Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 361
Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu, cô đưa tay lên bám víu vào áo của Âu Dương Vô Thần, dựa hẳn vào người anh, dường như không muốn thấy những cảnh máu me đáng sợ đó nữa.
Đúng lúc đó, tay cô đột nhiên cảm nhận được thứ gì nhớt nháp dính trên áo của Âu Dương Vô Thần. Cô chậm rãi xòe bàn tay mình ra xem, ánh mắt mở to.
Là máu! Trên thân thể Âu Dương Vô Thần cũng có máu. Nhưng mà, máu này... là của anh ta... hay là....
Âu Dương Thiên Thiên càng nghĩ càng run rẩy, cô rũ mắt, cúi thấp đầu, thậm chí còn đưa một tay lên che tai mình.
Đừng bắn nữa.... làm ơn... đừng bắn nữa. Khắp nơi toàn là máu rồi, vì sao các người vẫn còn muốn bắn tiếp? Dừng lại đi...
Âu Dương Thiên Thiên dựa vào lưng của Âu Dương Vô Thần phía sau, cô ghì chặt tai mình, như không muốn nghe thấy bất cứ tiếng nổ nào văng vẳng bên tai nữa.
Mã Nhược Anh đứng trên cao, tay cô vẫn bắn súng, nhưng ánh mắt lại liếc xuống hành động của Âu Dương Thiên Thiên phía dưới.
Đến rồi, cô bé. Thứ mà em phải đối mặt từ bây giờ, đã bắt đầu đến rồi.
Cho đến khi đám người áo đen ngã xuống hết, thì tiếng súng cũng coi như dừng lại. Âu Dương Vô Thần chớp mắt, từ từ thu tay về, anh quay người nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
- Có bị thương không?
Âu Dương Thiên Thiên bây giờ mới bỏ tay mình xuống, cô lắc đầu, thành thật đáp:
- Không!
Đồng thời, tay cô cũng chậm rãi rút ra khỏi tay của người đàn ông, thu về phía mình, nắm chặt.
Mã Nhược Anh mím môi, cô liếc mắt nhìn Vivian, nói:
- Đi thôi, phải tìm nơi nào đó thay đồ, rồi mới quay lại được.
Vivian đương nhiên cũng hiểu tình hình, cô ta không nói gì, trực tiếp nghiêng tay lái, mang theo cả trực thăng rời đi.
Kỳ Ân đứng lên, ánh mắt nhìn về Âu Dương Thiên Thiên, cô đương nhiên cũng thấy hành động nhỏ đó, nhưng mà... quá đơn giản để thông cảm.
Đưa tay lên nhấn nút trên headphone của mình, cô lên tiếng:
- Anna, cử người lên tầng thượng dọn dẹp một chút. Còn về phần khách sạn, giao cho Lữ Uyển Thành xử lý đi.
Dứt lời, cô đi về hướng đám người nằm rải rác trên mặt đất, nhìn sơ qua một chút, rồi quỳ xuống thu lấy những cây súng, vứt qua một bên.
Dưới đế giày cô dính đầy máu, những Kỳ Ân dường như không quan tâm lắm đến điều đó, vẫn cứ tiếp tục làm nốt phần việc của mình.
Cô không cần nhìn có lẽ cũng tưởng tượng ra được sắc mặt của cậu chủ lúc này thế nào. Đó chính là lí do... mà cô muốn ngăn cản Âu Dương Vô Thần đến đây nhất.
Bởi một khi ngài ấy thấy David, dù có muốn hay không, cũng phải lộ ra bản chất thật của mình. Thứ bản chất đáng kinh tởm của thế giới ngầm mà Âu Dương Vô Thần cất công che giấu bao lâu nay.... trước người con gái mình thương yêu.
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương