng:
- Vết thương thế nào rồi? Không sao chứ?
Mã Nhược Anh mím môi, thản nhiên trả lời:
- Tôi khâu vết thương lại rồi, một chút nữa tôi sẽ kê thuốc bôi cho Stefan, trước mặt hãy để anh ta nghỉ ngơi đã.
Stefan lại không muốn như vậy, anh lạnh nhạt nhìn cô, nói:
- Không cần phiền phức như vậy.
Dứt lời, anh nhấc chân bước về phía trước, khiến Elena và Andrew cũng phải dìu đi theo.
Vivian đứng chớp mắt, cô nhìn Stefan, rồi lại nhìn Mã Nhược Anh, nhíu mày hỏi:
- Rốt cuộc là cậu ta bị gì vậy? Tôi thấy vết thương nghiêm trọng đến thế mà sao hờ hững vậy?
Mã Nhược Anh lắc đầu, cô rũ mắt không đáp, chợt nhớ đến câu trả lời của người đàn ông lúc đó:
"Tôi đã biết bệnh của mình từ khi lên 10 tuổi rồi, cũng đã tìm cách điều trị hơn 16 năm nay, cô nghĩ tự nhiên mà tôi thành bình tĩnh không phản ứng thế này sao? Không phải, một khi không có hi vọng nữa, thì tất cả đều không quan trọng, bao gồm cả mạng sống đang đếm dần theo năm tháng của tôi. Vậy nên, hãy làm tốt bổn phận bác sĩ của cô đi, đừng can dự vào chuyện của tôi"
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương