Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 339
Âu Dương Thiên Thiên trừng mắt nhìn cô gái đối diện, lạnh giọng lên tiếng:
- Em đang làm cái gì vậy?
Âu Dương Na Na ngược lại không sợ hãi, thẳng thừng đáp:
- Em đã bảo chị mượn tiền của em đi mà, không nghe sao? Thiếu thốn như vậy thì nên mở miệng ra cầu xin đi chứ? Cứ phải sĩ diện đến chết sao?
Tay Âu Dương Thiên Thiên bỗng nắm chặt, cô cắn môi, nhướn mày nói:
- Tôi cũng đã bảo tôi không cần, điếc sao? Em nghĩ em là ai mà dám lên giọng ra lệnh kiểu đó với tôi hả?
Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn xuống ví của mình rơi ra sàn, liếm môi cảnh cáo:
- Ở nơi nào tôi cũng có quyền động vào em hết, nên.... đừng để bị đánh như lần trước, em gái!
Dứt lời, cô cúi người nhặt hết thẻ và ví dưới đất lên, người nhân viên thấy vậy, cũng nhanh chóng chạy đến, giúp cô một tay.
Lúc này, người phụ nữ cầm đến chiếc thẻ đen sáng bóng, cô ta hơi ngớ ra, đờ đẫn chuyển ánh mắt sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên.
Cái này... cái này chính là thẻ đen mà. Còn là loại cấp cao như vậy, được khảm kim cương xung quanh nữa chứ, trước giờ ở cửa hàng cô còn chưa thấy được mấy lần. Cô gái này vậy mà.... có thẻ đen luôn sao?
Âu Dương Na Na cũng trùng hợp nhìn thấy, ánh mắt cô ta đột nhiên thay đổi hẳn.
Âu Dương Thiên Thiên bỏ hết đồ vào trong túi, chợt thấy ánh mắt người nhân viên nhìn mình kì lạ, liền hỏi:
- Cô sao vậy?
Người nhân viên chớp chớp mắt nhiều lần, lắp bắp phát thành tiếng:
- Quý... quý khách, cô có thừa sức để thanh toán bằng thẻ này, vì sao... lại không lấy nó ra?
Lời của người nhân viên khiến Âu Dương Thiên Thiên chú ý đến chiếc thẻ, cô sực nhớ ra, nó chính là cái mà trước đây Âu Dương Vô Thần đã đưa cho cô.
Vì nó làm Âu Dương Thiên Thiên nhớ đến người đàn ông ấy nên.... cô đã cất nó, không muốn đem ra sử dụng.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, ngập ngừng nói:
- Cái này.... tôi không... - Ánh mắt chợt liếc sang biểu hiện của Âu Dương Na Na bên cạnh, cô cắn môi, không muốn thất thế, liền đổi:
- Tôi quên mất, cô dùng thẻ này thanh toán đi, làm nhanh giúp tôi.
Người nhân viên nghe thấy, ngay lập tức gật đầu, vội vã cầm chiếc thẻ quý giá đi tính tiền. Những ngón tay vừa run vừa có chút hạnh phúc lướt trên bàn phím, khiến tâm trạng càng trở nên hưng phấn.
Âu Dương Na Na mím môi, cô ta đột nhiên bắt lấy tay cô gái đứng trước, không đầu không đuôi hỏi:
- Là ai cho chị?
Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, cô nhíu mày, lên tiếng:
- Cái gì?
- Tôi hỏi cái thẻ đó là ai cho chị?? - Một tiếng hét lớn vang lên làm Âu Dương Thiên Thiên giật mình, ấn đường cô cau chặt lại, một lần nữa hất văng tay của Âu Dương Na Na ra, trả lời:
- Là ai cho cũng không liên quan đến em. Đừng có mà động tay động chân vào người tôi nữa, nếu như không có gan đánh tôi, thì đừng làm ra vẻ.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên xoay qua, cầm lấy cả hai chiếc thẻ đen và chiếc thẻ ngân hàng, sau đó mang theo túi đựng áo ấm, rồi rời đi.
Âu Dương Na Na đứng tại chỗ, cắn răng nắm chặt tay nhìn phía sau, ánh mắt giận dữ.
Cái đó.... là kí hiệu của Âu Dương Vô Thần, Cô nhận ra mà!
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương