Nghe câu hỏi của Mã Nhược Anh, Âu Dương Thiên Thiên đơ người mấy giây, cô chớp mắt, rồi lắc đầu đáp: - Cảm ơn chị, nhưng mà.... em không muốn. Em không muốn biết gì hết. Mã Nhược Anh híp mắt, hỏi ngược lại: - Vì sao? Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô nuốt một ngụm nước bọt, rũ mắt trả lời: - Bởi vì em không muốn. Chỉ đơn giản như vậy thôi. Âu Dương Thiên Thiên nói ra lời này, nhưng thực chất trong lòng cô đang gào thét, không phải... không phải như vậy. Không phải cô không muốn biết, mà là vì cô sợ. Đúng vậy, sợ. Sợ biết quá nhiều, quá rõ về Âu Dương Vô Thần. Đến lúc đó, cô sẽ lấn càng sâu vào đời sống của anh ta hơn nữa. Tất cả sự thật, về Kỳ Ân, và Mã Nhược Anh, cô không quan tâm, nhưng sự thật về Âu Dương Vô Thần, cô biết chắc chắn mình sẽ quan tâm, vậy nên.... không thể được. Mã Nhược Anh mím môi, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên, gật đầu nói: - Được, em không muốn biết, vậy thì chị sẽ không ép em. Nhưng mà, Thiên Thiên, chị muốn nói với em một điều này. Có những chuyện, mập mờ là điều không tốt, em có thể để chính bản thân mình mập mờ, nhưng... đừng để người quan tâm đến em cũng phải như vậy. - Âu Dương Vô Thần thích em, đó là sự thật, chị tin chắc cậu ấy đã nói với em rồi. Nhưng còn em? Em có thích cậu ấy không? Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, theo bản năng trả lời: - Em không... - Thế nhưng, lời của cô là không được nói hết khi Mã Nhược Anh đã trực tiếp cắt ngang. - Đừng vội chối bỏ điều gì đó nếu em chưa hỏi qua ý kiến trái tim của mình, Thiên Thiên. Câu nói này làm Âu Dương Thiên Thiên câm lặng, cô không thể thốt ra lời nữa. Thấy vậy, Mã Nhược Anh nói tiếp: - Đôi khi chị thấy em rất mâu thuẫn. Em rõ ràng là có tình cảm đặc biệt với Vô Thần, nhưng tại sao lại luôn chối bỏ nó chứ? Em cứ phải đẩy cậu ấy ra xa, luôn luôn giữ khoảng cách với cậu ấy, nhưng thực chất lại rất muốn gần, thậm chí là không kiềm chế được mà đến gần. Cô thấy được mà, dù chỉ là một chút thôi nhưng cô vẫn phát hiện ra Âu Dương Thiên Thiên rất ỷ vào Âu Dương Vô Thần. Rõ ràng là rất nhớ, đến nỗi vừa thấy là ngay lập tức chạy lại ôm, nhưng mà.... liền vì sự sợ hãi mà muốn buông cậu ấy ra lần nữa. Nếu không phải một mình Âu Dương Vô Thần cố níu lại, có phải cả hai sẽ tiếp tục xa mãi như thế? Mã Nhược Anh chớp nhẹ ánh mắt, cô hít vào một hơi, lên tiếng: - Âu Dương Vô Thần là người đàn ông nguy hiểm, Thiên Thiên. Bản thân chị có thể chắc chắn với em điều đó. Và chị nghĩ em biết, sau những chuyện đã xảy ra hôm nay. Nhưng.... đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi, là cái mà em thấy được, chị cũng thấy được. và người khác cũng thấy được. Vậy em có thử nghĩ hay không, cái mà chúng ta đều không thấy được, liệu nó sẽ như thế nào? Cũng xấu như bế ngoài sao? Cũng đáng sợ như mắt nhìn thấy sao? - Sẽ không ai biết cả, trừ phi... chính chúng ta tự tiến gần đến tìm hiểu. Hoặc là em, hoặc là chị... đi vào sâu bên trong người đàn ông đó... và tự mình thấy được thứ cốt lõi của tâm hồn. - Không có người nào muốn bản thân mình trở nên xấu xa cả, chỉ có người bị ép buộc phải trở thành như vậy mà thôi. Em phải cho người đó cơ hội, Thiên Thiên. Phải cho những người quan tâm em, được 1 lần biện minh cho cuộc đời của mình. - Rồi sẽ có một ngày, khi em quyết định chọn người đó, em chắc chắn sẽ cho họ biết mọi thứ về mình. Giống như cái cách... mà Âu Dương Vô Thần đã bày tỏ ngày hôm nay. Cho em biết mọi thứ, dù rủi ro có thể xảy đến, chính là việc em rời xa cậu ấy. Chị chắc chắn như vậy, Âu Dương Thiên Thiên!